BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Nói xong trở về đi, tớ còn muốn tiếp tục nghiên cứu Thần Nông Y Điển.”

Khương Vân Hi nói.

“Vị hôn phu của cậu xuất hiện.”

Lý Tử Huyên nói. “Vị hôn phu nào?”

Khương Vân Hi buột miệng thốt ra, đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn chằm chằm vào Lý Tử Huyên: “Cậu nói đến Long...”

“Đúng vậy, là thiếu chủ điện Long Vương, hắn xuất hiện!” Lý Tử Huyên gật đầu.

Khương Vân Hi đứng bật dậy, không thể tưởng tượng nói: “Tử Huyên, cậu xác định sao?”

“100%, bây giờ Đế Đô đang truyền điên rồi.”

Lý Tử Huyên kể tóm tắt sự việc thiếu chủ điện Long Vương trở về đại sát tứ phương.

“Long Vương thật sự nhận đồ đệ?”

Khương Vân Hi không thể tin tưởng nói.

“Đúng vậy!”


“Vân Hi, cậu gặp rắc rối rồi!”

Lý Tử Huyên nói.

“Cho dù hắn đã trở lại, tớ cũng sẽ không gả cho hắn.” “Tớ và hắn không quen biết, sao có thể trở thành một đôi?” Khương Vân Hi kiên quyết nói.

“Nhưng ông nội cậu...”

“Tớ sẽ tự đi nói với ông nội hủy bỏ hôn ước.”

Khương Vân Hi nói thẳng.

Cùng lúc đó trong đại sảnh nhà họ Khương.

Một ông cụ tóc trắng xóa, mặc áo blouse ngồi ở đây, đây là người cầm quyền nhà họ Khương, Khương Thịnh Hải.

Khương lão gia là một trong các trưởng lão Nội Các nhưng đã về hưu, mặc dù về hưu nhưng môn sinh lại trải rộng khắp các cơ cấu quyền lợi lớn ở Đế Đô, có †ầm ảnh hưởng lớn!

Chính vì có Khương lão gia nên mặc dù thời gian truyền thừa của nhà họ Khương không bằng mấy thế gia khác, nhưng không ai dám coi khinh nhà họ Khương.

Lúc này, hai con trai và một con gái của ông cụ đang đứng trước mặt ông cụ.

“Ba, bây giờ thiếu chủ điện Long Vương trở về, vậy hôn ước giữa hắn và Vân Hi...”


Con thứ hai Khương Chính Lập lên tiếng, đây là chú hai của Khương Vân Hi. “Nếu hắn xuất hiện, cuộc hôn sự này phải thực hiện!” Khương Thịnh Hải nói.

“Ba, không được.”

“Vân Hi và người kia chưa từng gặp mặt, sao có thể tùy tiện kết hôn như vậy?”

Con cả của Khương Thịnh Hải, ba của Khương Vân Hi, Khương Chính Thiên vội vàng nói.

“Đây là hôn ước do ba và Long Vương định ra từ lâu, sao có thể bội ước?” Khương Thịnh Hải nói.

“Ba, Long Vương biến mất mười mấy năm, bây giờ ông ta sống hay chết cũng không biết, ai biết đệ tử Long Vương đột nhiên nhảy ra này là thật hay giả.”

“Cho dù hắn đúng là đệ tử Long Vương, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn cả, sao có thể vì một câu của ba mà gả Vân Hi cho hắn chứ!”

“Hơn nữa con còn nhận được tin người này không chỉ đắc tội Hách Liên phiệt, còn giết con trai Tào Vương.”

“Tào Vương là Tông Sư đứng trong bảng Tông Sư, còn chấp chưởng quân Ngự Lâm, người này giết con của ông ta, sao Tào Vương có thể bỏ qua, có khi

ngày mai đã chết.”

“Cho dù ngày mai không chết, đắc tội Hách Liên phiệt và Tào Vương, sợ rằng Long Vương cũng không giữ được hắn.”

“Bởi vậy hôn ước này cần phải trở thành phế thải, nếu không đến lúc đó sẽ liên lụy đến nhà họ Khương chúng ta.”

Khương Chính Thiên nói. “Ba, con thấy anh cả nói đúng!”

“Bây giờ điện Long Vương đã không còn là tổ chức lớn đứng đầu Long quốc như xưa.”

“Bây giờ điện Long Vương đã như mặt trời sắp lặn, chúng ta không cần phải liên hôn với bọn họ, hơn nữa với tính cách của Vân Hi, con bé cũng không đồng ý hôn sự này.”

Lúc này Khương Chính Y cũng lên tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi