BẢY VỊ THẦN


Lúc này cả hai đội đang bắt tay nhau sau trận đấu.

Hai người họ chạy xuống thì tiến đến chỗ Dương Minh Nhật.

Hàn Bội Bội đưa mắt nhìn qua, phát hiện anh đang nói chuyện với Hoàng tử.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoàng tử ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi mắt anh rất sáng, có màu tím than cực kỳ đẹp, vừa sâu vừa trong như hai viên đá quý.

Sống mũi anh cao thẳng, cánh môi khá mỏng nhưng khóe miệng lại hơi cong lên như thể đang cười, khiến cho khuôn mặt anh có phần nhu hòa mềm mại xuống.

Sau chín mươi phút thi đấu, người anh toàn là mồ hôi, mái tóc đen mượt ẩm ướt dính sát vào khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh, nhưng trông anh thật ra lại không hề nhếch nhác chút nào.

Chiếc áo thể thao màu trắng ướt nhẹp mồ hôi ôm sát lấy thân hình anh, thấp thoáng hiện ra những đường cong cơ bắp cân đối và hoàn mỹ.
Còn đang quan sát, Hàn Bội Bội bỗng nhận ra anh nhìn về phía mình, nhất thời giật mình xấu hổ không thôi.

Nhận thức được hành động vừa rồi của mình vô lễ đến nhường nào, cô hốt hoảng đánh ánh mắt sang chỗ khác, nhưng hai gò má non nớt vẫn không khống chế được mà đỏ bừng lên, nóng ran.
Hàn Bội Bội, mày vừa làm cái gì vậy chứ!! Người ta là Hoàng tử đó!! Huống chi trong lòng mày đã có người khác rồi mà!!
Thần Phong đang nói chuyện với Dương Minh Nhật thì nhận ra anh hơi liếc mắt sang chỗ khác.

Thần Phong theo bản năng nhìn theo, liền thấy có hai cô gái đang tiến lại chỗ bọn họ, một trong hai người còn đang chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
Từ trước đến giờ, anh luôn chán ghét những cô gái như thế, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng, không những thất lễ trước mặt anh mà còn vô phép tắc vô cùng.

Mỗi lần gặp tình huống như vậy, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh chính là rời khỏi đó thật nhanh.
Nhưng không hiểu sao, lần này anh lại không cảm thấy như vậy.

Ánh mắt của cô gái đó không hề khiến anh cảm thấy ghê tởm hay chán ghét.

Thậm chí, anh còn thấy hành động giả vờ như không biết gì của cô và khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ kia có phần đáng yêu.

“Kính chào Hoàng tử,” đến trước mặt Thần Phong, Hàn Bội Bội khẽ nhún người, đầu cúi thấp không dám nhìn vào mắt anh, tiện thể che giấu luôn khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
“Kính chào Hoàng tử,” Linh Ai Dã cũng nhún người nói.
“Uhm,” anh nhẹ gật đầu rồi quay sang nói với Dương Minh Nhật, “Vậy thôi, ta đi trước nhé.”
“Vâng, ngài đi thong thả,” Dương Minh Nhật cúi người tiễn anh.
Lúc lướt ngang qua Hàn Bội Bội, anh không kìm lòng được lại liếc mắt nhìn cô, nhưng chỉ thấy được hai vành tai nhỏ xinh ửng hồng của cô cùng phần gáy trắng nõn.
Đợi đến lúc Hoàng tử đã đi xa, Hàn Bội Bội mới dám ngẩng đầu lên, cười nói với Dương Minh Nhật, “Chúc mừng cậu!”
“Hòa mà chúc mừng cái gì!” Anh cười, đưa tay lên cốc đầu cô.
“Á! Đau!” Hàn Bội Bội nhăn mũi, đưa tay lên xoa trán mình.
Dương Minh Nhật bật cười rồi quay sang hỏi Linh Ai Dã, “Sao cậu không nói gì?”
“Đừng buồn.

Khả năng của cậu cũng chỉ được đến thế thôi.

Tớ hiểu mà,” cô vỗ vai anh, khuôn mặt tỏ vẻ như đang an ủi.
“Cậu!! Haizzz...!thôi bỏ đi,” anh chán nản đáp.
“Hì hì.

Này, giới thiệu tụi tớ với đồng đội của cậu đi,” Cô cười nói, tay chỉ chỉ vào nhóm người đã tham gia trận đấu lúc nãy.
“Được thôi,” Dương Minh Nhật sảng khoái đáp rồi dẫn hai người đi về phía bọn họ.
Trong nhóm người này, chỉ có Mộ Thống và Nhất Quan đã quen biết Hàn Bội Bội từ trước, lúc thấy bọn họ tiến lại thì lên tiếng chào hỏi cô.

Hàn Bội Bội liền nở nụ cười đáp lại.
“Tớ giới thiệu một chút nhé.

Đây là hai người bạn thân nhất của tớ, Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã,” Dương Minh Nhật nói với đồng đội của mình.
Vừa dứt lời, Linh Ai Dã đã nhanh nhảu đưa tay về phía nam sinh có mái tóc nâu, “Chào cậu, tớ là Linh Ai Dã, cậu có thể gọi tớ là Ai Dã.”
“Tớ là Lâm Dạ Vũ, vậy thì cậu cứ gọi tớ là Dạ Vũ nhé,” anh cười, bắt lấy tay cô.
“Tớ là Nhất Quan.”

“Tớ là Mộ Thống.”
“Anh là Phổ Ân.”
“Còn anh là Phổ Bình, em trai sinh đôi của Phổ Ân.

Bọn anh là hầu cận của Hoàng tử.”
Linh Ai Dã và Hàn Bội Bội lần lượt bắt tay mọi người.
“Tớ là Hàn Bội Bội, sau này cứ gọi tớ Bội Bội là được rồi, hân hạnh được làm quen với mọi người,” đến lượt hai anh em Phổ Ân Phổ Bình, Hàn Bội Bội bỗng thắc mắc hỏi, “Nếu đã là hầu cận, vậy có nghĩa là hai anh phải luôn ở bên cạnh Hoàng tử, đúng không?”
“Uhm, đúng rồi, sao vậy em?” Phổ Ân hỏi.
“Nếu vậy sao giờ hai anh còn ở đây?”
“Thì Hoàng tử vẫn đang nói chuyện với Minh Nhật…….

Chết rồi chết rồi! Thôi tạm biệt mấy em nhé!”
Vừa dứt lời, hai người họ lập tức chạy đi.

Sáu người còn lại cũng chỉ biết lắc đầu nhìn theo.

Nhìn biểu hiện của bọn họ liền hiểu, đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Đứng nói chuyện thêm một lúc nữa, mọi người cũng tạm biệt nhau rồi ra về.
***
Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi dạ hội hoàng gia.

Đây sẽ là buổi tiệc thứ hai mà Hàn Bội Bội tham dự.

Nói thật thì cô không thật sự chán ghét những buổi tiệc như thế này, chỉ có điều khi tham gia, cô sẽ phải thay đổi cách xưng hô, khiến cho cô cảm thấy rất lạnh lùng xa cách.
Buổi chiều ngày thứ năm, Hàn Bội Bội, Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật cùng nhau ra về.
Ngồi ở trên xe, Hàn Bội Bội quay sang hỏi, “Các cậu đã có chuẩn bị gì cho ngày mai chưa?”
“Chưa hẳn,” Dương Minh Nhật trả lời.

Linh Ai Dã cũng lắc đầu.
“Vậy để chú chở hai con đi luôn.”
Đến lúc này, hai người họ mới phát hiện ra người ngồi ở hàng ghế trước không phải là chú tài xế thường ngày nữa, mà là cha của Hàn Bội Bội.
“Ah! Con chào chú ạ,” Cả hai đồng thanh nói.
“Sao hôm nay chú lại tự mình lái xe thế?” Linh Ai Dã hỏi.
“Thế chú không được lái à?” Hàn lão gia đùa, “Tụi con muốn đi đâu nào?”
“Hmm… vậy thì tới L&L đi chú,” Linh Ai Dã đề nghị.
“Được thôi!”
Đến trước cửa hàng L&L, bốn người cùng xuống xe tiến vào bên trong.

Cửa hàng được bày biện trang trí theo phong cách sang trọng và quý phái, làm nổi bật lên sự xa hoa và lộng lẫy của những bộ lễ phục.
Sau một hồi tìm kiếm, Linh Ai Dã cuối cùng cũng chọn được bộ mình thích.

Bộ váy có chất vải trắng tinh, nhẹ và mịn, trên thân váy đính từng viên ruby và sapphire được cắt dũa khéo léo, trông vô cùng kiêu sa và rực rỡ.
“Cậu đi thử xem,” Dương Minh Nhật nói.
Linh Ai Dã gật đầu vào đi vào trong phòng thử đồ.

Không bao lâu sau, cô bước ra, trên người là chiếc váy dạ hội.

Bước đến trước gương ngắm nghía một hồi, trông cô có vẻ như rất thích chiếc váy này.
“Trông cũng được đấy,” Dương Minh Nhật hơi chần chừ nói.
Không thấy Bội Bội và Hàn lão gia nói gì, Linh Ai Dã quay sang hỏi, “Chú và Bội Bội thấy thế nào?”
“Không đẹp,” cả hai đồng thanh.
Câu trả lời này khiến cho Linh Ai Dã và cả nhân viên bán hàng ngạc nhiên không thôi, vì từ trước đến giờ cô chưa từng nghe khách hàng nào nói quần áo của L&L xấu cả.
“Chiếc váy này không đẹp sao?” Linh Ai Dã nghi hoặc hỏi.
“Chiếc váy này rất đẹp, từ kiểu dáng đến chất liệu đều không có điểm gì để chê cả.

Nhưng chính là vì điều đó nên tớ mới nói là không đẹp.

Cậu nhìn vào gương đi, cậu thấy cậu trong đó hay là chiếc váy? Khi cậu mặc nó, nó lấy cậu làm nền để nổi bật hơn chứ không phải nó làm nền cho cậu.

Người khác nhìn vào chỉ thấy mỗi chiếc váy này thôi, còn cậu đã bị nó làm cho lu mờ rồi.”

Hàn lão gia nghe xong thì gật gù hài lòng nhìn con gái mình.

Câu trả lời vừa rồi của cô rất chính xác.

Những người còn lại nghe xong thì lập tức nhìn vào trong gương, quả thật liền nhận ra được điều mà cô vừa nói.
Đúng lúc này, một giọng nói đanh đá kiêu ngạo bỗng vang lên, “Nếu không mua thì đi chỗ khác.

Đừng có đứng đấy mà chê bai!”
“Kính chào tiểu thư!” Nhân viên bán hàng vội cúi thấp người chào cô.
Mọi người ngay lập tức quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Vừa nhận ra là ai, Linh Ai Dã tức khắc xụ mặt không vui, ngón tay khẽ búng một cái, quần áo trên người cô liền biến thành bộ đồng phục ban đầu.

Sau đó, cô nắm lấy tay Hàn Bội Bội và Dương Minh Nhật đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Liêu Huệ Lan, Linh Ai Dã không hề khách khí hừ một tiếng.
Liêu Huệ Lan nhếch môi cười lạnh, nhanh chóng phản pháo, “Ta khuyên Linh tiểu thư một câu, không cần phải phí công vô ích làm gì, vì người mà Hoàng tử sẽ chọn để nhảy điệu nhảy đầu tiên chỉ có thể là ta mà thôi!”
Ra đến bên ngoài, Linh Ai Dã không nhịn được tức giận giậm chân bình bịch, “Tức chết đi được mà! Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ!!”
“Thì cô ta là con gái một của Liêu Công tước này, học giỏi này, xinh đẹp này, tài năng này, nằm trong top năm-----”
“Minh Nhật! Cậu muốn làm tớ tức chết hả?!”
“Thì cậu hỏi nên tớ trả lời thôi mà,” anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
“Đó là câu hỏi tu từ!!!!! Haizzz, đã học chung lớp với cô ta rồi, vậy mà giờ còn gặp phải cô ta ở đây nữa chứ!!”
Dương Minh Nhật buồn cười nói, "Chính cậu tự đòi đến L&L thì phải chuẩn bị tinh thần từ trước là sẽ gặp trúng cô ta chứ."
L&L là sản nghiệp của gia tộc Liêu.
Linh Ai Dã lập tức trừng anh.
“Cậu học chung lớp với cô ta à?” Hàn Bội Bội lại ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, ủa, tớ chưa nói cho cậu biết à?”
“Đã nói gì đâu,” Hàn Bội Bội ngơ ngác lắc đầu.
“Thôi nói chung là vậy đấy.

Nói thật, nếu không phải vì ở đây giá thành thấp hơn Roses thì tớ cũng không thèm tới đâu!”
“Nếu vậy thì chúng ta qua Roses đi,” Hàn Bội Bội nói rồi quay người bước lên xe.
“Nhưng mà mắc lắm!” Linh Ai Dã lo lắng nhăn mày giữ cô lại.
“Vậy chứ con nghĩ chú ở đây để làm gì,” Hàn lão gia cười nói, “Lúc đầu chú còn hơi buồn vì con không chịu đến Roses đấy!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi