BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Quận Thiên Thục, Thục Châu.

Cùng lúc Diệp Phàm bước vào miếu Vu Thần, Vu Thiên Hành dẫn người Vô Môn rút lui về đây.

“Môn chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha cho Miêu tộc như vậy sao?” Một trưởng lão Vu Môn không cam tâm nói với Vu Thiên Hành.

“Thực lực của thằng nhãi đó rất mạnh, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!” Vu Thiên Hành lạnh nhạt nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Vu Thiên Hành reo lên, ông ta vừa nhấc máy ánh mắt liền lóe lên.

“Được!”

Vu Thiên Hành trả lời rồi cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Đúng là trời cũng giúp ta!”

“Môn chủ, có chuyện gì vậy?”


Trưởng lão Vu Môn tò mò hỏi.

“Ta vừa nhận được tin, đại quân Lang Quốc đã xâm chiếm Long Quốc, khống chế hơn phân nửa phía Tây Nam của Long Quốc, Man Quốc và một số nước khác cũng tập hợp quân đội và đang tiến về Long Quốc, chuẩn bị chia cắt nó. Man Quốc hi vọng Vu Môn chúng ta có thể hợp tác với bọn họ để đối phó Long Quốc!”

Vu Thiên Hành nói.

“Vậy Long Quốc không phải là sắp xong rồi sao?”

Trưởng lão Vu Môn khiếp sợ thốt lên.

“Không sai, chờ ta chiếm được Long Quốc, ta sẽ mượn đại quân Man Quốc san bằng Miêu tộc thành bình địa!”

“Ta ngược lại muốn xem bọn chúng có thể chống cự thế nào?” Trong mắt Vu Thiên Hành lóe lên tia sáng lạnh, ông ta lạnh lùng thốt lên. Chớp mắt một ngày mới đã đến!

Vào ngày này, Chiến Bộ của Long Quốc đã điều động hơn 30 vạn đại quân của ba quân đoàn lớn quân Bạo Hùng, quân Huyền Vũ và quân Bạch Hổ tiến về phía Tây Nam, chuẩn bị tiêu diệt đại quân Lang Quốc!

Quân đội Lang Quốc đồng thời cũng triệu tập 30 vạn đại quân đại chiến với ba quân đoàn này.

Trong trận chiến này, quân Lang Quốc dựa vào nhiều loại vũ khí mới do Long Quốc phát mỉnh ở căn cứ quân sự phía Tây Nam đã trực tiếp giáng một đòn nặng nề vào ba quân đoàn lớn.

Quan trọng nhất là, quân Thiên Lang đóng quân ở phía Tây Nam lại bị Chu Khiếu quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang khống chế, ông ta đã dẫn quân Thiên Lang tấn công ba quân đoàn từ phía sau, khiến ba quân đoàn bốn bề thụ địch, cuối cùng bị đánh tan tác.

Trận chiến này, ba quân đoàn lớn của Long Quốc chết và bị thương hơn 20 vạn người, hơn một nửa trong số đó thương vong, có thể nói là thất bại thảm hại!

Trận chiến này làm suy giảm đáng kể nhuệ khí của Long Quốc, quân Lang Quốc đã lợi dụng tình hình này để đánh chiếm toàn bộ khu vực phía Tây Nam.


Nhất thời, toàn bộ Long Quốc đều hoảng sợ!

Mà đây cũng không phải chuyện nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là đại quân của bảy nước do Anh Quốc chỉ huy sắp tiến vào biên cảnh của Long Quốc!

Bảy quốc gia Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc, Vương quốc Anh, Lưu Ly Quốc, Hoa Kỳ và nước Ý đã huy động trăm vạn đại quân tấn công Long Quốc. Họ dự kiến chạng vạng sẽ tiến vào biên cảnh của Long Quốc và phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào Long Quốc!

Nhưng Long Quốc hiện giờ ngay cả đại quân Lang Quốc cũng không thể đánh bại, vô cùng thảm hại, thì sao có thể chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước đây?

Đây không thể nghi ngờ là một trận chiến tất bại!

Và một khi đại quân của bảy nước vượt qua biên cảnh và tiến vào Long Quốc, thì toàn bộ Long Quốc chắc chắn sẽ gặp nguy!

Nhất thời, toàn bộ Long Quốc rơi vào tình thế bấp bênh, ngàn cân treo sợi tóc!

Lúc này, Chiến Bộ của Long Quốc đã ban hành mệnh lệnh tối cao, ra lệnh cho toàn quân Thiên Sách đến biên cảnh để ngăn chặn đại quân của bảy nước, tuyệt đối không thể để chúng vượt qua biên cảnh, đồng thời, điều động quân Thanh Long và quân Chu Tước cùng với chiến khu Nam Bộ và Tây Bộ đến chỉ viện cho quân Thiên Sách!

Ngay sau khi mệnh lệnh này được đưa ra, 8 quân đoàn trưởng và Chiến vương chín ngón Tần Thành đều tập trung lại trong doanh trại của quân Thiên Sách.


“Vậy mà lại yêu cầu quân Thiên Sách chúng ta dẫn đầu chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước, Chiến Bộ đang làm gì vậy?”

Đoạn Đao - quân đoàn trưởng số 8 của quân Thiên Sách bất mãn nói.

“Dù sao thì bây giờ chúng ta đang đối đầu với kẻ địch mạnh, quân Thiên Sách chúng ta cũng nên ra tay. Hơn nữa Chiến Bộ không phải đã nói họ sẽ huy động quân Thanh Long và Chu Tước cùng hai chiến khu Tây Bộ và Nam Bộ tới chỉ viện cho chúng ta sao!”

Mộ Bạch - quân đoàn trưởng số 3 của quân Thiên Sách nói.

“Mộ Bạch, ngươi chắc chắn chúng ta sẽ có chi viện à? Đừng quên, Chiến Bộ hiện giờ không còn do Long Soái chỉ huy nữa mà do mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khống chết”

“Mọi người cũng biết, trước đây thiếu quân chủ đã g iết chết một vị Hộ Quốc Chí Tôn, những Hộ Quốc Chí Tôn khác cũng biết mối quan hệ giữa thiếu quân chủ và quân Thiên Sách. Một khi họ muốn nhân cơ hội tấn công quân Thiên Sách, họ sẽ không chi viện cho chúng ta hoặc sẽ kéo dài thời gian chỉ viện. Lúc đó, quân Thiên Sách chúng ta sẽ phải một mình đối mặt với trăm vạn đại quân của bảy nước!”

“Mặc dù quân Thiên Sách hiện đã mở rộng tới 30 vạn binh sĩ và có sức chiến đấu nhất định, nhưng căn bản là không có khả năng chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!”

Đồ Phu - quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách trầm giọng nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi