BẢY VỊ THẦN


Trước cổng chính của học viện Tinh Túc, chiếc xe hơi sang trọng mang logo của hãng Roses từ từ dừng lại.

Từ trong xe bước xuống ba thân ảnh, hai người mặc đồng phục màu đỏ, và người còn lại là trường hợp đặc biệt, màu đen.

Cả ba chỉ vừa mới đặt chân vào cổng trường, môt nhóm học sinh đã chạy đến vây quanh lấy bọn họ.
“Hàn Bội Bội, sao cậu vẫn mặc đồng phục màu đen vậy?”
“Hàn Bội Bội, Linh Ai Dã, hôm nay trông hai cậu thật xinh đẹp!”
“Linh Ai Dã, cuối tuần này nhà tớ có tổ chức tiệc trà, cậu có thể đến tham dự không?”
“Dương Minh Nhật, năm nay cậu vẫn sẽ tham gia câu lạc bộ Magic-ball chứ?”
Các bạn học liên tục đặt ra câu hỏi cho ba người.

Bởi vì bọn họ không có ý xấu nên ba người họ không nỡ tức giận lớn tiếng, chỉ có thể cố gắng tìm cách để len qua bọn họ.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng giải vây cho ba người Hàn Bội Bội.
“Ah! Liêu tiểu thư đến rồi kìa!”
Sau câu nói ấy, hơn một nửa đám học sinh đang vây xung quanh ba người họ chạy về phía vị Liêu tiểu thư kia, tạo ra khoảng trống cho ba người tranh thủ thời cơ trốn thoát.

Đứng ở phía xa, cả ba quay đầu lại nhìn về phía ấy.

Đám học sinh đó lúc này đã có chừng mực và rụt rè hơn, một tiếng Liêu tiểu thư, hai tiếng cũng là Liêu tiểu thư, không còn lộn xộn hồ hởi như lúc vây xung quanh ba người họ nữa.

Còn vị Liêu tiểu thư kia thì dường như không quan tâ m đến xung quanh, chỉ ngẩng cao đầu kiêu căng bước đi.
“Hừ! Xem cô ta hống hách chưa kìa! Mà đám người đó nữa, có nhất thiết ngày nào cũng phải bu lấy những người trong top không chứ? Bọn họ dù gì cũng là tiểu thư công tử quý tộc đấy!” Linh Ai Dã khó chịu nói.

“Lại còn ‘những người trong top’ nữa đấy, cậu đang tự khen mình đấy à?” Dương Minh Nhật buồn cười hỏi.
“Sao chứ, rõ ràng là thế còn gì!” Linh Ai Dã bĩu môi.
“Thôi đi nào, buổi lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi đấy.”
Hàn Bội Bội cười cười lên tiếng giảng hòa, sau đó cả ba cùng đi về phía hội trường nơi buổi lễ sẽ diễn ra.

Lúc đến hội trường, Dương Minh Nhật bước nhanh lên trước định ga lăng mở cửa cho hai người bọn cô thì từ phía bên trái, một ánh hồng đột nhiên lóe lên xẹt ngang qua.
“Ah!” Hàn Bội Bội bị va chạm bất ngờ, giật mình hô lên, bước chân hơi loạng choạng lùi ra phía sau.

May mà có Dương Minh Nhật kịp thời đỡ lấy, nếu không cô hẳn đã ngã phịch xuống đất.
Người đâm phải cô là một nữ sinh có mái tóc hồng ngắn ngang vai.

Ánh hồng lúc nãy chắc là do mái tóc của cô ấy phản chiếu lại ánh nắng mà tạo thành.
Cú va chạm vừa rồi khá mạnh nên nữ sinh kia cũng loạng choạng một lúc.

Sau khi đã đứng vững, nữ sinh ấy vội vàng xin lỗi Hàn Bội Bội, “Tiểu thư không sao chứ? Thật xin lỗi, là do ta không chú ý nên mới va phải cô.”
Cách xưng hô của cô khiến Hàn Bội Bội hơi nghi hoặc, bởi vì hầu như tất cả các học sinh trong học viện Tinh Túc đều biết cô không thích loại xưng hô kiểu cách xa lạ này, nhưng cô cũng không để bụng chuyện này, mỉm cười lắc đầu đáp, “Tớ không sao, cậu đừng lo.”
“Vậy thì may quá,” cô gái kia thở phào một hơi, sau đó đưa tay ra mỉm cười nói, “Chúng ta làm bạn nhé.

Ta là Hạ Băng.”
“À… uhm… được, tớ là Hàn Bội Bội,” cô do dự một chút rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay kia, trong lòng bỗng cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
“Vậy thôi, ta đi trước nhé.

Hẹn gặp lại Hàn tiểu thư sau.”
Hàn Bội Bội nhìn theo bóng lưng Hạ Băng một lúc, sau đó lắc lắc đầu, thu lại nghi vấn của mình, cùng Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã tiến vào trong hội trường.

Buổi lễ khai giảng diễn ra gần hai tiếng mới kết thúc.

Sau đó, các học sinh lần lượt di chuyển về lớp của mình để sinh hoạt cùng giáo viên chủ nhiệm năm nay.

Ba người bọn họ đều học ở các lớp khác nhau nên mới ra khỏi hội trường bọn họ đã phải nói lời tạm biệt.
Vừa vào đến lớp, Hàn Bội Bội đã tiến ngay đến chỗ ngồi yêu thích của mình, là bàn thứ hai bên cạnh cửa sổ.

Để cặp sách xuống bàn, cô đưa mắt nhìn lướt khắp phòng học.
Cũng không biết bạn học năm nay của cô sẽ có những ai…
Đang quan sát, Hàn Bội Bội chợt thấy một cô bạn có mái tóc hồng ngắn ngang vai, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Cô không ngờ Hạ Băng cũng sẽ học cùng lớp với mình.

Đây là lý do vì sao lúc nãy cô ấy lại nói hẹn gặp lại sao?
Nghĩ dù sao bọn họ cũng vừa mới kết bạn không lâu, Hàn Bội Bội liền tiến đến chỗ cô chào hỏi.
“Hạ Băng, chào cậu.

Tớ không ngờ chúng ta sẽ học cùng lớp đấy!” Cô cười nói.
Trái với Hàn Bội Bội tưởng tượng, Hạ Băng không hề hào hứng hay bất ngờ khi nhìn thấy cô, trong đôi mắt màu hồng kia chỉ toàn sự khó hiểu và xa lạ.
“Cậu biết tớ sao?”
“Cậu không nhớ tớ à? Lúc nãy trước cửa hội trường cậu đã chạy va vào tớ ấy, sau đó chúng ta đã kết bạn, cậu nhớ không?”
“Tớ xin lỗi, nhưng tớ không hề nhớ là tớ đã va vào cậu.


Tớ khá chắc đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu đấy.”
“Sao kỳ vậy? Rõ ràng lúc đó cậu đã chạy va vào tớ mà, sau đó-----”
Hàn Bội Bội chỉ đơn thuần muốn giúp Hạ Băng nhớ lại, nhưng lại khiến Hạ Băng cho rằng cô đang vu oan cho cô ấy, liền tức giận cắt ngang, “Này nhé! Tôi đã nói là tôi không hề gặp cậu, cũng không hề chạy va vào cậu! Tại sao cậu cứ khăng khăng cho là tôi đã làm những chuyện đó thế?!”
Dứt lời, Hạ Băng xoay người bỏ đi, trong miệng còn lẩm bẩm, “Bực mình thật, mới sáng sớm mà gặp toàn chuyện gì đâu!”
Hàn Bội Bội bị bất ngờ, đứng ngây ra đó một lúc mới có thể phản ứng lại.

Thấy những bạn học khác đang tò mò nhìn về phía này, cô có chút ngại ngùng xấu hổ, chỉ đành mang theo tâm trạng nghi hoặc quay trở về chỗ ngồi của mình.
Không bao lâu sau, giáo viên chủ nhiệm năm nay của Hàn Bội Bội tiến vào lớp.
“Các em im lặng nào.

Đối với những bạn đã từng học với cô thì không còn gì để nói nói nữa nhé.

Nhưng năm nay lớp chúng ta có thêm vài bạn từ lớp khác chuyển sang thì phải, nên cô sẽ nói một vài thông tin cơ bản nhé.

Cô tên là Lai Chi, các em cứ gọi cô là cô Lai.

Loại nhạc cụ cô thích nhất và chơi giỏi nhất là piano.

Nếu em nào có bất kỳ thắc mắc gì về âm nhạc thì không cần ngại ngùng, cứ hỏi cô nhé! Còn giờ thì chúng ta hãy cùng chào đón hai bạn học sinh mới của trường ta nào.”
Cô Lai nói rồi vẫy tay ra hiệu cho hai nam sinh đang đứng ngoài cửa bước vào.

Người đi đầu có mái tóc và mắt màu đen, còn người thứ hai lại có mái tóc màu xanh lục và đôi mắt trong xanh như khu rừng già.
“Chào các bạn, tớ là Mộ Thống, rất mong chờ được học chung với các bạn trong năm học tới,” nam sinh thứ nhất nói.
“Còn mình là Nhất Quan, hân hạnh được làm quen với mọi người.”
Sau khi giới thiệu xong, cả hai tiến về vị trí còn trống ngồi xuống, nhường lại chỗ cho cô Lai.
“Trước khi kết thúc buổi gặp gỡ ngày hôm nay, cô chỉ muốn nói với các em một câu thôi.


Chào mừng các em đến với lớp Âm nhạc 1! Vậy nhé, cô về đây, tạm biệt các em!”
Vừa dứt lời, cô Lai liền biến mất, khiến cả lớp phải mất mấy giây mới tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra.

Sau đó, mọi người cũng dần dần rời khỏi lớp học.
Hàn Bội Bội đứng trước cổng trường chờ một lúc thì thấy Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật xuất hiện.

Cả ba cùng nhau đi về phía chiếc xe hơi Roses đã chờ họ từ trước.

Tới gần xe, Dương Minh Nhật nhanh chóng tiến lên giành quyền mở cửa, chờ hai người lên rồi mới ngồi vào.
Ngồi trên xe chưa được bao lâu, Linh Ai Dã bỗng mở miệng, “Bội Bội, thứ sáu này là ngày tổ chức buổi dạ hội hoàng gia đấy.”
“Ồ? Vậy thì sao?” Cô thờ ơ hỏi lại.
Từ sau chuyện diễn ra vào mười một năm trước, cô đã không còn hứng thú gì với các buổi tiệc quý tộc nữa rồi.

Cho dù lúc này buổi dạ hội mà Linh Ai Dã nhắc đến là của hoàng gia thì đã sao chứ, cô đã không tham gia rất nhiều buổi tiệc của hoàng gia rồi.
Như hiểu cô đang nghĩ gì, Linh Ai Dã giải thích, “Mặc dù cậu đã từng không tham gia nhiều buổi tiệc của hoàng gia, nhưng lần này lại khác, nó không chỉ đơn giản là một buổi tiệc chúc mừng sinh nhật lần thứ mười bảy của Hoàng tử.

Năm nay, buổi dạ hội này còn là nơi những thế hệ kế thừa tương lai gặp nhau để giao lưu và làm quen lẫn nhau, đồng thời tăng cường mối quan hệ cho việc hợp tác sau này.

Điều này đã là truyền thống của trăm năm qua, mỗi khi Hoàng tử các đời tròn mười bảy tuổi đều sẽ diễn ra.

Nói ngắn gọn lại thì đây là buổi dạ hội bắt buộc.”
Từ đầu đến cuối, những thứ dài dòng loằng ngoằng mà Linh Ai Dã nói Hàn Bội Bội đều không để tâm, nhưng hai chữ cuối cùng lại thành công bắt được sự chú ý của cô.
“Sao cơ? Bắt buộc á?” Hàn Bội Bội giật mình hỏi lại.
“Đúng vậy!” Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đồng thanh đáp.
Sau đó, những phút giây vui vẻ của Hàn Bội Bội đã biến mất!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi