BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Anh Tiểu Phàm, nếu anh có việc chưa làm xong thì về sau cũng được!” Đường Sở Sở nói.

“Anh còn một số chuyện cần phải xử lý, mấy hôm nữa sẽ về!”

Diệp Phàm lên tiếng.

Hắn sắp phải tham dự giải thi đấu bảng Thanh, vậy nên không thể trở về Thiên Hải được!

“Được, vậy anh làm xong rồi về!”

“À đúng rồi, thứ sáu tuần sau là sinh nhật của mẹ em, em định tổ chức chúc mừng bà, anh nhớ tới nhé!”

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói. “Ừ, anh nhớ rồi!”

Diệp Phàm gật đầu.

Mặc dù hắn không ưa người mẹ kia của Sở Sở, nhưng ai bảo đối phương là mẹ vợ hắn chứ, cũng phải nhịn thôi.

Cùng lúc này. Nhà họ Mai, một trong thập đại thế gia ở Đế Đô. “Không ngờ Long Vương lại dạy dỗ ra một người đệ tử thiên tài như vậy!”

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng đơn giản, khí chất tao nhã phong độ nói.


“Gia chủ, căn cứ theo điều tra, Kim Thiên Sư bị hắn ta giết chết!”

“Lần này, nếu không phải hắn thì điện Long Vương đã bị chúng ta khống chế rồi!"

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trước mặt nói. “Người này mạnh như vậy, nếu có thể làm việc cho chúng ta, thì...” Trong mắt người đàn ông này lóe lên tia sáng sâu thẳm.

“Gia chủ, thực lực của người này mạnh như vậy, hơn nữa còn là đệ tử của Long Vương, muốn khống chế hắn, sợ là cũng không dễ!”

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói. “Con cờ ở điện Long Vương cũng nên dùng rồi!” Người đàn ông nói.

Đối phương lập tức hiểu ý nói: “Thuộc hạ đã rõ!”

“Căn cứ theo điều tra, có mấy viên ngọc Rồng đang ở trong tay thiếu chủ điện Long Vương, giải thi đấu bảng Thanh được tổ chức vào ngày mốt cũng sẽ xuất hiện một viên ngọc Rồng!”

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói.

“Mấy viên ngọc trong tay thiếu chủ điện Long Vương cũng không cần vội, sớm muộn gì cũng lấy được, còn viên ở cuộc tranh tài ở bảng Thanh, nhất định phải đoạt được!”

Người đàn ông lạnh lùng, giọng điệu chắc chắn không thể nghỉ ngờ.

Bên trong Đông Phương phiệt.


Phiệt chủ Đông Phương phiệt - Đông Phương Hách nghe Đông Phương Chiến báo cáo thì nhíu mày.

“Phiệt chủ, thuộc hạ vô năng, không mang được người về, xin phiệt chủ trách phạt!”

Đông Phương Chiến quỳ gối nói.

“Trách phạt có tác dụng thì ta đã trách phạt rồi!”

Đông Phương Hách lạnh giọng nói: “Hơn nữa lần này không phải lỗi của ông, nếu tên thiếu chủ điện Long Vương có thể giết chết được Hộ Quốc Chí Tôn thì hắn ta không phải là người mà ông có thể đối phó.”

“Phiệt chủ, hiện giờ tên kia đã nương nhờ điện Long Vương, chúng ta nên làm gì?”

Đông Phương Chiến trầm giọng nói.

“Kẻ này trước đó còn giết Hách Liên Bá, đánh bại Vũ Thiên Khiếu, thực lực mạnh mẽ, sợ là không dễ đối phó như vậy!”

Đông Phương Hách lắc đầu.

“Hắn tuổi còn trẻ sao có thể mạnh như vậy?”

Lúc này, nội tâm Đông Phương Chiến sinh ra một tia tuyệt vọng!

“Bây giờ, khoan hãng quan tâm tới hắn ta, ngày kia sẽ tổ chức cuộc so tài bảng Thanh, đây mới là chuyện quan trọng, trận thi đấu lần này rất có ý nghĩa, Đông Phương phiệt chúng ta phải lấy được hạng nhất!”

Đông Phương Hách trầm giọng nói. “Đáng tiếc, nếu đại thiếu...”

“Được rồi, tôi không muốn nghe tới thằng bé nữa, Đông Phương Hách không chỉ có một đứa con thiên tài!"

Đông Phương Chiến đang định nói gì thì bị Đông Phương Hách lạnh lùng ngắt lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi