BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Mặc dù trên người Từ Long Tượng không tản ra uy áp gì, giống như một người bình thường, nhưng những đại lão quyền quý kia lại cảm nhận được một sự đè ép vô hình.

Đây là uy áp vốn có của Hộ Quốc Chí Tôn.

“Khương đại nhân, sau này chúng ta là người một nhà.”

Từ Long Tượng nói.

“Đúng vậy, nhà họ Khương có thể kết thông gia với Từ tôn chủ là vinh hạnh ba đời nhà họ Khương chúng tôi.”

Khương Chính Thiên cười nói. “Long Soái, lâu rồi không gặp.” Sau đó Từ Long Tượng và Long Chiến Thiên chào hỏi nhau.

“Nhiều năm không gặp Từ tôn chủ vẫn không hề già đi, không giống tôi, đã già rồi:

Long Chiến Thiên cười nói.

“Mấy năm không gặp, ông già đi rất nhiều, xem ra chiến bộ quá nhiều chuyện, ông cũng nên tìm người chia sẻ giúp đi, đến lúc đó về hưu hưởng thụ cuộc sống thì sẽ không già nhanh như vậy.”

Từ Long Tượng nhìn Long Chiến Thiên, nói ám chỉ.

Long Chiến Thiên đáp trả: “Thân là nguyên soái Long quốc, tôi phải kết thúc trách nhiệm của mình, còn về hưu? Bây giờ các quốc gia đều như hổ rình mồi Long quốc, hơn nữa hiện tại trong Long quốc có người có dã tâm mưu đồ soán quyền, ngoài có bầy sói bao vây, sao tôi có thể lui ra chứ?”

Những lời này của Long Chiến Thiên làm không ít người biến sắc.


Bọn họ đều nhận được tin tức bên trong, biết vài vị Hộ Quốc Chí Tôn muốn chọn ra một vị thiếu soái mới, sự tồn tại của vị thiếu soái này muốn thay thế vị trí của Long Soái.

Từ cuộc đối thoại của Từ tôn chủ và Long Soái, hai bên tranh đấu rõ ràng, nặc mùi thuốc súng.

“Ha ha!”

“Ông nói đúng.”

Đối với câu trả lời của Long Chiến Thiên, Từ Long Tượng chỉ cười nhẹ, không hề không vui.

Sau đó Từ Long Tượng mang theo con trai và đám người Khương Chính Thiên đi về phía đại sảnh.

“Long Soái, xem ra ý đồ của Từ tôn chủ này rất rõ ràng.”

Quân Đao lên tiếng.

“Một trận gió lốc sắp đến.”

Long Chiến Thiên lẩm bẩm.

“Các vị, tôi là Từ Long Tượng, chắc các vị cũng đều biết thân phận của tôi, vậy tôi cũng không giới thiệu nhiều, cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi hôn lễ của con trai tôi và tiểu thư nhà họ Khương ngày hôm nay.”

Nói xong Từ Long Tượng đi xuống đài hôn lễ.

Tiếp theo người chủ trì hôn lễ bước lên sân khấu, nói: “Hiện tại xin mời cô dâu của chúng ta”

Giây tiếp theo hòa âm hôn lễ vang lên.

Tất cả ánh đèn đều chiếu về lối vào ở đại sảnh.

Cửa đại sảnh chậm rãi mở ra.

Một ông cụ nắm tay một nữ tử mặc váy cưới đi vào.

Hai người này chính là ông cụ nhà họ Khương Khương Thịnh Hải và cháu gái Khương Vân Hi.

Lúc này Khương Vân Hi mặc váy cưới nhưng mặt lại không có cảm xúc gì. “Vân Hi, cháu thật sự đã quyết định chưa?”

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.


. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ.

“Nếu cháu không muốn, bây giờ có thể rời đi, nếu không sẽ không còn cơ hội, còn ông nội và nhà họ Khương thì cháu đừng lo!”

Khương Thịnh Hải nói. “Ông nội, cháu sẽ không đi.”

“Không thể chỉ vì một mình cháu mà hại cả nhà họ Khương, như vậy cháu không có lý do gì để tồn tại.”

“Có lẽ đây là mệnh của cháu.” Khương Vân Hi nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt ảm đạm đau buồn.

Trong đầu cô hiện lên bóng hình của Diệp Phàm, lẩm bẩm trong lòng: “Xin lỗi, hy vọng kiếp sau có thể trở thành vợ của anh.”

Sau đó Khương Thịnh Hải đưa Khương Vân Hi đến trước mặt Từ Thiên Hạo rồi đi xuống.

“Cha, mấy ngày này cha không sao chứ?” Khương Chính Thiên hỏi thăm ông cụ Khương.

Mấy ngày nay Khương Thịnh Hải bị Từ Thiên Hạo nhốt ở nơi khác, không cho người nhà họ Khương nhìn thấy.

“Cha không sao, chỉ thương Vân Hil”

Khương Thịnh Hải bất đắc dĩ nói.

“Khương Vân Hi, cuối cùng cô cũng là của tôi!”

Từ Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Khương Vân Hi lạnh lùng nhìn Từ Thiên Hạo, không trả lời.


Từ Thiên Hạo nói: “Sao? Cô còn đang chờ vị hôn phu của mình sao? Tôi đưa thiệp mời cho hắn ta, mời hắn ta đến tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng không biết tên đó có lá gan đến hay không”

“Nhưng tôi hy vọng hắn ta có thể đến, như vậy tôi có thể dẫm đạp hắn ta dưới chân trước mặt nhiều người, đồng thời để hắn ta tận mắt nhìn vị hôn thê của hắn ta bị tôi đùa giỡn, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời!”

Từ Thiên Hạo âm độc nói, nụ cười kia cho người ta cảm giác không rét mà run.

“Anh không được tổn thương anh ấy.”

Khương Vân Hi nghe thấy Từ Thiên Hạo nói vậy, biến sắc, vội vàng nói.

“Hừ, hắn ta dám đến, vậy chắc chắn sẽ chết.”

Từ Thiên Hạo lạnh nhạt nói.

“Thiếu chủ điện Long Vương đến chúc mừng hôn lễ của Từ đại thiếu, tặng một bộ quan tài làm quà.”

Đột nhiên bên ngoài sảnh truyền đến âm thanh lạnh băng.

Ầm!!!

Giây tiếp theo một cỗ quan tài bay thẳng về phía Từ Thiên Hạo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi