BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Vì vậy, Giang Tiêu Tiêu mặc đại một bộ đồ rồi đi cùng Cận Tri Thận về nhà.

Lúc này, Ngự Long Thịnh Cẩm ánh đèn sáng choang.

Trong biệt thự, trên có quản gia đi lên, dưới có người giúp việc, hai mươi mấy người đứng ở phòng khách trong tư thế bày trận sẵn sàng đón địch.

Cận Tri Dực đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài đợi anh trai về.

Thẩm Mộ Bạch ngồi trên sô pha, bị anh ta lượn qua lượn lại đến hoa cả mắt, không nhịn được lên tiếng: “Cậu hai à, tôi bảo này, cậu có thể ngồi yên một lát được không?”

Cận Tri Dực nói thẳng: “Không thể! Tôi lo chết đi được! Anh là bác sĩ tâm lý của Tiểu Bảo, sao vẫn còn tâm trạng ngồi đó? Lỡ như cục cưng Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì thì sao?”

Thẩm Mộ Bạch cũng bất lực: “Cậu cũng thấy đó, tôi đã thử nói chuyện với bé nhưng chẳng có tác dụng gì.” “Vậy cần anh làm gì!” Cận Tri Dực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lo lắng đến vò tóc gãi tai, hỏi quản gia bên cạnh: “Vẫn chưa báo cho ông bà chủ biết chuyện này phải không?”

Quản gia cung kính trả lời: “Vẫn chưa ạ.” “Vậy thì tốt.” Cận Tri Dực thở phào nhẹ nhõm, rầu rĩ vô cùng.

Tiểu Bảo xảy ra chuyện ở chỗ anh ta, nếu ba mẹ biết thì chắc chắn sẽ lấy mạng chó của anh ta luôn.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ!

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô quen thuộc, quản gia vui mừng nói: “Cậu hai, cậu cả đã về!”

Cận Tri Dực cũng nghe thấy, lập tức lao ra ngoài, chạy như bay tới trước mặt anh trai như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nước mắt lưng tròng nói: “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, mau đi xem Tiểu Bảo đi!”

Cận Tri Thận ghét bỏ đẩy anh ta ra, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Bạch đã đến chưa?” “Tôi tới từ lâu rồi!”

Thẩm Mộ Bạch thân hình cao ngất đứng trước cửa, nhưng ánh mắt lại nhìn Giang Tiêu Tiêu ngồi ở ghế lái phụ.

Cuối cùng Cận Tri Dực cũng phát hiện ra sự tồn tại của Giang Tiêu Tiêu, anh ta vui vẻ nói: “Cô Giang cũng tới à?”

Giang Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, không biết phải chào hỏi thế nào. Bây giờ trong lòng cô chỉ nhớ nhung Tiểu Bảo, bèn sốt sắng hỏi: “Giờ Tiểu Bảo đang ở đâu?”

Cận Tri Thận lên tiếng: “Tôi dẫn cô đi.” Sau đó kéo tay Giang Tiêu Tiêu, không giải thích gì thêm.

Bởi vì tình hình khẩn cấp nên Giang Tiêu Tiêu không để ý chi tiết này, ngoan ngoãn để cho Cận Tri Thận dắt lên tầng.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa phòng Tiểu Bảo.

Bên trong rất ồn, chốc chốc lại vang lên tiếng ném đồ làm cho Giang Tiêu Tiêu sợ hết hồn hết vía.

Cô căng thẳng nhìn Cận Tri Thận và hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Cận Tri Thận trấn an cô: “Đừng hoảng hốt” Sau đó anh gõ cửa: “Tiểu Bảo, mở cửa ra.”

Người trong phòng nghe thấy giọng nói của anh, bên trong yên tĩnh giây lát rồi lại vang lên tiếng ném đồ lớn hơn. “Nguy hiểm quá, nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng may Tiểu Bảo bị thương thì sao?”

Cận Tri Duc Di theo sau, thốt lên đầy lo lắng.

Cận Tri Thận đanh mặt, không đáp lời anh ta mà tiếp tục gõ cửa: “Tiểu Bảo, là ba đây, mở cửa ra. Có chuyện gì không vui thì con có thể nói với ba, không được ném đồ. Nghe lời nào!”

Nhưng Tiểu Bảo không để ý tới ba mình.

Cực kỳ không nể mặt.

Giang Tiêu Tiêu vô cùng nôn nóng, vội đưa tay gõ cửa, giọng nói đầy bất lực: “Tiểu Bảo, cô là cô Tiêu Tiêu đây, con bị làm sao vậy? Con mở cửa ra có được không? Cô tới thăm con này.”

Tiếng động trong phòng bỗng dừng lại, sau đó trở nên yên tĩnh.

Cận Tri Dực thấy lời nói của Giang Tiêu Tiêu có hiệu quả như vậy, lập tức nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lúc nãy anh ta và Thẩm Mộ Bạch ở bên ngoài nói nửa buổi mà Tiểu Bảo chẳng thèm để ý tới bọn họ, kết quả còn chẳng bằng một câu của Giang Tiêu Tiêu nữa kìa.

Nhưng Cận Tri Thận đã sớm biết Tiểu Bảo đối xử với Giang Tiêu Tiêu rất đặc biệt, do đó anh trao cho cô ánh mắt khích lệ, ý bảo cô cứ tiếp tục.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, tiếp tục gõ cửa: “Cục cưng ơi, con qua đây mở cửa được không? Cô rất lo cho con, cả ba con và chú út đều rất quan tâm con, con đừng nhốt mình trong phòng nữa được không?”

Trong phòng vẫn không có ai đáp lại: 11

Với mức độ yêu thích của Tiểu Bảo dành cho Giang Tiêu Tiêu, lẽ ra nói chưa tới vài câu là bé phải ngoan ngoãn chạy ra mở cửa mới phải.

Nhưng tối nay thật bất thường, Giang Tiêu Tiêu nói rất nhiều mà Tiểu Bảo vẫn không đáp lại nửa lời.

Giang Tiêu Tiêu rất sốt ruột: “Cận Tri Thận… Phải làm sao đây? Tiểu Bảo không để ý tới tôi, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”

Cận Tri Thận cụp mắt nhìn cô gái đang bảng loạn, anh đặt tay lên vai cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu.”

Sau đó, anh xoay người bảo Cận Tri Dực: “Đi lấy thang, leo cửa sổ vào phòng.” “Vâng, vâng, em đi liền.”

Cận Tri Dực không dám rề rà, vội vàng dẫn Thẩm Mộ Bạch và quản gia hành động.

Mười phút sau, cái thang được bắc từ tầng một lên cửa sổ phòng Tiểu Bảo.

Giang Tiêu Tiêu dứt khoát bước lên: “Để tôi lên trước cho.”

Cận Tri Dực có phần do dự, dù sao tầng này cũng cao hơn bình thường, hơi nguy hiểm.

Nhưng Cận Tri Thận lại nói: “Được, tôi bảo vệ cô.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức leo lên thang, Cận Tri Thận theo sát phía sau che chở cho cô.

Cận Tri Dực và Thẩm Mộ Bạch nhìn nhau, cam chịu số phận đứng dưới cây thang.

Một lát sau, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng lên đến nơi. Vừa tới ban công, còn chưa kịp đứng vững cô đã đi vào trong.

Sau khi vào phòng, trước mắt cô là mặt đất bừa bộn, đồ dùng và đồ trang trí vỡ tan tành, chiếc ghế bị đẩy ngã, còn có một số đồ vật linh tinh.

Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hãi.

Nếu không phải bản thân tận mắt nhìn thấy thì cô khó có thể tưởng tượng đứa trẻ mềm mại đáng yêu như Tiểu Bảo sẽ làm ra chuyện này.

Giang Tiêu Tiêu không có thời gian nghĩ nhiều, cô đảo mắt, trông thấy Tiểu Bảo đang co mình rúc trong góc.

Lúc này bé đang ngồi dưới đất, ánh mắt vô hồn, ngơ ngác nhìn cô.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trái tim như thắt lại, cực kỳ đau lòng.

Rõ ràng là mấy tiếng trước bé vẫn vui vẻ, sao giờ lại thành ra thế này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi