BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Ầm ầm ầm! Từng tiếng sấm thình lình vang lên.

Đám người xông về phía Lâm Lang Thiên lập tức bị đánh bay ra ngoài, ai nấy đều ngã xuống đất hộc máu.

Mà người ra tay là Diệp Phàm. "Mày là ai?" Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Phàm chẳng thèm nhìn Lâm Hổ, mà đi đến chỗ ba con Lâm Thi m.

“Thăng nhãi, mày tìm chết!"

Lâm Hổ thấy Diệp Phàm phớt lờ mình, sắc mặt chợt tối sầm.

Ông ta bước ra một bước, tung ra một quyền. Đòn tấn công mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

"Cẩn thận!" Ông Lâm hét lên với Diệp Phàm. Ông biết rõ thực lực của Lâm Hổ, tuy thiên phú của

tên này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng thuộc một chỉ dòng chính của nhà ho Lâm, sức chiến đấu không tâm thường.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt ông Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Diệp Phàm chẳng thèm để mắt tới một quyền của Lâm Hổ, chỉ phất tay đã đánh bay đối phương.

Phụt!

Lâm Hổ nện vào vách tường rồi ngã lăn xuống đất, hộc máu.

"Sao mày có thể..."

Lúc này, Lâm Hổ nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.

Tốt xấu gì thực lực của ông ta cũng đạt tới Nhân Cảnh tâng tám, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của thằng nhóc này?

Sao có thể chứ?

Rốt cuộc thằng nhãi này chui ra từ đâu thế?

"Chú có sao không?”

Diệp Phàm đi tới trước mặt ông Lâm và hỏi.

"Chú không sao!"


"Khụ khụ khụ!"

Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Đột nhiên ông ho sặc sụa rồi nôn ra máu. "Ba ho ra máu rồi!"

"Con đưa ba đi bệnh viện!"

Lâm Thi m thấy ba mình ho ra máu thì biến sắc, vội vàng nói.

"Không cần đi bệnh viện, cứ để tôi." Diệp Phàm lên tiếng.

"Anh biết chữa bệnh ư?"

Lâm Thi m kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

"ừ"

Diệp Phàm gật đầu. Hắn vung tay, một cây kim bạc xuất hiện trong tay.

Vèo! Cây kim bạc này hóa thành một tia sáng bạc đâm vào một huyệt vị trên ngực ông Lâm, chỉ chừa lại nửa tấc.

Diệp Phàm cầm kim bạc gẩy nhẹ, trên đầu mũi kim bắt đầu lóe sáng, một luồng năng lượng thần bí tiến vào. trong cơ thể ông Lâm.

Ánh mắt ông Lâm chợt cứng đờ, nhìn Diệp Phàm với vẻ kinh ngạc.

Nhờ Diệp Phàm châm cứu, sắc mặt ông Lâm bình thường trở lại, khí tức đã ổn định.

Diệp Phàm rút kim bạc ra, nói với ông Lâm: "Chú à, †ạm thời cơ thể chú ổn rồi, nhưng trong người có nội thương lâu ngày, đã ăn sâu tận xương tủy. Nếu không điều trị sớm, một khi vết thương bộc phát thì e là chú..."

"Trong người ba còn có nội thương hả ba? Lẽ nào là bệnh cũ mà ba nói?"

Mặt Lâm Thi _m biến sắc. Cô ấy nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử, vừa rồi anh nói ba của tôi sẽ ra sao?"

"Một khi nội thương hoàn toàn bộc phát, chắc chắn chú sẽ chết."

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"

Sắc mặt Lâm Thi _m lập tức tái mét, cơ thể run rẩy. Cô ấy cuống quít nhìn Diệp Phàm: "Diệp công tử có thể nhìn ra ba tôi có nội thương, vậy anh có biện pháp nào. cứu ba tôi không? Ba tôi không thể chết được!"


"Thi m đừng làm phiền vị tiểu huynh đệ này. Ba tự biết sức khỏe của mình, không chữa được nữa."

Ông Lâm lắc đầu.

"Mặc dù nội thương của chú khá nghiêm trọng, nhưng đối với tôi không phải chuyện khó."

"Nếu chú đồng ý, tôi có thể chữa trị cho chú, nhiều nhất là vài ngày sẽ khỏi thôi."

Diệp Phàm thẳng thắn nói, cực kỳ tự tin.

Nghe hắn nói vậy, ông Lâm giật mình nhìn hắn.

"Nhãi ranh, lão già này sắp chết rồi, mày còn muốn cứu ông ta, lại còn dám ra tay với tao. Mày chứ chờ đấy,

đến lúc đó tao sẽ khiến mày chết chung với ông ta."

Lâm Hổ bò dậy, vừa chỉ vào Diệp Phàm vừa lạnh lùng quát.

Nói xong ông ta định rời đi. Từ một kích vừa rồi, Lâm Hổ biết mình không phải là đối thủ của thằng nhãi này, vì vậy ông ta dự định trở về tìm viện binh đối phó với thăng nhãi này.

Rắc!

Tuy nhiên, ông ta vừa mới đi vài bước thì có tiếng xương gãy vang lên.

Lâm Hổ bị một bàn tay bóp gãy cổ từ phía sau, hai mắt trợn to, ngã sõng soài ra đất. Người ra tay là Diệp Phàm.

Lâm Hổ trợn to mắt nhìn Diệp Phàm, muốn nói gì đó nhưng miệng không ngừng hộc máu, cuối cùng tắt thở.

Lâm Thi m thấy Lâm Hổ bị giết thì biến sắc, sắc mặt hơi tái.

Còn ông Lâm thì có vẻ bình tĩnh hơn.

Đám thuộc hạ mà Lâm Hổ dẫn đến cũng ngây ra như phỗng.

"Mang thi thể ông ta cút đi." Diệp Phàm quát đám thuộc hạ kia.

Đám người kia vội vàng bò dậy, mang thi thể của Lâm Hổ rời khỏi nơi này.


"Xin lỗi, dọa cô sợ rồi hả?" Diệp Phàm quay sang hỏi Lâm Thi m.

"Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tên gì? Thuộc gia tộc nào?"

Ông Lâm nhìn Diệp Phàm, ánh mắt sáng ngời. "Tôi tên Diệp Phàm, không có gia tộc!" Diệp Phàm lạnh nhạt trả lời.

"Ba ơi, đám người kia là ai thế? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với ba?"

Lâm Thi m không nhịn được hỏi ba mình.

"Haiz, vốn dĩ ba tìm bọn họ vì muốn kiếm một cây linh dược để khôi phục dung nhan cho con. Nào ngờ..."

Ông Lâm thở dài.

"Muốn khôi phục dung nhan cho Lâm tiểu thư thì cần gì linh dược?"

Diệp Phàm cất lời. "Cậu có thể khôi phục dung nhan cho Thi m sao?" Ông Lâm kích động nhìn Diệp Phàm.

"Tất nhiên. Trước đó tôi đã nói với Lâm tiểu thư rồi, đáng tiếc là cô ấy không tin tôi cho lắm."

Diệp Phàm xoa mũi, bất đắc dĩ nói. "Xin lỗi anh, tôi cứ tưởng anh nói đùa." Nhất thời Lâm Thỉ_m hơi xấu hổ.

"Không sao. Nếu cô tin tưởng tôi thì hôm nay tôi sẽ giúp gương mặt của cô khôi phục hoàn toàn!"

Diệp Phàm nói.

"Vậy làm phiền Diệp công tử khôi phục dung nhan cho Thi ml"

Ông Lâm vội vàng lên

"Ba..."

"Ba không sao, khôi phục dung nhan cho con quan trọng hơn."

Lâm phụ nhìn Lâm Thi _m, dứt khoát nói.

Sau đó, Diệp Phàm bắt đầu khôi phục dung nhan cho Lâm Thi m.

Mà lúc này, trong nhà họ Thẩm - một trong ba gia tộc lớn còn lại của quận Giang Nam.

Người nhà họ Thẩm nhìn thấy thi thể của Thẩm Hạo, sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi, bầu không khí vô cùng áp lực.

"Diệp Phàm, mày bắt nạt người quá đáng!"

Chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Toàn Sơn tức giận gầm lên, trong mắt hừng hực sát khí.


"Gia chủ, tên Diệp Phàm này quá ngông cuồng. Thẩm Hạo là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm chúng ta, vậy mà cậu ta lại giết hại. Nếu không làm gì cậu ta, chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Thẩm biết giấu mặt vào. đâu?"

"Lẽ nào các người đã quên kết cục của nhà họ Bạch?"

"Ngay cả nhà họ Bạch mà cậu ta cũng tiêu diệt, các người muốn nhà họ Thẩm trở thành nhà họ Bạch thứ hai sao?"

Lúc này, các nhân vật cấp cao của nhà họ Thẩm bắt đầu cãi vã.

Nét mặt Thẩm Toàn Sơn thay đổi liên tục, trong đầu không ngừng suy tính.

"Giết cháu trai của tôi thì phải chết."

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một lão giả râu tóc bạc phơ đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh kinh người. Ông ta chính là ông cụ nhà họ Thẩm.

"Ba.

"Lão gia chủ!"

Thẩm Toàn Sơn và mấy nhân vật cấp cao khác của nhà họ Thẩm rối rít chào hỏi.

"Ba, tên Diệp Phàm kia..."

"Đúng là cậu ta tiêu diệt cả nhà họ Bạch, nhưng nhà họ Thẩm chúng ta không phải nhà họ Bạch!"

"Nhà họ Thẩm chúng ta còn có Thiên Hạo. Mấy ngày tới Thiên Hạo sẽ từ sư môn trở về!"

"Có Thẩm Hạo ở đây, Diệp Phàm chết chắc!" Ông cụ Thẩm lạnh lùng nói.

Các nhân vật cấp cao nhà họ Thẩm có mặt ở đây nghe thấy hai chữ Thiên Hạo, tất cả đều giật mình.

Thiên Hạo tên đầy đủ là Thẩm Thiên Hạo, con trai trưởng nhà họ Thẩm.

Từ nhỏ ông ta đã được cao nhân ẩn sĩ đưa đi, tại đã trở thành đệ tử của một môn phái lớn mạnh nào đó.

"Thiên Hạo sắp trở về, Diệp Phàm chắc chắn phải chết."

"Giết được người này không chỉ báo thù được cho. Hạo Nhi, mà còn có thể giúp danh vọng của nhà họ Thẩm chúng ta tại quận Giang Nam tăng thêm một bậc. Đến lúc đó, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ là gia tộc quyền thế nhất quận Giang Nam!"

Trong mắt Thẩm Toàn Sơn lóe lên tia sáng, giọng điệu lạnh lùng.

"Thiên Hạo trở về là ngày chết của Diệp Phàm!"

Ông cụ Thẩm lạnh nhạt nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi