BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Kế tiếp, chính là điện Long Vương và Bách Hoa Lâu!

Quân Lăng Thiên cười tà mị, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Khi tin tức Diệp Phàm bị giết truyền tới Đế Đô, khiến toàn bộ các thế lực lớn bàn tán xôn xao, những gia tộc hào môn có thù với Diệp Phàm đều ăn mừng, nhưng bầy không khí trong nhà họ Tô thì không tốt lắm!

“Không, anh ấy sẽ không chết!”

Tô Nhược Tuyết nói với vẻ mặt không tin nổi.

Bên trong tứ hợp viện ở Đế Đô, Long Chiến Thiên nghe Häc Uyên báo cáo, sắc mặt biến đổi, nói: “Diệp Phàm chôn thân ở Lang quốc?”

“Đúng vậy, nghe nói là tộc trưởng Lang tộc Lang Hoàng tự mình ra tay. giết chết cậu ấy!”

Vẻ Hắc Uyên cực kỳ khó coi.

Răng rắc!

Lúc này chén trà trong tay Long Chiến Thiên bị bóp nát, vẻ mặt ông xanh mát.

“Tôi không tin cậu ấy sẽ chết như vậy, cậu lập tức phái người đi Lang quốc điều tra rõ ràng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Long Chiến Thiên lạnh lùng quát. “RõI" Hắc Uyên gật đầu, nói: “Chuyện ngày đó quân Thiên Sách...”


“Tôi đã đánh giá quá thấp sự tàn nhãn của đám người kia, bọn họ lại ra †ay với quân Thiên Sách như thế.”

“Nhưng nợ máu của hơn mười vạn chiến sĩ quân Thiên Sách, bản soái nhất định sẽ đòi lại cho bọn họ!”

Long Chiến Thiên quát với vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt lóe ra tia sắc bén.

Lúc này, vị nguyên soái Long quốc đã hoàn toàn nổi giận! Thiên Hải, trong khu biệt thự Tử Kinh.

Đường Sở Sở đã tỉnh lại, tim đột nhiên thắt chặt, cô ôm ngực, gương mặt hiện vẻ đau đớn.

“Sở Sở làm sao vậy?”

Chung Vô Diễm nhìn Đường Sở Sở hỏi.

“Không biết vì sao, đột nhiên em cảm thấy rất lo lắng!”

“Anh Tiểu Phàm xảy ra chuyện, nhất định là anh ấy đã xảy ra chuyện! Đường Sở Sở lớn giọng nói.

Vẻ mặt của Chung Vô Diễm, Lâm Thi _m và Cơ Như Yên đều thay đổi. “Em muốn đi tìm anh Tiểu Phàm!”

Đường Sở Sở nói xong thì phóng ra ngoài, mấy người Chung Vô Diễm vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài biệt thự xuất hiện một đám người.


Đám người này mặc trang phục cổ, trên người tản ra một cỗ khí chất siêu việt không phù hợp với thế tục!

“Các ngươi là ai? Tránh ra”

Đường Sở Sở nhìn đám người này quát.

“Diệp Phàm có ở đây không?”

Trong đám người này, một lão già râu tóc bạc trắng lên tiếng nói. “Các người muốn tìm anh Tiểu Phàm?” Đường Sở Sở nhướng mày. “Cô biết Diệp Phàm? Hắn ở đâu?”

Lão giả này trực tiếp hỏi.

“Các người là ai?” Chung Vô Diễm đi ra, nhìn đám người này lạnh lùng nói.

“Chúng tôi chính là hiệp hội Ẩn Thế, phụng mệnh đến đây bắt Diệp Phàm!"

Vị lão giả này đáp?

“Hiệp hội Ẩn Thế?”

Chung Vô Diễm nhướng mày, lạnh lùng nói: “Diệp Phàm là đệ tử của tôi, muốn bắt hẳn, phải hỏi ý kiến của tôi xem có đồng ý hay không?

“Hừ, hiệp hội Ẩn Thế bắt người, ai dám chống đối?”

Người đàn ông trung niên bên cạnh lão giả kia lạnh lùng quát. “Tôi dám!”

Lúc này, đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

Người của hiệp hội Ẩn Thế xoay người nhìn thấy một vị tóc bạc với dáng người mập mạp, giống như một pho tượng Phật Di Lặc cười híp mắt đi đến, trên người tản ra cỗ khí tức thô bỉ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi