BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

“Hửm?” Cận Tri Thận hờ hững đáp lời, giọng nói đè thấp, ánh mắt vẫn chăm chú như cũ.

Trái tim Giang Tiêu Tiêu vọt lên cổ họng, thầm nghĩ anh định làm gì thế?

Hôn chẳng?

Không không không, hôn cái gì, bọn họ đâu quen thuộc đến vậy?

Chắc chắn không phải!

Vậy anh định làm gì?

Tự dựng lại dựa gần như thế, mặt hai người sắp chạm vào nhau rồi đó!

Lúc này, khoảng cách giữa hai người khoảng năm centimet.

Giang Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được hơi thở hơi nóng khẽ phả lên mặt mình một cách rõ ràng, tê dại như như bị lông chim quét qua.. Xung quanh toàn là hơi thở thuộc về riêng anh.

Cô không khỏi hoảng hốt, vôi chống tay lên ngực anh, đồng thời lùi về sau vài bước.

Một giây sau, eo cô bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ cố định. “Đừng nhúc nhích!” Anh dùng giọng điệu cứng rắn cảnh cáo bên tai cô.

Cả người Giang Tiêu Tiêu cứng đờ vì sợ hãi, cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc bị anh ôm trong tư thế mập mờ.

Ban đầu Cận Tri Thận chỉ muốn kiểm tra gương mặt sưng đỏ của cô mà thôi.

Nhưng đột nhiên ôm cô vào lòng như vậy, một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt anh.

Anh nhận ra đó là mùi dầu gội đầu của CÔ.

Cô vừa mới tắm xong, trên người đang mặc áo tắm, toàn thân thơm phức, toát lên nét mềm mại và quyến rũ khó tả.

Người đẹp ngọc ngà ngát hương cũng chỉ đến thế thôi.

Đôi mắt Cận Tri Thận trở nên sâu thăm thẩm, đáy mắt ẩn giấu hai ngọn lửa bùng cháy, máu trong người như sôi trào, bắt đầu rục rịch, nhanh chóng tập trung ở phần bụng dưới.

Anh… chỗ nào đó lại hưng phấn!

Thế nhưng Cận Tri Thận mau chóng đè nén sự hưng phấn đó lại.

Anh không muốn dọa cô chạy mất!

Anh hít sâu một hơi rồi buông cô ra, đứng thẳng lưng, cố bình tĩnh lại: “Quả nhiên mặt sưng lên rồi.”

Đầu óc Giang Tiêu Tiêu vẫn đang chết máy, cô ngẩn ra hồi lâu mới sực tỉnh.

Thì ra anh đột nhiên sát lại gần để xem dấu tay trên mặt cô?

Hại cô ban nãy suy nghĩ lung tung nhiều như vậy!

Giang Tiêu Tiêu lúng túng, đỏ mặt nói: “Không sao, giờ không còn đau nữa rồi, lát nữa là hết sưng ngay ấy mà.”

Cận Tri Thận rất không tán thành thái độ thờ ơ này của cô.

Phụ nữ để ý khuôn mặt mình nhất, sao cô lại hờ hững như thế?

Cho dù cô xinh đẹp thì cũng không thể qua loa như vậy, cả khuôn mặt lành lặn bị dấu tay chướng mắt kia hủy hoại.

Cận Tri Thận mím môi, kéo cô tới số pha, ép cô ngồi xuống.

Sau đó anh lại đi đến cửa xách túi nước vào, lấy một chai từ trong đó ra rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt Giang Tiêu Tiêu, giọng nói lạnh lùng u ám vang lên: “Dùng cái này chườm tạm đi. Nước được làm lạnh không đông đá, không khó chịu lắm đâu.”

Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng biết tác dụng của túi nước to đùng này. Ngoài buồn cười ra, cô còn cảm thấy ấm áp. “Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười nói. “Không có gì.”

Cận Tri Thận ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chườm mặt.

Hai người không nói chuyện, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Giang Tiêu Tiêu hơi ngượng, cảm thấy mình nên nói gì đó để xoa dịu bầu không khí.

Nhưng mà đầu lưỡi như bị thắt nút, cô không nói lên lời, trong đầu còn tua lại hình ảnh anh ôm mình lúc nãy…

Gò má bất giác lại đỏ bừng lên lần nữa, dần lan đến mang tai và cố.

Giang Tiêu Tiêu phát điên trong lòng, thầm nghĩ tự dưng mình nghĩ đến mấy hình ảnh này làm chi!

Cận Tri Thận thấy vẻ mặt cô khác thường thì nhướng mày hỏi: “Cô sao thế? Đau lắm à? Sao mặt càng lúc càng đỏ thế?”

Giang Tiêu Tiêu muốn chết đi cho rồi, lại không dám nói không phải, chỉ sợ anh phát hiện mình dại trai, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là cười gượng đáp: “Ừm, hơi hơi. Chắc là tại lúc nãy tê rần nên không có cảm giác, bây giờ chườm lạnh mới thấy đau…” “Vậy ư? Để tôi xem thử!”

Cận Tri Thận nhíu mày, đưa tay lấy mất chai nước khoáng.

Nhưng anh chưa đến gần đã bị Giang Tiêu Tiêu né tránh: “Không sao thật mà, anh yên tâm! Ngược lại là anh đó, tối rồi còn khiến anh đến đây một chuyến, tôi xin lỗi… Cũng xin lỗi chuyện xảy ra ở nhà hàng trước đó nữa.” “Tại sao phải xin lỗi?”

Cận Tri Thận lặng lẽ thu tay về, hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng.

Giang Tiêu Tiêu cụp mắt nói: “Tôi đối xử với Tiểu Bảo như vậy…”

Cận Tri Thận lên tiếng: “Tiểu Bảo không để ý đâu, nó chỉ lo có phải cô tức giận hay không thôi. Nó sẽ không trách cô. Hơn nữa, tôi biết cô không cố ý.” “Nhưng dù sao tôi cũng làm bé tổn thương…” Giang Tiêu Tiêu cười khổ.

Mặc dù lúc đó cô thật sự không cố ý, nhưng hành động trong trạng thái trốn tránh khó tránh khỏi việc làm tổn thương người khác.

Hễ nghĩ đến vẻ mặt Tiểu Bảo lúc ấy là cô lại đau lòng.

Cận Tri Thận thấy cô tự trách như thế, giọng nói bất giác dịu dàng hơn, anh an ủi: “Lần tới gặp thằng bé, cô mang ít quà dỗ dành là được.”

Trái tim Giang Tiêu Tiêu như thất lại, thầm nghĩ làm gì có lần sau?

Cô đã quyết định rời xa bọn họ!

Cận Tri Thận vẫn luôn nhìn cô chăm chú, sao có thể không trông thấy vẻ do dự trong mắt cô được?

Nhưng anh không vạch trần.

Dù sao mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Bao gồm cả cô!

Đúng lúc này, di động trên bàn đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên nghe máy, nghe thấy Cận Tri Dực lo lắng kêu gào ở đầu bên kia: “Đệch, anh ơi cứu mạng, anh mau về đi, Tiểu Bảo nhà anh điện rồi!” “Làm sao vậy?” Cận Tri Thận cau mày, trầm giọng hỏi.

Cận Tri Dực nói: “Trước đó em đưa thằng bé về, cho bé vào phòng tắm. Lúc ấy em mở nước ấm cho bé, nhưng bé cưng lại lén đóng nước ấm mở nước lạnh rồi ngâm mình trong đó suốt nửa tiếng. Sau khi ra ngoài, bé còn bật điều hòa, tự nhốt mình trong phòng, không cho bọn em vào. Bây giờ phải làm thế nào? Nếu còn tiếp tục như thế thì bé cảm lạnh phát sốt mất…”

Cận Tri Thận nghe xong, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau.

Chẳng phải lúc đi vẫn yên lành ư? Sao đột nhiên lại giận dỗi thế?

Anh mặc kệ Cận Tri Dực còn đang lải nhải bên kia, lập tức cúp máy, đứng dậy khỏi số pha.

Giang Tiêu Tiêu cũng đứng lên theo, căng thẳng hỏi: “Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì sao?”

Mặc dù cách một khoảng, nhưng giọng nói oang oang của Cận Tri Dực vẫn truyền ra ngoài.

Cô nghe câu được câu chăng.

Cận Tri Thận gật đầu: “Tiểu Bảo tự nhốt mình lại. Trước đây thỉnh thoảng nó cũng làm vậy, song chỉ làm mình làm mẩy tí thôi, thế nhưng có vẻ như tối nay hơi khác.”

Tiểu Bảo yếu hơn những đứa trẻ bình thường khác, rất dễ cảm lạnh bị ốm, bé quậy như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, lòng da rối bời.

Điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là Tiểu Bảo thành ra như vậy là tại mình.

Sau đó cô lại nhớ ra trước kia Cận Tri Thận từng nói Tiểu Bảo mắc chứng tự kỷ và cáu kỉnh mức độ nhẹ, vì vậy càng đứng ngồi không yên.

Cái gì mà giữ khoảng cách, cái gì mà người của hai thế giới, dẹp hết đi!

Cô sốt sắng lên tiếng: “Anh Cận, tôi có thể đi cùng anh đến thăm bé không?”

Cận Tri Thận đã chờ cô nói câu này từ lâu, anh lập tức trả lời: “Tất nhiên là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi