BẢY VỊ THẦN


Nhóm Âu Dương Bội từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, một phần cũng là vì không biết nên an ủi thế nào trong chuyện này.

Đợi đến khi cha mẹ mình đã dần dần bình tĩnh trở lại, Âu Dương Bội mới mở miệng hỏi ra câu hỏi trong lòng bọn họ nãy giờ.
“Mẹ, cha đâu rồi ạ?”
Thổ Dạ Vũ cũng nhìn Thổ Đình Ân, hỏi thay cho cả Phong Minh Nhật và Tình Băng, “Đúng vậy, cha, mẫu thần của bọn con đâu rồi?”
Hai câu hỏi vừa ra, cả căn phòng nháy mắt liền im lặng như tờ.
Sự im lặng đến cùng cực này khiến cho bảy người Âu Dương Bội không khỏi cảm thấy lo sợ và hốt hoảng.

Bọn họ cố gắng không nghĩ đến chiều hướng xấu, hơi run rẩy hỏi lại, “Mẹ… bọn họ…”
“Cha, cha nói gì đi…”
“Mẹ, mẹ đừng im lặng như vậy mà!...”
Bảy vị thần nhìn nhau, trong mắt đều là buồn bã và xót xa.

Cuối cùng, Âu Dương Hy thở dài, đại diện mọi người trả lời, “Mười năm trước, trong một trận chiến với phe Hắc Ám, chúng ta đã tìm được cơ hội để phong ấn Tử Diệm.

Chỉ là… cái giá phải trả quá đắt…”
Sắc mặt bảy người nháy mắt trắng bệch.
Âu Dương Bội giống như hít thở không thông, cứng ngắc cố hỏi ra thành lời, “Cha đã… chết sao…?”
“Không chết!” Âu Dương Hy ngay lập tức phủ nhận.

Bà nhìn bảy người họ, khẳng định nói, “Cả bảy người họ chỉ là đều cùng bị nhốt ở trong phong ấn với Tử Diệm mà thôi.


Bọn họ chưa chết.”
Tuy là nghe bà khẳng định như vậy, tâm trạng nhóm Âu Dương Bội vẫn nặng nề u ám như cũ.

Sắc mặt ai nấy đều trầm trọng, không có lấy một tia hy vọng hay nhẹ nhõm nào.
Âu Dương Hy biết, bọn họ là chưa tin, hoặc là nói đúng hơn là không dám tin.

Cùng bị phong ấn, qua hơn mười năm rồi, ai có thể đảm bảo được là bảy người họ vẫn còn sống chứ? Cho nên bọn họ mới không dám ôm hy vọng.
Chính vì hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì, Âu Dương Hy mới vội vàng giải thích tiếp, “Các con không cần phải suy nghĩ theo hướng xấu.

Bọn họ chắc chắn đều vẫn còn sống.

Mỗi thần vị đều có một lệnh bài, lệnh bài sáng có nghĩa là người kế thừa thần vị đó vẫn còn sống.

Các con đều là đứa con duy nhất của chúng ta, cũng có nghĩa là, bảy người họ đều vẫn chưa có nhi thần, nhưng lệnh bài thần vị của bọn họ vẫn còn sáng!”
Quả nhiên, vừa nghe được lời này, đôi mắt bọn họ lập tức sáng rực lên, mang theo hy vọng nhìn bà.

Thấy bà nghiêm túc gật đầu, trái tim bọn họ lúc này mới hạ xuống.
Nhưng đồng thời cũng vì thế, nỗi hận của mọi người đối với Tử Diệm lại nhiều thêm gấp bội.
Đã qua được một lúc, mọi người ai nấy đều đã hồi phục hoàn toàn, cũng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bắt đầu thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.


Hiện tại, có ba vấn đề mà bọn họ cần phải giải quyết.

Thứ nhất, cần phải tìm và giải thoát cho Ám Như Uyên khỏi sự khống chế của Tử Diệm.

Thứ hai, lúc trước vì bảy vị thần tối cao lâm vào hôn mê, phe Quang Minh đã phẫn nộ mà khởi quân tấn công phe Hắc Ám, bọn họ cần phải ngăn trận chiến lại và giải thích rõ ràng.

Thứ ba, trước khi hôn mê, bọn họ đã phát hiện ra phong ấn có dấu hiệu buông lỏng, chỉ sợ Tử Diệm đang tìm cách phá vỡ phong ấn để thoát ra, bọn họ phải giải quyết được vấn đề này càng sớm càng tốt.
Dựa theo tình huống cụ thể của mỗi vấn đề, mọi người quyết định trước hết đi cứu Ám Như Uyên.
Ở trận chiến gần nhất, không chỉ có bảy vị thần mà Ám Như Uyên cũng bị trọng thương nặng nề.

Mọi người suy đoán hẳn lúc này bà đang ở trong cung điện của mình, bèn xuất phát đến đó.

Nếu như không tìm được bà ở đây, bọn họ chỉ có thể đổi sang thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.
Nhưng may sao, khi bọn họ truyền tống đến thẳng phòng ngủ của Ám Như Uyên, lập tức liền thấy được bà đang nằm ở trên giường.
Cũng có lẽ không phải là may mắn, mà là Ám Như Uyên đã cố gắng tranh đấu với cỗ thế lực trong người mình để sắp xếp được như vậy; chứ nếu như bà lại tiến vào trong mật thất nào đó, hoặc là sắp xếp hệ thống phòng ngự, phong ấn không gian, hay là lính tuần tra, vậy thì bọn họ khó mà tìm và tiếp cận được bà.
Thuận lợi được đến như vậy, cũng là vì bà đã cố gắng lót đường cho bọn họ.
Thế nhưng, Ám Như Uyên chẳng lẽ đã biết trước bọn họ sẽ đến cứu mình sao? Tất nhiên là không.

Cho nên hành động này của bà không khác gì là chờ đợi trong hư vô và mờ mịt cả.

Gần hai mươi năm qua, bọn họ vẫn luôn tranh đấu chém giết lẫn nhau, lần nào đối mặt cũng đều là như ngươi chết ta sống, thế nhưng Ám Như Uyên lại vẫn cố gắng ôm lấy cái hy vọng hư vô mờ ảo ấy, tin tưởng rằng bọn họ sẽ đến cứu mình.

Chỉ cần nghĩ như vậy, nghĩ rằng thậm chí có thể đây không phải là lần đầu tiên, mà đã là lần thứ năm thứ mười, thứ một trăm Ám Như Uyên mang theo hy vọng chờ đợi mịt mờ như vậy, trái tim Âu Dương Hy và những người khác liền co thắt lại.

Cổ họng như bị người bóp nghẹt, nghẹn ngào không thở nổi.
Không để cho người khác ra tay, tự Âu Dương Hy tiến đến bên cạnh bà, hai mắt ửng đỏ dịu dàng áy náy nói, “Uyên Uyên, tớ đến rồi đây.”
Một tay bà đặt lên ngực trái của Ám Như Uyên, một tay che phủ vầng trán tái nhợt lạnh lẽo, một luồng sáng nhạt lóe lên dưới lòng bàn tay bà.
Ánh sáng của thần phần lớn thời gian tuy đều sẽ gây đau đớn thống khổ cho người trúng phải, nhưng riêng chuyện loại bỏ tử khí này thì nỗi đau mà ánh sáng của thần gây ra thật ra còn không bằng lửa thần.

Bởi vì ánh sáng của thần chỉ tẩy rửa, còn lửa thần lại là thiêu đốt, cho dù thứ bị thiêu đốt không phải là của bộ phận cơ thể mình, nhưng thiêu đốt ở ngay bên trong cơ thể thì sao có thể không đau chứ?
Vì vậy, so sánh với Ám Khang lúc trước thì giờ phút này đây, vẻ mặt của Ám Như Uyên vẫn nhẹ nhàng bình thản như không có chuyện gì, thậm chí sắc mặt còn đang chậm rãi tốt lên theo thời gian, tuy là không rõ ràng.
Sau khi loại bỏ hết tử khí, Mộc Chi Linh, Mộc thần, đồng thời cũng là mẹ của Mộc Quan, tiến lên chữa trị cho Ám Như Uyên.
Không bao lâu sau, Ám Như Uyên dần dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, trong lúc còn đang mơ màng nhìn thấy khuôn mặt của Âu Dương Hy, phản ứng đầu tiên của bà không phải là sợ hãi chạy trốn, mà là chảy xuống một giọt nước mắt, áy náy thì thào, “Hy Hy… thật xin lỗi…”
Âu Dương Hy rốt cuộc không nín nhịn được nữa, òa khóc ôm lấy bà, “Uyên Uyên!! Đừng xin lỗi tớ, không phải là lỗi của cậu! Là hắn đáng chết! Là hắn đáng chết!! Cũng là do tớ đã không tin tưởng cậu!…”
Ám Như Uyên lúc này mới dần ý thức được là đang xảy ra chuyện gì.

Bà nở một nụ cười như ánh ban mai, ôm lấy Âu Dương Hy nhẹ nhàng vỗ về, “Không sao cả, tớ không trách cậu, không phải là lỗi của cậu.

Hy Hy đừng khóc…”
Dù sao khi đó, chính bà là người đã hạ độc vào ly rượu ấy, chính bà đã đưa ly rượu ấy cho bọn họ, cũng chính bà đã nói rằng bản thân muốn soán ngôi vị của bọn họ.
Âu Dương Hy mang trên người trọng trách nặng nề như vậy, cho dù có vì tư tâm mà muốn tin tưởng bà cũng không thể, bà hiểu, cũng thông cảm được.
Người nên trách, chỉ có hắn ta mà thôi.
*
Đợi một lúc, mọi người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Ám Như Uyên biết được kế hoạch của mọi người, không nói hai lời lập tức đồng ý.

Bọn họ sẽ chia làm hai đội, một đội chỉ gồm hai người là Ám Như Uyên và Nguyệt Thiều Vy, phụ trách ra chiến trường ngăn cản trận chiến.

Đội còn lại bao gồm những người còn lại, sẽ xuất phát đi Tử vực, nơi phong ấn Tử Diệm để diệt trừ hắn ta.
Hai mẹ con vừa mới gặp lại nhau đã phải chia xa, Ám Như Uyên ôn nhu xoa đầu Ám Khang, dặn dò, “Con đi theo mọi người, nhớ chú ý an toàn.

Đợi mẹ và dì Nguyệt giải quyết xong chuyện ở bên kia sẽ đi qua hội họp cùng con và mọi người.”
Ám Khang bị xoa đầu, toàn thân chợt căng cứng, tuy là không quen nhưng rốt cuộc vẫn không tránh ra.

Anh mím khóe môi, khẽ gật đầu, lúc nhìn qua nhóm Âu Dương Hy thì tình cờ nhìn trúng Hỏa Huệ Lan, toàn bộ khuôn mặt bất giác trở nên mềm mại.
Phân công rõ ràng, mọi người nhanh chóng xuất phát.
So sánh với hai lần trước đi tìm bảy vị thần và Ám Như Uyên, chỉ cần chớp mắt cái đã tới, thì lần này khi đi đến Tử Vực, mọi người lại phải đi bộ đến đó.
Nói là đi cũng không đúng lắm, chính xác thì là Phong Bạch Hạo và Phong Minh Nhật mang mọi người bay.
Về nguyên do không thể trực tiếp truyền tống đến Tử vực, mấy vị thần cũng đã giải thích qua.

Tử Diệm không phải chỉ đơn giản là bị phong ấn vào một nơi nào đó, mà là bị nhốt vào một không gian riêng biệt do Không thần, chồng của Hỏa thần tạo ra.

Thời điểm phong ấn chính là lúc hai phe đang chiến đấu ác liệt với nhau, người chết vô số, vì thế mới khiến cho thần lực của Tử Diệm tăng mạnh.

Điều này dẫn đến cả bảy người vợ chồng của bảy vị thần tối cao đều phải hy sinh tiến vào trong không gian độc lập kia mới kiềm hãm và giữ chân được Tử Diệm, thành công phong ấn hắn.
Bởi vì ở nơi đó tồn tại một không gian riêng biệt dẫn đến ngoại trừ Không thần, không ai có đủ khả năng để từ một nơi khác xé rách không gian để dịch chuyển đến đó cả.

Nếu như cưỡng bách làm, hoặc là không đi được đến đâu, hoặc là khiến cho các không gian bị rối loạn.
Bọn họ không thể mạo hiểm, cho nên chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này để di chuyển đến Tử vực..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi