Nửa năm trôi qua, Thần Phong tốt nghiệp học viện, những người khác cũng nhảy lên một lớp.
Trong lúc nghỉ hè, vì cảm giác bất an mà mọi người cũng không định đi đâu chơi, cả ngày đều luẩn quẩn ở trong học viện.
Còn Thần Phong thì về nhà của mình, cũng chính là hoàng cung, bắt đầu học tập cách cai quản đất nước.
Dựa theo tục lệ của Andalasia, khi anh vừa tròn mười tám tuổi, anh sẽ được phong làm Thái tử; và cũng chính từ khoảnh khắc đó, anh sẽ tiếp nhận gần một nửa công việc của cha mình.
Sinh nhật của anh là vào tháng chín, thời gian để anh học tập chuyên sâu và chuẩn bị sẵn sàng cho cương vị mới của mình chỉ còn lại ba tháng, nên anh bận rộn hơn hẳn.
Những lúc Hàn Bội Bội gặp anh, phần lớn đều thấy anh mệt mỏi và căng thẳng, lại chỉ cho rằng đó là vì anh đột ngột phải gánh trên vai áp lực to lớn nên mới chưa quen mà thôi.
Lại không hề biết rằng, cơn bão mà bọn họ e ngại, đã đang tới gần.
Mọi sự bình yên, đều bị một cú điện thoại phá vỡ.
“Tiểu Bội, mẹ vừa mới gửi một tọa độ sang cho con.
Con đi tìm Tiểu Nhật và Tiểu Dã rồi ba đứa mau chóng lại đây! Nhanh lên!”
Mới vừa nghe máy, Hàn Bội Bội đã bị sự dồn dập và thúc giục trong lời nói của Hàn phu nhân dọa cho sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng lại.
Mà ở bên kia, có vẻ như Hàn phu nhân đang rất gấp gáp, chưa đầy hai giây không nghe thấy tiếng con gái mình, bà đã lần nữa lên tiếng, “Tiểu Bội? Con có nghe mẹ nói không?”
“V--vâng con đây!” Cô vội vàng đáp lại, “Mẹ, có chuyện gì rồi sao? Bọn con phải đến đâu cơ?”
Nghe thấy cô đáp lời, Hàn phu nhân an tâm phần nào thở phào một hơi, gấp gáp nói, “Thời gian cấp bách, mẹ không có nhiều thời gian kể cho con nghe.
Ba đứa mau lập tức tới đây, nghe rõ chưa?”
Hàn Bội Bội bị giọng điệu của bà làm cho nôn nóng bồn chồn theo, chỉ có thể đáp ứng, “Vâng con biết rồi, bọn con sẽ đến ngay đây!”
Nhận được câu đáp ứng của cô, Hàn phu nhân không dây dưa thêm lập tức ngắt kết nối.
Hành động này của bà càng khiến cho Hàn Bội Bội cảm thấy gấp gáp, liền không suy nghĩ nhiều nữa, vội chạy vào lớp học xin nghỉ với giáo sư.
Tuy rằng đột ngột, nhưng cuộc nói chuyện ban nãy giáo sư vẫn nghe được đôi câu, cho rằng gia đình cô xảy ra chuyện gì, không làm khó dễ đồng ý ngay.
Hàn Bội Bội sợ mẹ mình có chuyện gì gấp, cũng không chạy đến lớp học của Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã mà dùng thuật dịch chuyển thẳng đến đó.
Sau khi đưa ra lời giải thích với giáo sư, cả ba người cùng dịch chuyển đến tọa độ mà Hàn phu nhân đã nhắn qua trước đó vài phút.
Vừa mới đến nơi, cả ba đã bị khung cảnh và những người đang có mặt tại đây làm cho sững sờ.
Hàn Bội Bội cứ cho rằng mẹ mình tìm mình là vì chuyện cá nhân gia đình, không nghĩ đến tọa độ mà bà đưa cho cô lại dẫn đến một căn phòng trống trải.
Căn phòng này rộng tầm ba bốn mét vuông mà thôi, không có cửa sổ, chỉ có một cửa chính lúc này đang được mở toang.
Đối diện với cửa phòng là một khung hình vòm, làm từ chất liệu gì đó mà cô không rõ, bên trên khung đính rất nhiều viên đá năng lượng.
Hàn Bội Bội nhìn nhanh khắp nơi, phát hiện ra toàn bộ người đang đứng trong căn phòng này cô đều quen biết, mà ở bên ngoài cánh cửa đang được mở rộng, dọc theo hành lang là một hàng người đang đứng xếp hàng khá trật tự, dài không thấy cuối.
Những người này, Hàn Bội Bội đều không quen ai; hơn nữa, từ quần áo và khí chất của bọn họ, cô có thể nhìn ra được bọn họ đều là dân thường.
“Cha mẹ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hàn Bội Bội đột nhiên bất an vô cùng, nôn nóng hỏi hai người họ.
Những người đang đứng trong phòng hiện tại, ngoại trừ cha mẹ cô, thì chính là Hạ Băng, Nhất Quan, Lâm Dạ Vũ, Mộ Thống, Liêu Huệ Lan cùng với cha mẹ của bọn họ, và đại diện của hai gia tộc Linh gia và Dương gia.
Chỉ thiếu mỗi gia đình Thần Phong.
Điều này khiến lòng cô vô cùng không yên.
Cha mẹ cô lại giống như không có thời gian trò chuyện, thấy ba người bọn cô vừa đến đã lập tức cùng những người lớn còn lại trong căn phòng đến bên cạnh khung vòm.
Mỗi người đều có một vị trí đứng nhất định, hai tay cùng lúc bắt đầu kết một loại ấn phức tạp.
Lúc này, những người khác đều tiến lại gần ba người Hàn Bội Bội, trên mặt ai nấy đều là vẻ hoang mang lo sợ, dưới đáy mắt thậm chí còn đọng lại tia kinh hãi chưa kịp tan đi.
“Bội Bội, Dã Dã, Minh Nhật,” Hạ Băng lo lắng nhìn ba người họ, thay những người khác trả lời câu hỏi của Hàn Bội Bội, “Có kẻ tạo phản rồi!”
Ba người họ kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn sang những người khác.
Thấy trên mặt bọn họ đều là vẻ nghiêm trọng không có ý đùa giỡn, Hàn Bội Bội lại vẫn không thể tin được hỏi lại, “Tạo phản?! Ai? Vậy chúng ta bây giờ là đang làm gì?”
Hạ Băng gật mạnh đầu, hơi níu lấy tay cô, “Do Lãnh Công tước cầm đầu, kéo quân từ Tây An đánh đến Kinh Đô.
Tình hình cụ thể bọn tớ chưa kịp hỏi.
Đây là điểm truyền tống đến nơi trú ẩn từ xa xưa do hoàng tộc chuẩn bị, Đức vua đã hạ lệnh cho di tán dân chúng trong thành.”
Hoàng thất quý tộc ngày thường vẫn luôn được hưởng những đãi ngộ và đặc quyền mà dân thường không thể có, vì vậy mà trách nhiệm và gánh nặng trên vai bọn họ cũng cao hơn.
Lúc này đây khi thực hiện kế hoạch di tản, đối tượng được ưu tiên trước nhất chính là dân thường, sau đó mới đến lượt bọn họ.
Nhóm Hàn Bội Bội theo lý cũng không ngoại lệ; nhưng Đức vua lại không thể ngờ được đại diện của tám trong thập đại gia tộc, ngoại trừ Lưu gia và Lãnh gia, đều sẽ đột nhiên cùng đề xuất hy vọng có thể cho con cái trực hệ của bọn họ đạt được danh ngạch ưu tiên, trước nhất dịch chuyển đến nơi trú ẩn.
Đổi lại, cả tám gia tộc bọn họ đều nguyện ý ở lại nơi này cùng hoàng thất thủ vững Kinh Đô.
Lấy bất kể một gia tộc nào trong thập đại gia tộc ra cũng đã đủ khiến cho Đức vua phải tôn trọng, huống chi tình huống bây giờ là cả tám gia tộc cùng yêu cầu.
Mà bọn họ cũng không phải là vô cớ đòi hỏi mà là có trả giá công bằng, cộng thêm Thần Phong và Thần Nhã Hân ở một bên thuyết phục, ông liền đồng ý, mới dẫn đến kết quả như hiện tại.
“Bắt đầu từ Tây An?!” Dương Minh Nhật rất nhanh đã bắt được một trọng điểm khác trong câu nói của Hạ Băng.
Mà câu hỏi này của anh cũng tựa như một đòn búa nặng nề đánh vào tim Linh Ai Dã.
Sắc mặt cô nháy mắt tái trắng, trợn mắt hoảng sợ nhìn Hạ Băng, chờ đợi cô trả lời.
Nhìn phản ứng của hai người họ, Hạ Băng cùng những người khác cũng dần nhớ ra điều gì, lo lắng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cho nên cha mẹ bọn tớ…”
Linh Ai Dã ngơ ngác lẩm bẩm, vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng chú của mình, cũng là đại diện của Linh gia ở đây.
Dương Minh Nhật cũng đồng dạng nhìn qua chú của mình.
Nhóm người lớn xuất hiện tại đây, ngoài việc giải thích sơ lược tình thế hiện nay và nói lời tạm biệt với con cái của mình thì chính là vì kích hoạt cổng truyền tống.
Lúc này vừa vặn khởi động cổng xong, Linh Bá tước và Dương Bá tước cùng những người khác nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của cháu mình, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nói ra.
“Cuộc bạo loạn khi trước ở Tây An là do Lãnh Công tước đứng sau giở trò.
Cha mẹ con từ sau khi tới đó đã mất đi liên lạc với chúng ta.”
Không cần nói nhiều thêm, Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đều đã hiểu.
Mắt hai người nhanh chóng đỏ lên.
Linh Ai Dã nhớ đến gần một năm xa cách, cha mẹ lại vẫn luôn ở trong nguy hiểm không rõ sống chết an nguy, nước mắt liền không nhịn được lã chã rơi xuống.
Lâm Dạ Vũ nhìn mà đau lòng, ngày thường hoạt ngôn là vậy lúc này lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể yên lặng ôm cô, cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt.
“Cổng truyền tống đã được mở ra, các con mau vào đi,” Hàn Công tước đại diện mọi người nói.
Hàn Bội Bội nghe vậy, sự chú ý lập tức chuyển dời lên người ông, lo lắng không yên nói, “Không cần, chúng ta cứ để cho dân chúng đi trước.
Chừng nào đến lượt chúng ta thì tụi con đi cùng cha mẹ và gia tộc cũng không muộn.”
“Chúng ta sẽ không đi, vì vậy các con không cần chờ, đều nhanh đi đi!” Hàn Công tước lắc đầu, một lần nữa thúc giục.
Hàn Bội Bội nghe thế lại càng không chịu đi, những người khác cũng đồng dạng như vậy.
Cô cố níu lại, vội vàng hỏi, “Tại sao mọi người lại không đi?!” Ngừng một chút, cô lại hỏi, “Còn Thần Phong và Thần Nhã Hân thì sao?”
Nói hai lần đều không nói được, Hàn Công tước rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, đỏ mắt giật tay cô ra, dùng lực đẩy cô đến phía cổng vòm.
“Con không cần lo lắng cho chúng ta.
Nhớ kỹ, con nhất định phải sống sót, có hiểu không?”
“Cha?! Cha! Từ từ đã ch-----”
Hàn Bội Bội hốt hoảng, nhưng sức của cô quá nhỏ, không thể nào chống lại ông.
Mà mẹ cô lại cũng cùng phe với cha cô, tiến tới góp một tay, cô liền tâm không cam tình không nguyện bị đẩy vào cánh cổng, nháy mắt đã biến mất khỏi căn phòng.
Mà những vị phụ huynh khác cũng nhân lúc con cái nhà mình bị hành động và lời nói của Hàn Công tước khiến cho sững sờ, nhanh chóng thay phiên nhau người lôi người kéo đẩy bọn họ qua cánh cổng, miệng đều là những lời dặn dò tương tự nhau.
Trong số bọn họ, Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã là phản kháng dữ dội nhất.
Hai người nước mắt nước mũi tèm lem, kiên quyết gào lên, “Không con không đi! Con phải đi tìm cha mẹ! Chú đừng đẩy con!”
Linh Bá tước và Dương Bá tước đều đỏ mắt, nhưng động tác lại không giảm nửa phần.
Những người khác sau khi đưa con mình đi xong cũng chạy đến giúp hai người họ một tay.
Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã không cách nào thắng được bọn họ, thấy khoảng cách giữa mình và cổng truyền tống ngày càng gần, bọn họ càng thêm hoảng loạn điên cuồng.
“Trước khi cha mẹ con đi đã phó thác con cho chú, dặn dò chú dù xảy ra chuyện gì, bằng bất cứ giá nào cũng đều phải bảo vệ cho con an toàn!”
Một câu này vừa ra, hai người nháy mắt ngơ ngẩn, đình chỉ mọi động tác.
Những người khác thấy thế liền tận dụng cơ hội, nhanh chóng đẩy bọn họ vào cổng truyền tống.
Nhìn hai thân ảnh biến mất, mọi người rốt cuộc yên lòng phần nào thở nhẹ một hơi.
Khẽ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không nói một lời, bắt đầu hướng dẫn dân chúng lần lượt tiến vào cổng truyền tống.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Trong trường hợp bạn nào không nhớ thì Lãnh Công tước tạo phản cũng nằm trong thập đại gia tộc nhé.
Lúc trước mình có nhắc thoáng qua mấy lần trong truyện rồi á..