BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


Công ty của Lục Phong làm ăn ngày một khấm khá, cũng có nhiều lời mời hợp tác từ các tập đoàn nước ngoài, vì vậy thân là chủ tịch đứng đầu công ty, gã phải đích thân bay qua đó để ký hợp đồng.
Mỗi lần đi công tác Lục Phong đều đi rất lâu, có khi hơn một tuần mới trở lại nước.

Vu Khiết vì lo lắng cho gã ở bên đó không có ai chăm sóc nên quyết định cùng đi.

Nhớ tới lần đầu tiên cô đi công tác với gã, vừa kích động vừa thấp thỏm lo âu, mấy ngày trước còn quần quật chuẩn bị hành lý cộng thêm không ngủ được.
Từ nhỏ tới lớn, Vu Khiết mới đi máy bay có hai lần, hai lần đó đều là đi trong nước, thời gian ngồi máy bay còn chưa tới 3 tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên Vu Khiết được sang nước ngoài, đương nhiên phải đi lâu hơn, cô nghĩ sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra, ai dè sự thật lại không diễn ra như mong đợi.


Máy bay vừa cất cánh, cô vì quá căng thẳng mà nôn ói, gã xui xẻo cũng bị dính lên người, nhớ lại đoạn lịch sử đen tối ấy khiến cô xấu hổ không thôi.
Sau lần trải nghiệm nhớ đời đó, Lục Phong cùng Vu Khiết trước khi đi đều chuẩn bị thật kỹ càng, ti tỉ thứ thuốc chống lo lắng, chống say máy bay, v.v… chỉ là mấy năm gần đây gã không cho cô đi cùng nữa, nên lần này cô quên đem theo.
Vu Khiết nghĩ tới đây liền sầu não không thôi, đau đầu thở dài, tự hỏi lần này liệu có mất mặt như lần trước?
“Cục cưng sao vậy?” Lục Phong nhìn bé cưng nhà mình nhắm chặt hai mắt, mày nhăn tít lại, giống như không được thoải mái, làm gã đau đớn không thôi.

Gã nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô vuốt ve, ân cần hỏi han, “Tỉnh! Tỉnh dậy nào, cục cưng! Em khó chịu lắm đúng không? Anh có mang thuốc từ nhà đến cho em nè.”
“Thuốc ở đâu ra vậy, em nhớ em đâu có mang theo…” Vu Khiết chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Lục Phong đang cầm ly nước cùng viên thuốc không biết ở đâu ra đưa cho cô, cả gương mặt lộ rõ vẻ quan tâm lo lắng.
Vu Khiết cố gắng ngồi thẳng lưng lại, cầm ly nước và thuốc gã đưa, sau đó thấy gã nhét mấy viên thuốc còn lại vào trong lọ, rồi mới cất vào trong túi quần.
Lục Phong nhìn vợ nhỏ nhăn nhó uống thuốc, vừa cười vừa lo, gã nhớ lại những năm đầu cô cùng gã ra nước ngoài, lúc đó vì bận chuyện làm ăn nên không nhận ra cô không hợp với khí hậu ở bên đó.
Ban đầu còn không có gì nghiêm trọng, sau cô lại ỷ mạnh nói với gã chỉ cần uống mấy viên thuốc cảm thông thường thôi là khỏi rồi.

Ai mà có ngờ tối ngày hôm đó cô lại đau bụng tiêu chảy, khuôn mặt bắt đầu nhợt nhạt và thiếu đi sức sống.

Gã bị dọa đến thôi rồi, cả đêm thức trắng chăm lo cho cô, mấy ngày liền đều vác hai quầng thâm đen thui như gấu trúc đi ký hợp đồng với đối tác.
Sau lần đó, Lục Phong mới biết được thể chất của cô yếu hơn người bình thường rất nhiều, các loại thuốc cảm cúm đều vô dụng, phải mang đến bác sĩ khám mới biết được cô cần uống những loại thuốc chuyên dụng nào.

Vu Khiết vốn chẳng dư ra được miếng thịt nào, bấy giờ còn bị cơn bệnh dằn vặt.

Gã vừa múc cháo thịt bằm đút cô ăn no, vừa lo lắng sợ một ngày nào đó cô bệnh đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Vì nỗi sợ này khắc quá sâu nên mỗi lần dẫn cô đi công tác, Lục Phong đều tự động chuẩn bị đủ thứ thuốc, điều này cũng dần trở thành thói quen của gã.

Nhưng dù có chuẩn bị đầy đủ đến mấy, mỗi lần đi máy bay bệnh của cô càng trở nên nặng hơn, gã lại càng không muốn cục cưng nhà mình phải chịu khổ, thế nên mấy năm gần đây mới cấm cô không được đi cùng gã nữa.
Chỉ là nhìn thấy Vu Khiết quần quật ở nhà hết dọn dẹp rồi chăm sóc gã mỗi ngày, lại còn dẫn đến chuyện hiểu lầm kia, gã cảm thấy mình yêu sai cách thật rồi.

Vì vậy nhân cơ hội về quê thăm ba mẹ vợ này, gã muốn hâm nóng tình cảm cùng vợ nhỏ, nên lần đi chơi xa này gã mang theo rất nhiều thuốc, không sợ cô căng thẳng đến mệt mỏi.
“Em không sao đâu mà, chỉ say máy bay xíu thôi.” Vu Khiết nhìn lọ thuốc giấu trong túi quần gã, lẩm bẩm nói.
Gì mà không sao cơ chứ, chỉ giỏi lừa mình dối người!

Vu Khiết đối với gã không màng chu đáo chăm lo, vậy mà lại chẳng quan tâm đến sức khỏe của bản thân một chút nào.
Lục Phong nghĩ thầm, không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc người bên cạnh, dịu dàng an ủi, “Đừng nháo, em biết anh đau lòng mà.”
Vu Khiết kinh ngạc mở to đôi mắt, chớp mắt rưng rưng.

Cô cảm nhận được sự lo lắng quan tâm từ đối phương, càng không biết nên nói cái gì cho phải, “Anh Phong…”
“Sao vậy em?”
“Anh đừng có ở sau lưng em làm mấy chuyện cảm động rồi lại đột nhiên tập kích như vậy được không?” Vu Khiết da diết nhìn người mình yêu, cũng không biết là nói cho ai nghe, cứ lẩm bà lẩm bẩm.
“Em biết người anh yêu nhất là em mà, không lo cho em còn lo cho ai cơ chứ?” Lục Phong nhìn thấy biểu cảm vô cùng cảm động của đối phương liền bối rối không biết làm gì, gã nhìn cô đầy yêu thương, nhẹ nhàng an ủi, “Anh chỉ mong em từ nay trở về sau sẽ không còn say máy bay nữa, chỉ cần người anh yêu khỏe mạnh là anh mãn nguyện lắm rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi