BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Sau một trận chiến khốc liệt, hai nguyên lão phản bội đã bị thương.

" "

Hai người nhìn nhau rồi bỏ chạy ra ngoài.

Bùm! Bùm!

Ngay khi ba người Nhan Hoà chuẩn bị truy đuổi thì hai tiếng sấm rền vang lên.

Hai vị nguyên lão trực tiếp bay về, đập mạnh xuống đất, điên cuồng nôn ra máu.

Lúc này, bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện ở đây. "Bái kiến Thiếu chủiI" Đám người Nhan Hoà thấy Diệp Phàm thì vội vàng hô to.

Trịnh Tứ Hải và hai vị tài thần còn lại, còn có các thành viên của thương hội Thiên Long có mặt ở đó nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh ngạc.


Đây là Thiếu chủ của thương hội Thiên Long? "Thiếu chủ?"

Hai vị nguyên lão bị đánh ngã xuống đất nhìn Diệp Phàm, trong mắt có chút sợ

"Các người chính là kẻ phản bội thương hội Thiên Long?" Diệp Phàm nhìn hai vị nguyên lão, lạnh lùng nói.

“Còn ba người này nữa!"

Tiền Hữu Tài chỉ vào Trịnh Tứ Hải và ba vị tài thần.

"Thiếu chủ, thực xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin ngài..." Lúc này, hai vị nguyên lão cầu xin Diệp Phàm tha thứ.

Vừa rồi, Diệp Phàm hoàn toàn có thực lực giết chết bọn họ trong nháy mắt, đã hoàn toàn đánh bại phòng ngự trong lòng của bọn họ, buộc bọn họ phải đầu hàng!


Nhưng bọn họ còn chưa kịp cầu xin tha thứ xong, Diệp Phàm đã vung kiếm giết chết hai người bọn họ.

"Kẻ phản bội phải chết!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nhìn thấy hai vị nguyên lão mở to mắt ngã xuống đất, Trịnh Tứ Hải và hai vị tài thần còn lại tái mặt, cơ thể run rẩy không ngừng.

"Thiếu chủ, là Hứa Thế Thiên và Trịnh Tứ Hải đã ép chúng tôi phải làm như vậy!" "Không liên quan đến chúng tôi!"

Đột nhiên, hai vị tài thần quỳ xuống nói với Diệp Phàm, đồng thời còn chỉ vào Trịnh Tứ Hải bên cạnh họ.

"Các người..."

Trịnh Tứ Hải tức gần chết.

"Ông là Trịnh Tứ Hải? Ông có một đứa con trai tên là Trịnh Vinh?" Diệp Phàm liếc nhìn Trịnh Tứ Hải nói.

"Đúng vậy, sao cậu biết?"

Trịnh Tứ Hải nhíu mày.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi