BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng nặng nề tâm sự của Vu Khiết, Lục Phong không muốn về nhà một chút nào.
Than nhẹ một tiếng, gã bắt đầu rề rà thu dọn lại căn bếp.

Đã lâu lắm rồi gã mới đụng tay vào việc nhà, thế nên không tránh khỏi có chút vụng về, làm mãi vẫn không hết việc.
Lục Phong đẩy cửa đi vào phòng ngủ, bên trong tối thui không một nguồn sáng.

Gã chầm chậm bước đến, ngồi xuống bên cạnh mép giường rồi mở đèn ngủ lên, ánh sáng màu cam nhạt lan tỏa cả một góc phòng.
Gã nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhìn cục cưng nhỏ trong chăn đang liều mạng co thân mình thành một cục, làm gã chỉ thấy được cái đầu tròn vo đang run run.
“Làm sao vậy?” Lục Phong dùng tay ôn nhu xoa lên mái tóc xù mềm của ai kia, “Sao lại khóc?”
Vu Khiết nghe được thanh âm dịu dàng quen thuộc khiến cô không kìm nổi tiếng nấc đang đè nén suốt nãy giờ.


Cô ngước ánh mắt long lanh lên nhìn gã, khẩn thiết hỏi, “Anh Phong, anh hết yêu em rồi đúng không?”
Haizzz….

Lại nữa rồi.
Tâm tình bực bội một lần nữa lại kéo đến.

Lục Phong căn bản không muốn trả lời một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại mãi suốt mấy năm nay, mày khẽ nhíu lại, “Em rốt cuộc lại đang lo lắng chuyện không đâu cái gì? Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy là đồ bỏ ư? Em không tin tưởng vào anh sao?”
“Nếu… Nếu anh đã hết tình cảm với em thì cứ nói cho em biết, lúc đó… lúc đó em sẽ…”
“Đừng có õng ẹo như vậy.” Lục Phong không cách nào kiềm chế sự bức bối trong người, gã biết mình quá lời, cởi áo khoác rồi ném mạnh lên giường, “Tôi cần làm nguội cái đầu lúc này, em đừng chờ tôi, cứ đi ngủ trước đi.”
Đến khi nghe thấy tiếng nước của vòi sen trong phòng tắm phát ra, Vu Khiết liền vùi mình trong chăn từng đợt run rẩy.
Từ ngày cãi nhau hôm đó, bầu không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên lúng túng.
Lục Phong ở nhà trầm mặc hơn, ngay cả khi cô muốn làm lành với gã cũng chẳng biết phải nói cái gì cho phải.

Vu Khiết thực chất là một người nói rất nhiều nếu đối phương là người thân thiết nhất với cô, khi còn trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, Lục Phong thậm chí có thể dành cả ngày chỉ để nghe chuyện phiếm mà cục cưng nhà gã kể.
Điều chắc chắn rằng là khi đó Vu Khiết nói, còn Lục Phong chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Đôi lúc cô sẽ giận dỗi hỏi tại sao gã chỉ biết ngồi im một cục mà chẳng nói chẳng rằng câu nào.

Gã vừa làm việc vừa lắng nghe cô luôn mồm kể chuyện nhưng cô biết rõ gã có nghe, vì khi nhắc tới chuyện nào cô kể, gã chắc chắn sẽ đáp lại chính xác.

Bấy giờ, Lục Phong tính tình đã kiệm lời nay lại tự “chốt chặt” miệng lại.

Gã xem cô như không khí không nghe, không thấy, không nói bất cứ lời nào, còn cô lại không thể bắt chuyện với gã như trước nữa.

Dần dần giữa hai người họ đã có một bức tường vô hình ngăn cách khiến cô càng khó tiếp xúc, càng khó bắt chuyện với gã hơn.
Thêm nữa, mấy năm gần đây công việc của Lục Phong cứ lên như diều gặp gió, chất lượng cuộc sống cũng trở nên tốt hơn.

Gã cũng dần phải ra ngoài tham dự nhiều buổi tiệc xã giao với đối tác đến tối muộn, còn cô đã không còn phải chạy đôn chạy đáo đến các phòng tranh để buôn bán tranh dạo như ngày xưa nữa.
Vì vậy, hai người một kẻ thì bận đến đầu tắt mặt tối, còn một người làm công việc ở nhà nhàm chán muốn chết.
Vì nhiều sự cố xảy ra trong quá khứ, Vu Khiết khi còn học cấp ba đã biết mình mắc bệnh vô sinh, đương nhiên các mối quan hệ bạn bè, người quen đều không thể khôi phục được như ban đầu.

Nhưng cũng chẳng sao, cô vẫn còn người bạn thân chí cốt Lý Ngọc ở lại, mỗi lần có chuyện gì phiền lòng thì hai người họ sẽ hẹn nhau ra ngoài tâm sự.
Nhắc tới Lý Ngọc, hắn chính là người bạn chơi lâu nhất của Vu Khiết, gọi là thanh mai trúc mã cũng không có gì quá đáng cả.


Hai người trước đây là bạn chơi với nhau từ tiểu học đến tận cấp hai, dù cấp ba và đại học không còn học chung nhưng họ vẫn cứ thắm thiết, khắng khít như vậy.
Sau này khi biết Vu Khiết vì một gã đàn ông mà nháo đến từ mặt gia đình, Lý Ngọc cũng chẳng thấy phản cảm chút nào, thậm chí hắn còn giúp đỡ hai người họ trong những năm khó khăn và vẫn luôn làm bạn với cô cho đến tận bây giờ.
“Tới lâu chưa á?” Lý Ngọc tây trang phẳng phiu, chắc hẳn vừa mới tan làm.

Hắn đặt cặp táp xuống ghế, không nhanh không chậm từ tốn gọi phục vụ, “Một ly americano đá, một ly cà phê dừa.”
“Không lâu lắm, vẫn là Ngọc Ngọc biết khẩu vị của tao.” Vu Khiết cười nhìn thằng bạn thân chí cốt.

Mấy năm gần đây cô cứ mãi luẩn quẩn ở nhà đến nhàm chán, còn Lục Phong lúc nào cũng bận rộn công việc chẳng dành một chút thời gian rảnh nào cho cô.
“Lại có chuyện gì lục đục sao? Hai người lại cãi nhau à?” Lý Ngọc nhấp một ngụm cà phê mới được phục vụ bưng lên, chau mày hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi