BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì Lý Thắng đứng bên cạnh đã liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cô.

Bất cứ ai ở đây cũng có thể nhận ra thái tử nhỏ rất thích Giang Tiêu Tiêu.

Nếu cô có thể mượn cơ hội này làm thân với cậu bé thì đúng là không còn gì tốt hơn.

Giang Tiêu Tiêu không biết làm sao, đành phải bế cậu bé lên.

Dường như bé rất vui, bé ôm cô chặt hơn, hai mắt tròn xoe sáng ngời.

Giang Tiêu Tiêu thấy yêu lắm, bèn bế bé ra ngoài.

Lúc ra đến ngoài cửa, cô mới mỉm cười cảm ơn bé con: “Bé cưng à, vừa rồi cảm ơn con đã trút giận giúp cô nhé.”

“Không có gì ạ, một người phụ nữ đáng ghét mà thôi, bên cạnh ba con có đầy, con cũng quen rồi”

Giọng nói của cậu bé non nớt nhưng cũng hết sức ngang ngược.

Giống như ông cụ non vậy.

Giang Tiêu Tiêu buồn cười: “Con mới mấy tuổi mà đã quen rồi thế”

Bé con thở dài rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Hết cách rồi, ai bào ba con đẹp trai quá làm chỉ, những người phụ nữ đó cứ bâu lại như ruồi ấy, đáng ghét chết đi được.

Nhưng mà cô không giống bọn họ, cô vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, con thích cô lắm, vì thế… con định nuôi cô!”

Nghe cậu bé nói, Giang Tiêu Tiêu bước hụt chân một cái xém ngã, suýt chút nữa cô đã ngờ rằng mình bị lãng tai rồi.

Nuôi á?

Không ngờ cô lại bị một đứa con nít bốn, năm tuổi nói muốn nuôi mình!

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô thầm nghĩ: Con biết ý nghĩa của từ ‘Nuôi’ này không mà dám nói muốn nuôi cô. Nhưng cô cũng không cho là thật, định bụng bế cậu bé xuống dưới rồi quay trở lại làm việc.

Thế nhưng bé con nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi: “Cô không nói gì tức là đồng ý rồi phải không?”

Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Đúng vậy, cô đồng ý”

“Thật ư? Tốt quá, vậy lát nữa cô về nhà với con nhé.”

Bé con mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn cũng hây hây đỏ, trông đáng yêu không để đâu cho hết.

Khiến người ta chỉ muốn thơm một cái!

Nhưng Giang Tiêu Tiêu kiềm chế được, cô cảm thấy buồn cười: “Về nhà ấy hả? Ây…

không cần phải thế chứ?”

Bé con nghiêm mặt nói: “Cô đã đồng ý để con nuôi cô rồi, lẽ nào cô định đổi ý ư? Ba con nói, ai nói dối thì cái mũi sẽ dài ra đó”

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra cậu nhóc này thật sự nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa.

Nhưng mà… thế này không bình thường lắm thì phải?

Bé còn nhỏ thế mà sao lại nói ra được cái từ nuôi” này vậy?

Người nhà họ Cận dạy con cái kiểu gì thế?

Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi xuống dưới tầng.

Một chiếc siêu xe thuộc dòng Rolls-Royce đỗ trước cửa.

Vệ sĩ khom lưng đi lên trước mở cửa xe, bé con vẫn bám trên người Giang Tiêu Tiêu chờ đợi câu trả lời.

Bị bé nhìn chằm chằm, Giang Tiêu Tiêu hơi căng thẳng, cô vội nói: “Bé cưng à, chuyện này để sau nói được không? Lát nữa cô còn phải làm việc, con mau về nhà đi thôi, còn về việc nuôi cô ấy hả… khụ, sau này chúng ta hãng bàn lại nhé?”

“Không nhé nhiếc gì hết, cô đã đồng ý với con rồi, cô không được đổi ý” Thái độ của bé con hết sức kiên quyết.

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng đau đầu, thầm trách mình nói năng không suy nghĩ gì cả.

Phải làm sao bây giờ?

Không đồng ý là lừa dối bé, nhưng đồng ý thì… thăng bé mới có mấy tuổi, cô không cầm thú đến mức ấy đâu.

Trong lúc cô đang khó xử không biết làm thế nào cho phải thì cậu bé lại lên tiếng: “Cô không muốn đến nhà con à?”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, nhà họ Cận là gia tộc giàu sang quyền quý, nhất định là có rất nhiều quy củ, hai cô con mình mới gặp nhau lần đầu, nếu đến nhà con thật có khi sẽ bị nghĩ là đồ lừa đảo mất, vì thế cô nhất quyết không thể đồng ý được”

Bé con nghiêng đầu suy nghĩ, dường như cảm thấy có lý, bèn nói: “Vậy cũng được, không đi nhà con cũng không sao, chúng ta đến nhà cô đi”

“Khụ khụ khụ.. “

Giang Tiêu Tiêu sặc nước miếng, tại sao lại quay về vấn đề cũ rồi?

“Như thế cũng không được ư?”

Bé con không vui, hốc mắt đỏ lên, bé ra vẻ đáng thương nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Cô không thích con sao ạ?”

Giang Tiêu Tiêu thấy thế, cảm giác trái tim mình nát tan.

Thích chứ! Sao lại không thích cho được?

Môi hồng răng trắng, vừa đáng yêu vừa điển trai, cười một cái là thòng tim luôn ấy chứ.

Vì vậy ngay sau đó Giang Tiêu Tiêu đồng ý một cách đáng xấu hổ: “Được được được, cô đưa con về nhà, con đừng khóc mà”

Nói xong cô bế bé con ngồi vào ghế sau.

Bé con vùi vào lòng Giang Tiêu Tiêu, nở nụ cười chiến thắng.

Lúc này, tại Tập đoàn Cận thị, trong phòng làm việc của chủ tịch.

Cận Tri Thận đang ngồi sau bàn làm việc xem biểu một bản báo cáo tài chính.

Trợ lý Cố Niệm bưng cà phê vào, đặt lên bàn anh rồi nhân tiện báo cáo: “Chủ tịch, vệ sĩ của cậu chủ nhỏ vừa gọi điện, báo là hôm nay cậu chủ đến công ty Sáng tạo Trác Việt gây chuyện”

Cận Tri Thận ngồi thẳng lưng, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững đáp lại: “Thằng bé muốn nghịch thì cứ để nó nghịch, chỉ cần đừng giận dỗi nữa là được, nếu công ty bọn họ có tổn thất gì thì bồi thường cho họ”

Cố Niệm đằng hắng một tiếng: “Tổn thất thì không có, nhưng mà… nghe nói cậu ấy bị một người phụ nữ đưa về nhà rồi”

“Phụ nữ?”

Cuối cùng Cận Tri Thận cũng ngẩng đầu lên, anh khẽ cau mày, hỏi: “Phụ nữ gì cơ?”

“Hình như là một nhân viên của Sáng tạo Trác Việt. Nghe nói cậu chủ vừa nhìn thấy đã rất thích đối phương, rúc vào lòng cô gái đó không chịu đi, còn bám lấy cô ấy nói là muốn nuôi người ta”

Cố Niệm nói với vẻ lúng túng.

Cận Tri Thận nghe vậy, không ngoài dự đoán, mặt anh sầm xuống: “Nói cho Tri Dực biết, lần sau còn dạy Tiểu Bảo những từ ngữ lung tung như thế nữa thì sẽ bị điều đến phụ trách việc làm ăn ở châu Phi, cả đời cũng đừng trở lại nữa”

“Vâng”

Cố Niệm ghi nhớ lời dặn, sau đó hỏi một cách cẩn thận: “Vậy có cần cho người đi đón cậu chủ nhỏ không ạ?”

Cận Tri Thận day đầu mày chừng như rất nhức đầu, anh nói: “Bình thường nó mà ương bướng thì không ai khuyên được cả.

Để tôi đi, địa chỉ!”

“Một khu dân cư tên là Phù Dung Uyển ở phía bắc thành phố”

Cố Niệm lập tức báo địa chỉ.

Cận Tri Thận gật đầu, không nói gì nữa, anh cầm chìa khóa xe rồi đứng dậy đi luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi