BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Ông là ai?”

Người đàn ông trung niên của hiệp hội ẩn thế nhìn ông lão béo trông giống Phật Di Lặc rồi hừ lạnh.

“Cậu muốn bắt Diệp Phàm sao?” Ông lão béo nhìn người đàn ông trung niên rồi mỉm cười nói.

“Không sai, nhanh bảo hắn ta cút ra đây!” Người đàn ông trung niên giận dữ hét lên.

Răng rắc!

Ngay sau đó đã có tiếng xương gấy giòn tan vang lên.

Ông lão béo chợt xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên như dịch chuyển tức thời, rồi dùng một tay bóp nát cổ họng ông ta, toàn bộ động tác nhanh như chớp, vốn không để đối phương có cơ hội phản kháng!

Soạt!


Lúc này, sắc mặt của ông già hiệp hội ẩn thế liền thay đổi, ông ta nhìn

chăm chằm vào ông béo, híp mắt nói: “Ông là ai?”

“Người mà các người muốn bắt chính là đồ đệ của tôi, các người nói xem tôi là ai?” Nụ cười trên mặt của ông lão béo chợt biến mất, rồi hừ lạnh một tiếng.

Ông lão béo này không ai khác chính là ngũ sư phụ của Diệp Phàm, điện chủ điện Long Vương - Long Ngạo.

Soạt!

Ông già của hiệp hội ẩn thế khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Diệp Phàm này đã đắc tội đến Long Tượng Tông - tông môn thiên cấp của ẩn thế. Bây giờ Long Tượng Tông buộc hiệp hội ẩn thế của chúng tôi phải bắt người, nếu không bọn họ sẽ tàn sát giới Võ Đạo của Long Quốc, vì vậy chúng tôi nhất định phải bắt được hắn ta, nếu không hậu quả sẽ khôn lường!”

“Khẩu khí của Long Tượng Tông cũng lớn thật đấy, một tông môn thiên cấp thế mà lại kiêu ngạo như vậy!”

“Còn thực sự nghĩ rằng họ có thể thống trị mọi thứ à?”

Long Ngạo khinh thường nói, sau đó nhìn lão già, hừ lạnh: “Ông trở về nói cho bọn họ biết, muốn động vào đồ đệ của tôi thì hãy đích thân tới đây, tôi muốn nhìn xem bọn họ có năng lực như thế nào!”

“Ông...” Ông già của hiệp hội ẩn thế còn muốn nói gì nữa, nhưng Long Ngạo đã phóng ra một luồng năng lượng đáng sợ khóa chặt ông ta, khiến sắc mặt ông già lập tức thay đổi.

“Cáo từ!”

Ông già suy nghĩ vài giây rồi rời đi cùng với thi thể của người đàn ông trung niên.

“Sao ông cũng chạy xuống núi rồi?” Chung Vô Diễm nhìn Long Ngạo, hừ một tiếng.


“Không phải tên nhóc thối kia sợ một mình bà không bảo vệ được nên cố ý để tôi xuống núi à?”

“Hơn nữa có vài kẻ muốn động vào điện Long Vương. Đương nhiên điện chủ điện Long Vương là tôi phải ra mặt, nếu không bọn chúng đều cho rằng tôi đã chết rồi!” Long Ngạo chắp tay sau lưng, hừ lạnh.

“Ngũ sư phụ, Tiểu Phàm ca ca đã xảy ra chuyện gì sao?” Đường Sở Sở lo lăng hỏi Long Ngạo.

“Yên tâm đi, nhóc con đó sống thọ lắm, sẽ không sao đâu, con không cần lo lắng!” Long Ngạo đáp.

Nghe Long Ngạo nói như vậy, Đường Sở Sở cũng yên tâm.

“Sở Sở, con không cần lo lắng cho Tiểu Phàm, thằng bé không sao đâu.”

“Việc cần làm bây giờ chính là tu luyện thật tốt. Bây giờ tất cả thế lực đều muốn bắt được con, vậy nên con nhất định phải tiếp tục tăng cường thực lực, như thế mới có đủ năng lực để bảo vệ mình.” Chung Vô Diễm nói với Đường Sở Sở.

“Vâng!” Đường Sở Sở gật đầu.

Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.


Và ở một nơi bí ẩn nào đó, có một cung điện nguy nga.

Cung điện này trong suốt như pha lê, được làm bằng những khối đá băng, trông rất mới lạ!

Diệp Phàm đang nằm trên chiếc giường băng trong cung điện.

Đột nhiên, lông mi Diệp Phàm khẽ chớp, hắn từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy nơi xa lạ này, ánh mắt chợt lóe lên: “Đây là đâu?”

Trước đó, Diệp Phàm đang đánh nhau với Lang Hoàng ở núi tuyết, kết quả dẫn đến tuyết lở, bãi tuyết nơi bọn họ đứng liền bị sụp đổ.

Diệp Phàm không kịp làm gì đã rơi vào vực sâu vô tận, sau đó cũng không nhớ gì nữa!

“Anh tỉnh rồi!" Lúc này, một thanh âm lạnh lùng uy nghiêm vang lên.

Hắn liếc nhìn thì thấy một người con gái mặc chiếc váy dài cung điện màu xanh, đầu đội vương miện hình bông tuyết đang đi về phía hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi