BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


Lục Phong lắc đầu bất đắc dĩ, gã đã sớm quen với nề nếp sinh hoạt như vậy rồi, chỉ là ủy khuất bé cưng tưởng rằng gã đang chịu khổ.
Lục Phong nhanh chóng đem quần áo lao động giặt với xà bông rồi vắt lên dây phơi đồ hong khô, ngày mai còn phải dùng đến.

Gã làm xong hết thảy, đem những đồ thừa thu dọn, kiểm tra lại công trường không còn việc tồn đọng, sau đó mới cùng cô trở về.
Hai người đều không có xe, thế nên gã dẫn Vu Khiết đến trạm xe buýt.

Lúc hai người về tới nhà cũng đã khuya, tầm mười giờ rưỡi tối, bên ngoài một mảng đen mù mịt.
Vu Khiết một đường trở về nhà đều trầm mặc, cô ngồi xuống sô pha với tâm tình khó chịu, nhìn gã nói, “Anh Phong, anh về nhà đi.”
Đã muốn không nói rõ rốt cuộc là lỗi của ai, Vu Khiết luôn cho rằng đó là là lỗi của cả hai, là do bọn họ tự làm tự chịu nhưng nhìn Lục Phong vất vả kiếm tiền như vậy, trong lòng của cô buồn rầu không thôi.
Lục Phong nâng tay sờ cái đầu tròn vo của đối phương, mạnh mẽ đáp trả, “Nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Anh có về hay không cũng không phải lỗi của em, là do bản thân anh không muốn trở về.”
Lời nói đầy châm chọc, châm chọc cuộc sống khó khăn bấy giờ của cả hai.

Vu Khiết trừng gã, thầm nghĩ ở công trường khuân vác mà tốt sao?
“Không sao hết, công trình này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Cuối năm là xong, kết thúc anh sẽ không làm nữa, anh cam đoan với em.” Lục Phong giơ tay lên hứa.
Nhưng cô vẫn không bằng lòng, kỳ kèo nói, “Vậy ngày mai anh cũng đừng đi làm, em có tiền, có thể nuôi anh.”
“Bé cưng, anh thật sự không có việc gì cả, lại nói chuyện này cũng không hẳn vì tiền.

Công trình này là do anh phụ trách, vì vậy anh phải có trách nhiệm với nó cho đến cùng, đúng không nào?” Lục Phong ra sức giải thích.
Vu Khiết tìm không được lý do để phản bác đành tặc lưỡi.

Gã cầm lấy hai bàn tay non mềm của cô, thầm nghĩ từ nay về sau bọn họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau.
Vu Khiết cảm nhận được xúc cảm thô ráp từ bàn tay của Lục Phong vì phải làm công việc nặng nhọc mỗi ngày, không hiểu sao cô không kìm được nước mắt, cứ thế chảy dài thành hai hàng lăn trên má.
Lục Phong đau lòng nhìn vợ nhỏ, hắn tiến tới ôm lấy cô vào lòng, vỗ vỗ lưng không ngừng an ủi, “Không sao hết, cục cưng nhỏ đừng đau lòng thay anh, loại vất vả cỏn con này anh có thể chịu được.

Em chỉ cần đợi thêm ít năm nữa, anh chắc chắn sẽ biến cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn."
“Được, em tin anh.” Vu Khiết mềm nhũn dựa vào lòng gã, đối với cô, người trước mặt này chính là người cô yêu nhất, là người cô mang nợ đến suốt đời.
Thời điểm Lục Phong hút xong thuốc ở ban công, gã liền tiến vào giường ngủ, đã thấy Vu Khiết hô hấp đều đặn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Gã nhẹ nhàng không chút tiếng động đẩy cô dịch vào bên trong, người đang ngủ thấy động tĩnh liền nói mớ, không biết là đang nói cho ai nghe.

“Anh Phong… Hôm nay em mệt lắm, không làm nổi đâu…” Giọng điệu nũng nịu ngọt ngào, không hề nghe ra ý tứ uy hiếp.
Thân thể được ủ trong chăn kín ấm áp cực kỳ, nhìn bộ dạng ôm gấu bông bự mỗi khi đi ngủ của vợ nhỏ khiến trái tim gã mềm nhũn, ghé vào tai cô thầm thì, “Bé cưng ngoan, mau ngủ đi!”
Vu Khiết lẩm bẩm vài tiếng rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Cả ngày hôm nay cô vừa đi làm vừa phải chờ gã tan làm thật lâu, thế nên hiện tại vô cùng mệt mỏi.
Lục Phong đem tay vói vào áo ngủ của vợ nhỏ sờ soạng một phen, tay gã hiện tại có chút thô ráp hơn lúc trước, vì thế vô cùng thích hợp để gãi ngứa.

Gã sờ sờ gãi gãi ở lưng làm Vu Khiết vô cùng thoải mái, cô dần điều chỉnh tư thế, đem lưng hướng đến nơi phát nhiệt từ tay gã, không làm loạn mà chỉ để yên.

Được cục cưng cho phép, gã cứ thế sờ lên da thịt bóng loáng, mềm mịn như bông của cô.
Thực ra từ ngày cả hai đồng ý quen nhau, mỗi khi có cơ hội được ở riêng, Lục Phong đều rất thích sờ phần lưng của Vu Khiết.

Lưng của cô vừa trắng lại vừa mềm, lại không có sẹo hay mụn gì cả, khiến gã càng sờ càng nghiện.
Sau đó cả hai dọn ra ở chung, dù tiền kiếm không được bao nhiêu nhưng mỗi khi đi siêu thị Lục Phong nhất định phải mua loại sữa tắm mà Vu Khiết thường dùng cho bằng được.


Gã bảo mùi sữa tắm hòa quyện vào da thịt cô rất thơm, chính là chất gây nghiện khiến mỗi tối cả hai phải làm thêm mấy hiệp nữa.
Dần dần tối nào Lục Phong cũng có thói quen sờ lưng vợ nhỏ, ngay cả bản thân cô cũng hình thành nên thói quen được gã mát xa lưng mới đi ngủ được.
Vu Khiết dường như rất thích, lúc gã sờ cũng không hề kêu dừng lại, ừm thì là, bởi vì lúc ngủ cô làm gì còn ý thức để ngăn cản bàn tay hư hỏng đó nữa chứ.
Mặt chôn vào cổ thở ra hơi thở nhịp nhàng.

Từng tấc da thịt được gã mơn trớn xoa bóp đến thực thoải mái, ngay cả cánh tay cùng cẳng chân của cô đều tự động bám dính lên người gã, như vòi bạch tuộc quấn mãi không buông.
Lục Phong nhịn không được làm vài động tác thân mật với người đang ngủ, chính cô cũng không hề từ chối.

Gã được nước lấn tới nhéo cái mũi nhỏ, thầm nghĩ bé cưng ngủ thật say, sau đó nhìn cô trộm cười gian xảo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi