BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Đây là vật phẩm đầu tiên trong hội đấu giá, mặc dù thanh kiếm này nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại có thể chém sắt như chém bùn, độ cứng đã đạt tới trình độ ngay cả bom cũng không thể phá hủy được, chắc chắn là một thần binh lợi khít”

Người bán đấu giá giới thiệu. Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều

dán chặt vào đoản kiếm màu đen này.

Với danh tiếng của hội đấu giá Thiên Long ở Long Quốc, tất nhiên sẽ không có ai nghỉ ngờ lời nói của người bán đấu giá là giả.

Vì vậy đã có không ít người nảy sinh hứng thú đối với thanh kiếm này.

Suy cho cùng có được một thần binh lợi khí để phòng thân vẫn thực không tồi.

Hơn nữa, có rất nhiều cao thủ ở hiện trường cũng có ý tưởng như vậy về đoản kiếm màu đen này.

Đối với một cao thủ, có được một vũ khí tốt chính là có thể nâng cao sức chiến đấu lên rất rất nhiều!

Diệp Phàm nhìn thanh kiếm này, ánh mắt lấp lánh, từ góc độ của hắn, thanh kiếm này đích thực không phải vũ khí bình thường.

Vừa lúc hắn còn đang thiếu vũ khí, thanh kiếm này không lớn cũng không nhỏ nên cực kỳ thích hợp.

“Giá khởi điểm của thanh kiếm này là mười vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới một vạn!”

“Bây giờ cuộc đấu giá chính thức bắt đầu!”

Người bán đấu giá đập búa xuống, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

“Mười một vạn!”

“Mười ba vạn!”

“Mười lăm vạn!”

“Hai mươi vạn!”

Một đám người có mặt tại hiện trường sôi nổi giơ bảng đấu giá.

Giá của thanh đoản kiếm màu đen này đã tăng vọt lên ba mươi vạn và vẫn đang tiếp tục tăng lên.

“Thanh kiếm này không tệ, ra giá đi!” Giờ phút này ở trong một phòng riêng trên lầu ba, một người đàn ông trung niên đang uống trà, nhìn đoản kiếm màu đen trên bàn đấu giá, ông ta nhàn nhạt nói.

“Vâng!”

Một người tùy tùng đứng bên cạnh người đàn ông trung niên này, hắn ta đi thẳng lên phía trước giơ tấm bảng lên: “100 vạn!”

“Phòng 303 ở lầu 3 ra giá 100 vạn, có ai ra giá cao hơn 100 vạn nữa không?”

Người bán đấu giá nói. “Bổn thiếu muốn thanh kiếm này, 200 vạn!”


Trong phòng riêng trên lầu hai, một thanh niên lạnh lùng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

“300 vạn!”

Chàng trai vừa dứt lời thì có một giọng nói thờ ơ vang lên từ một phòng riêng khác trên lầu 3.

“Xem ra hôm nay có không ít cao thủ tới đây!”

Trong phòng riêng trên lầu hai, một người đàn ông †ầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo lịch sử, tóc cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng hơi mỉm cười.

Đứng bên cạnh người đàn ông là một nam nhân mặc đồ màu đen, cả người toát ra khí tức chết chóc, mở miệng nói: “Thiếu chủ, thanh đoản kiếm màu đen này là một vũ khí không tồi, cũng rất hợp với ngài. Nếu ngài có thanh kiếm này thì chắc có thể trợ giúp ngài giành được vị trí thứ nhất ở cuộc tỷ võ quân đoàn!”

“Ngươi cảm thấy ta không có kiếm này thì không thể giành được vị trí thứ nhất sao?” Người đàn ông nhàn nhạt nói.

“Thuộc hạ không phải có ý này, mong thiếu chủ thứ lỗi!"

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen thay đổi, lập tức quỳ xuống nói.

“Đứng lên đi, thanh kiếm này quả thực có thể làm ta như hổ thêm cánh!”

“Ra giá đi!" Người đàn ông lạnh nhạt nói. “Vâng!”

Người đàn ông mặc mặc đồ đen tiến lên một bước nói: “500 vạn!”

Trong nháy mắt giá của đoản kiếm màu đen đã lên tới 500 vạn.

Lúc này những người quyền quý bình thường đã từ bỏ việc ra giá.

Tuy rằng thanh đoản kiếm đen này là một vũ khí tốt nhưng nó không đáng giá để họ phải bỏ ra mấy trăm vạn cho một thanh kiếm.

Đương nhiên ở trong lòng những cao thủ này, đoản kiếm màu đen này không phải thứ mà 500 vạn có thể sánh được.

“Ta là Hạng Hào, thiếu chủ của Bá Vương Minh ở quận Nam Thiên, bổn thiếu muốn thanh kiếm này rồi, một ngàn vạn, ai dám tranh đoạt với bổn thiếu thì chính là muốn đối địch với Bá Vương Minh!”

Lúc này thanh niên kiêu ngạo hét giá lúc đầu ở trên lầu 2 lại quát lên lần nữa.

“Vậy mà là thiếu chủ Bá Vương Minh, chẳng trách lại kiêu ngạo như thết”

Sau khi thanh niên tiết lộ thân phận, tất cả nhân sĩ quyền quý ở lầu một đều cả kinh.

“Bá Vương Minh? Là cái gì?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Thiếu chủ, Bá Vương Minh chính là bá chủ của quận Nam Thiên, là một trong chín quận của Long Quốc, thế lực của Bá Vương Minh trải rộng khắp các quận Nam Thiên, khống chế sản nghiệp của tam giáo cửu lưu, thành viên vượt qua vạn người. Theo định kỳ hàng tháng, các thế lực gia tộc trong quận Nam Thiên đều phải tiến cống cho Bá Vương Minh nếu không sẽ bị Bá Vương Minh thẳng tay tiêu diệt!”

Khương Uyên nói từng cái một.

“Tiến cống? Kiêu ngạo vậy sao?”


Diệp Phàm kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, theo tôi được biết thì ngay cả điện Long Vương ở quận Nam Thiên bình thường cũng không dám tùy ý trêu chọc Bá Vương Minhl”

“Mà sở dĩ Bá Vương Minh cường thế và kiêu ngạo. như vậy là do có nhà họ Hạng đứng sau lưng, nhà họ. Hạng chính là võ đạo thế gia có truyền thống lâu đời, nghe đồn họ là hậu duệ của Tây Sở Bá Vương.”

“Minh chủ hiện tại của Bá Vương Minh là Hạng Thiên Kình, chiến lực cường hãn đến cực điểm, hẳn ta đã từng một mình đánh với năm gã cường giả Nhân cảnh cửu trọng và giết chết toàn bộ bọn họ, có thể nói là một trận thành danh, Bá Vương Minh dưới sự dẫn dắt của hắn ta ngày càng mở rộng ra mấy chục lần!”

Khương Uyên mở miệng nói.

“Thật thú vị!"

Diệp Phàm cười lạnh.

“Phòng 215 ở lầu 2 ra giá một ngàn vạn, có người nào ra giá cao hơn một ngàn vạn không?”

“Một ngàn vạn lần đầu tiên!”

“Một ngàn vạn......

Lúc này, người bán đấu giá bắt đầu gõ búa.

Ngay lúc ông ta đang muốn gõ búa lần thứ hai, Diệp Phàm cuối cùng cũng lên tiếng.

“Một trăm triệu!”

Diệp Phàm không nói lời vô ích, dứt khoát tăng giá gấp mười lần!

Hít!

Trong chốc lát, mọi người tại hiện trường cuộc đấu giá đều hít hà một hơi.

Trước đây họ đã từng thấy giá tăng gấp đôi chứ chưa từng thấy một phát hét giá tăng gấp mười lần!

Thế này cũng quá giàu rồi?

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Phàm.

Mà một phần người trong số đó đều bị sốc khi nhìn thấy Diệp Phàm.

Hôm qua bọn đã chứng kiến qua sự đáng sợ của Diệp Phàm ở sơn trang Ngụy Thị, không ngờ tới hôm nay lại gặp hắn.

“Là hắn!”

Trong một phòng riêng nào đó ở lầu 2, Lâm Phong ngồi ở đây, khi nghe được giọng nói của Diệp Phàm, ánh mắt lập tức quét về phía đối phương, sắc mặt trở nên lạnh lùng.


“Không ngờ thằng nhóc này cũng tới, vừa lúc hôm nay lấy được ngọc Rông xong sau đó sẽ xử lý tên này!”

Lâm Phong nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sát khí lạnh băng.

“Khốn khiếp, cũng dám tranh đồ vật với bổn thiếu!”

Lúc này, sắc mặt của thiếu chủ Bá Vương Minh Hạng Hào tối sầm khi thấy có người dám tranh đồ với mình sau khi gã đã tiết lộ thân phận, trong mắt hiện lên sự cực kỳ tức giận!

Là thiếu chủ Bá Vương Minh, Hạng Hào luôn kiêu ngạo hống hách quen rồi, nhìn trúng thứ gì thì phải giành được, không ai dám tranh giành với gã, gã được mệnh danh là tiểu bá vương ở quận Nam Thiên!

Hiện giờ lại có người dám tranh đồ vật với gã?

Đúng là tự tìm đường chết!

“Một trăm triệu hai ngàn vạn!”

Hạng Hào cắn răng hô lên.

Diệp Phàm không thèm chớp mắt lấy hô lên.

Mà lần hô này của hắn làm Hạng Hào tức hộc máu.

Mặc dù gã là thiếu chủ Bá Vương Minh nhưng có thể điều động kinh phí cũng không nhiều.

Hơn nữa lần này gã tới đây là theo lệnh của cha gã đến đấu giá một món đồ quan trọng khác.

Nếu gã tiếp tục hét giá nữa thì khó mà lấy được món đồ kia.

Một khi không lấy được vật phẩm kia về thì gã chắc chắn sẽ bị cha quở trách.

“Người đâu, để mắt tới thằng nhóc kia cho ta, sau khi ra khỏi hội đấu giá thì dứt khoát giết chết hắn rồi đoạt thanh kiếm lại!”

Vẻ mặt Hạng Hào lạnh lẽo quát lên với thuộc hạ.

Nếu không giành được thì gã sẽ cướp!

Dù sao đồ vật mà gã coi trọng thì nhất định phải có được!

Trong một phòng riêng khác trên lầu hai, người đàn ông toát ra khí tức chết chóc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói: “Thiếu chủ, chúng ta còn tiếp tục ra giá không?”

“Thôi vậy, lần này chúng ta mang theo không nhiều tiền lắm, vẫn nên có được ngọc Rồng trước rồi nói sau!”

Người đàn ông lắc đầu.

“Vâng!”

Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu.

Mà ở trong một phòng riêng ở lầu 3, một người đàn ông nhìn người mày kiếm mắt sáng ngồi ở đó, mặc áo dài màu xám và nói: “Long Tướng đại nhân, chúng ta có

tiếp tục ra giá không?”

“Thôi, đoạt được ngọc Rồng trước đãt”


Người đàn ông mặc áo dài màu xám phát ra giọng Í nói lạnh lão.

Trong phòng riêng 303, người tùy tùng nhìn người đàn ông trung niên đang bình thản uống trà và hỏi: “Thưa ông chủ, có tiếp tục không ạ?”

“Tiếp tục đi!”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói. “Ba trăm triệu!”

Người tùy tùng lập tức hét lên.

Ngay sau đó Diệp Phàm trực tiếp đưa ra mức giá 500 triệu trên trời khiến hiện trường đấu giá náo động.

“Thưa ông chủ, này...

Ánh mắt người tùy tùng liếc nhìn người đàn ông trung niên.

“Tiếp tục!” Người đàn ông trung niên lên tiếng. “Sáu trăm triệu!”

Người tùy tùng lại nâng giá, mà khi hắn ta vừa kêu xong thì Diệp Phàm lại hét lên: “1 tỷ!”

“Người này là một đại phú mới từ quê lên, hắn không xem tiền ra gì sao?”

Giờ phút này tại hiện trường đấu giá, những người không quen biết Diệp Phàm đều nhao nhao cảm thán, bọn họ đều cảm thấy tên này điên rồi, cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể hét giá như vậy!

“Anh Tiểu Phàm, anh hô giá thế này quá mức rồi đó!”

Ngay cả Đường Sở Sở cũng ngạc nhiên trước Diệp. Phàm.

“Không sao, anh không thiếu tiền!” Diệp Phàm cười nói.

Về phần người đàn ông trung niên trong phòng riêng 303, sắc mặt dần dần tối sầm nói: “Thôi!”

“Vâng!”

Người tùy tùng gật đầu.

Cuối cùng khi Diệp Phàm ra giá 1 tỷ, ở hiện trường không một ai có thể cạnh tranh được với Diệp Phàm.

Thanh kiếm đen này đương nhiên rơi vào tay hắn.

“Cảm ơn mọi người, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đầu giá vật phẩm thứ hai!”

“Vật phẩm thứ hai này là một bức tranh nổi tiếng từ thời nhà Đường!”

Sau khi bán đấu giá xong vật phẩm thứ nhất thì vật thứ hai được đưa lên.

Chỉ có điều, Diệp Phàm không có hứng thú đối với bức tranh này nhưng tại hiện trường vẫn có rất nhiều người đấu giá.

Những vật phẩm đấu giá tiếp theo đều không khiến Diệp Phàm hứng thú, hắn cũng không hét giá.

Nhưng tiếng hò hét đấu giá tại hiện trường vẫn không ngừng vang lên.

“Bây giờ đưa lên vật phẩm đấu giá thứ chín, đây là một loại thảo dược có tên cỏ Thiên Tủy!”

Người bán đấu giá vừa nói vừa vén tấm vải đỏ trước mặt lên để lộ ra một gốc thảo dược màu nâu xám.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi