BẢY VỊ THẦN


Hôm nay vừa vặn là ngày duy nhất trong tuần mà cả mười người Thần Phong Hàn Bội Bội đều học câu lạc bộ, cho nên khi nhóm Linh Ai Dã thấy Hàn Bội Bội tràn đầy phơi phới và hạnh phúc xuất hiện, cả bọn đều ngạc nhiên không thôi.

Chỉ là, Linh Ai Dã trong ngạc nhiên còn có mừng rỡ và tò mò, không ngờ Hàn Bội Bội lại hành động nhanh đến vậy; còn Thần Nhã Hân thì ngược lại, trong ngạc nhiên là đau đớn, trong đau đớn là buồn bã, trong buồn bã lại là chết tâm.
“Bội Bội! Mau khai! Chẳng lẽ đã thành công rồi sao?” Linh Ai Dã nhanh chóng chạy đến khoác lấy tay cô, ra vẻ hung dữ nói, ánh mắt như đang muốn bảo nếu cậu không nói liền không xem tớ là bạn.
Hạ Băng vốn thích hóng chuyện, nay thông qua câu hỏi của Linh Ai Dã cô biết chắc được Hàn Bội Bội đang giấu diếm chuyện gì đó, tự nhiên cũng theo phe Linh Ai Dã, thúc giục cô mau kể rõ.
“Xem cậu cười như xuân về hoa nở thế kia, sẽ không phải là chuyện tình cảm đấy chứ?” Hạ Băng cười cười, tinh nghịch lấy tay chọt nơi khóe miệng Hàn Bội Bội.

Người sau còn chưa kịp trả lời, lại đã nghe Hạ Băng nói tiếp, “Sẽ không phải là cậu với Minh Nhật đã thành rồi đấy chứ!”
Thần Nhã Hân nghe đến câu này, tuy đã đoán được từ trước, cũng đã tự dặn bản thân phải bình tĩnh, thế nhưng tâm vẫn không khống chế được mà khẽ thắt lại.

Cô thẫn thờ nhìn cây sáo đang cầm trên tay, tầm mắt phía trước dần trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, Hàn Bội Bội bỗng nhiên lên tiếng, “Cậu nói cái gì vậy chứ! Sao cậu lại nghĩ là tớ thích Minh Nhật?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Hạ Băng nhướng mày.
Hàn Bội Bội hơi nghẹn họng, nhất là dưới cái nhìn đầy ý trêu chọc của Linh Ai Dã, “Thì… đúng là vậy… nhưng chỉ là đã từng mà thôi! Bây giờ tớ thích người khác rồi!”
Nói đến đây, hai mắt của cô sáng lên, tựa như chứa vô vàn vì sao lấp lánh.

Nhìn cô vừa thẹn thùng lại vừa kiêu ngạo tuyên bố bản thân đã thích người khác, cho dù là người đã biết chuyện như Linh Ai Dã hay là người chưa biết gì như Hạ Băng cũng đều cảm thấy cô thật đáng yêu.
Liêu Huệ Lan đứng ở một bên nghe ba người họ trêu ghẹo lẫn nhau, lạnh lùng liếc nhìn qua, giây sau đã thu lại tầm mắt, vờ như không thèm quan tâ m đến.


Mà Thần Nhã Hân ngay từ lúc nghe Hàn Bội Bội nói đã thích người khác, cảm xúc trong lòng liền trở nên hỗn loạn.

Trong một khoảnh khắc, con tim theo bản năng lại tràn đầy hy vọng cùng may mắn, nhưng rất nhanh đã bị lý trí kiềm hãm lại.

Cô đã quyết định sẽ buông bỏ, Hàn Bội Bội có còn thích anh hay không, có thành đôi với anh hay không đã không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.

Sau đó, cô lại chợt tò mò không biết người Hàn Bội Bội thích hiện tại là ai, trong vô thức chợt ôm một chút hy vọng cho anh mình.
Nghe thấy Hạ Băng thay mình hỏi ra câu hỏi trong lòng, toàn bộ tâm trí của Thần Nhã Hân đều di dời đến ba người bọn họ, cố gắng dỏng tai lên mà nghe.
“Cái này…”
Hàn Bội Bội chần chờ ngập ngừng không nói ra lời khiến cho suy nghĩ trong lòng Thần Nhã Hân cũng loạn lên.

Tại sao cô lại không nói tiếp? Người cô thích rốt cuộc là ai? Có phải là anh Phong không? Nếu phải thì tại sao anh ấy không thông báo tin vui cho cô biết? Nếu không phải thì không phải là quá buồn cho anh ấy rồi sao? Hàn Bội Bội trước sau thích qua hai người vậy mà đều không phải là anh.
Còn đang suy nghĩ, Thần Nhã Hân chợt có cảm giác ngứa ngáy, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, bỗng nhận ra ba người Hàn Bội Bội vậy mà lại đang nhìn mình.
“Sao vậy? Tại sao lại nhìn ta?”
Cô bất giác hỏi ra, đồng thời trong lòng cũng hiện lên một ý nghĩ.
Có phải là… anh cô không?
Nghĩ như vậy, Thần Nhã Hân không nhịn được mà ôm một chút mong chờ, “Ta cũng tò mò lắm đó nha.


Hiện tại chị thích ai vậy? Sẽ không phải là Mộ Thống đó chứ?”
“T-tất nhiên là không rồi!” Thấy mọi người càng đoán càng sai, Hàn Bội Bội vội vàng phủ nhận.
Thần Nhã Hân càng thêm vui mừng, hai mắt sáng lên hỏi, “Ồ? Không phải Mộ Thống sao? Cũng không thể nào là Dạ Vũ hay Nhất Quan được đúng không? Sẽ không phải là… anh ta đấy chứ!”
Thấy khuôn mặt Hàn Bội Bội bỗng nhiên đỏ rực lên, xấu hổ cúi đầu thẹn thùng cười không dám nhìn mình, đóa hoa vốn héo rũ trong lòng Thần Nhã Hân rốt cuộc cũng có lấy một tia sức sống, hơi tươi tắn lên.

Thần Nhã Hân vui mừng tiến đến trước mặt Hàn Bội Bội, cầm lấy tay cô hỏi, “Thật sao? Thật là anh ấy sao?”
“Vâng,” Hàn Bội Bội ngượng ngùng gật đầu, có chút lúng túng không biết nên làm thế nào, dù sao thân phận của Thần Phong cũng đặc biệt hơn những người khác, mà cô lúc này đây lại đang đứng trước mặt em gái của anh.
“Vậy chị và anh ấy lúc này…”
“Vâng…” Hàn Bội Bội lại thẹn thùng gật đầu.
Thần Nhã Hân lập tức cười rạng rỡ, từ tận sâu trong đáy lòng cảm thấy vui mừng thay cho anh trai mình.

Cho dù cô có thất tình, ít nhất anh ấy lại đã toại nguyện được ở bên người mình yêu.

Thần Phong từ nhỏ đã lạnh nhạt với khác phái, không ai có thể khiến cho lòng anh dao động; người như anh, một khi động lòng, đó rất có khả năng là cả đời.

Mà cô thì khác, tuy rằng Dương Minh Nhật cũng là mối tình đầu của cô, nhưng trước đó cô cũng đã từng cảm nắng người khác, cũng đã từng có hảo cảm với người khác.
Nói tóm lại, nếu phải có ít nhất một người chịu cảnh thất tình, vậy cô tình nguyện người đó là cô.

Không phải vì cô cao thượng, mà là vì cô tin tưởng bản thân vẫn có thể bước ra mối tình đơn phương này, nhưng Thần Phong thì lại không như vậy.

Thần Nhã Hân thật lòng vì chuyện của Thần Phong mà vui mừng, tâm tình khổ sở khi trước cũng vì thế mà được xoa dịu đi ít nhiều.

Cô vui mừng nắm chặt tay Hàn Bội Bội, vui vẻ nói, “Chị còn vâng gì nữa chứ! Hiện tại chị chính là người yêu của anh trai em, vậy cũng là chị của em rồi! Chúng ta đừng để tâ m đến mấy lễ nghi đó nữa.”
Nói xong, cô nghĩ nghĩ cái gì, cũng quay sang nhìn Hạ Băng và Linh Ai Dã nói, “Hai chị cũng thế đi! Hiện tại chúng ta chính là người một nhà cả rồi!”
Linh Ai Dã và Hạ Băng cùng cười, gật đầu đồng ý.
Liêu Huệ Lan lại liếc nhìn bốn người họ, bỗng cảm thấy có chút ghen tị.

Cha cô từ nhỏ đã luôn nói với cô rằng, cô là người có thân phận tôn quý nhất thế gian, cô xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời này, và ông cũng đã làm được điều đó.

Chính vì cách nuôi dạy này mà cô khi lớn lên mang trong mình một cỗ cao ngạo kiêu sa, thậm chí là có chút hống hách khiến người chán ghét.

Nhưng bởi vì thân phận con gái một của Liêu Công tước, không ai dám đối với cô có thái độ hay phản đối ý muốn của cô, bởi vì vậy mà cho đến tận hiện tại cô vẫn không thật sự ý thức được tính cách của bản thân có vấn đề gì.

Lúc này nhìn Thần Nhã Hân thân thiết với ba người Hàn Bội Bội, còn cho phép bọn họ bỏ qua rào cản thân phận xưng hô thân mật với mình, cô không thể tránh khỏi mà cảm thấy ghen ghét khó chịu trong lòng.
Liêu Huệ Lan thu lại ánh mắt, dồn hết tâm trí mình lên trên chiếc đàn piano trước mặt.
Cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Cô mới không thèm.
*
Hết tiết sinh hoạt câu lạc bộ, năm chàng trai từ bên câu lạc bộ Magic-ball ghé ngang qua bên câu lạc bộ Âm nhạc để đón người.


Ngoại trừ Liêu Huệ Lan, ai nấy đều hào hứng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng ở trước cửa phòng để đón bọn họ.
Từ xa tiến lại, Thần Phong đi ở chính giữa nhất, cũng là người đi ở phía trước nhất.

Hai bên trái phải anh mọi ngày thường là Dương Minh Nhật và Lâm Dạ Vũ, nhưng hôm nay không biết vì sao lại là Lâm Dạ Vũ với Mộ Thống, còn Dương Minh Nhật thì đi ở tận phía sau cùng.

So sánh với Thần Phong tràn đầy dương quang, Dương Minh Nhật lại rầu rĩ chán nản, tựa như đóa hoa héo úa, đối lập hoàn toàn với trạng thái ngày thường của anh.
Hàn Bội Bội nhìn Thần Phong ngược nắng mà đến, có lẽ là vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cũng có lẽ là vì ánh nắng chiều phủ lên anh một tầng quang hoàn mà trong mắt cô, anh như hóa thành một vị thần, hiên ngang thong dong bước đến, sáng ngời tuấn tú đến mức khiến cô mê muội.
“Đẹp sao?”
Âm thanh từ tính mang theo ý trêu chọc vang lên giúp Hàn Bội Bội lấy lại tinh thần, cũng nhờ vậy mà cô phát hiện mấy người bọn họ đã đến trước mặt bọn cô từ khi nào.

Đặc biệt là Thần Phong, anh lúc này đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý cười vui sướng, khóe môi cũng vểnh lên, khiến cho khuôn mặt anh ít đi vài phần nghiêm nghị, nhiều thêm vài phần thân mật gần gũi.
Hàn Bội Bội đỏ mặt, mím môi không dám trả lời.

Thần Phong cười cười, cũng không ép cô, vươn tay nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen.
Hình ảnh đẹp đẽ này toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Dương Minh Nhật, tựa như hóa thành mũi đao khiến anh đau đớn không thôi.

Sắc mặt anh tái nhợt đi vài phần, trông cực kỳ không có sức sống và yếu ớt.
“Anh hai! Tin tức tốt vậy mà anh lại không nói cho em biết gì hết nha!” Thần Nhã Hân thấy hai người họ rốt cuộc cũng chàng chàng thiếp thiếp xong, lập tức lên tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
Thần Phong mỉm cười, tâm tình tốt đáp, “Chuyện cũng vừa mới thành thôi nên chưa kịp nói cho em.”
Thần Nhã Hân còn đang hừ hừ, bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi đầy lo lắng của Hạ Băng, “Minh Nhật, cậu sao vậy? Sao trông ỉu xìu buồn đời thế?”
Hàn Bội Bội và Thần Nhã Hân nháy mắt đều khẽ cứng người, rốt cuộc không khống chế được ánh mắt, nhìn sang phía anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi