BÉ CƯNG TINH QUÁI - MAMI CỦA TUI, TỰ TUI SẼ GIÀNH

Tô San đã nói đến nước này thì Giang Tiêu Tiêu cũng không tiện từ chối nữa, thế là cô đành phải đi về.

Tô San thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lập tức báo cáo cho Cận Tri Dực, anh ta biết tin bèn đến văn phòng nói cho Cận Tri Thận biết.

“Anh à, chị dâu đã về nghỉ rồi.”

“Ừ.” Cận Tri Thận gật đầu, đáp lại một cách lạnh nhạt.

“Thể anh không về nhà nghỉ một chút à?”

Cẩn Tri Dực đã nghe Thẩm Mộ Bạch kể về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Không cần.”

Nói rồi Cận Tri Thận tiếp tục cúi đầu xử lý giấy tờ trong tay.

Cận Tri Dực lắc đầu bất đắc dĩ, trông dáng vẻ của anh mình chứng tỏ anh trông ở bệnh viện với chị dâu suốt đêm! Đoán chừng hai người bọn họ còn không gặp, cứ tiếp tục như thế này thì đến bao giờ mới nối lại quan hệ được?

Sau khi về nhà, Giang Tiêu Tiêu ngủ một mạch đến chiều, cô giải quyết bữa trưa một cách qua loa rồi bắt đầu làm việc.

Bởi vì sắp đến sinh nhật của Tiểu Bảo rồi nên cô phải nhanh chóng hoàn thành dự án này.

Khoảng thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến khi chạng vạng tối thì chuông cửa bỗng vang lên.

Giang Tiêu Tiêu mở cửa ra rồi thấy Tiểu Bảo đứng trước cửa, bé mặc một bộ quần áo bình thường, mỉm cười nhìn cô, trông cực kỳ đáng yêu. Bé gọi một tiếng vô cùng ngọt ngào: “Cô Tiêu Tiêu ơi.”

Tiểu Bảo vừa gọi vừa bước loạng choạng vào trong nhà, có thể loáng thoáng thấy bé đang xách một túi hoa quả.

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô cười nói: “Sao Tiểu Bảo còn mang theo hoa quả đến đây thế?”

Tiểu Bảo chớp mắt: “Chú lái xe nói là cứ đến quấy rầy cô Tiêu Tiêu là không phải phép, phải tặng quà nữa, thế nên con mua một ít trái cây.”

Nhin bộ dạng ông cụ non của Tiêu Bảo, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được cười, cô ngồi xổm xuống bẹo má bé. net

“Tiểu Bảo không quấy rầy cô chút nào, cô rất vui khi được gặp Tiêu Bảo, thế nên về sau con cũng không cần mua quà đâu.”

Tiểu Bảo vui vẻ nói: “Con cũng rất vui vì được gặp cô.”

Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé rồi mỉm cười đứng dậy.

“Cô đi làm bữa tối, con ở phòng khách ngồi chơi một lát nhé.”

“Không, không, không, con muốn giúp cô Tiêu Tiêu, con rửa hoa quả cho cô ăn.”

Nói xong, Tiểu Bào xách túi hoa quả lắc lư vào phòng bếp.

Giang Tiêu Tiêu càng cười tươi hơn.

Trong phòng bếp, Tiểu Bảo rửa hoa quả xong rồi thì giúp Giang Tiêu Tiêu rửa rau, phải nói là bé rất siêng năng.

Nửa tiếng sau, bữa tối hoàn thành, hai người ngồi xuống bàn ăn tối, bầu không khí vô cùng ấm áp.

So với sự náo nhiệt trong nhà thì chiếc Maybach dưới tầng lại rất yên ắng.

Còn chú lái xe nào đó… lúc này Cận Tri Thận mặt mày lạnh tanh ngồi ở ghế lái nhìn ánh đèn trên tầng, ngón tay anh vô thức gõ lên tay lái, trong lòng cảm thấy bất công.

Con trai có cơm ăn, còn anh không có.

Rõ ràng đều là họ Cận mà sao đãi ngộ khác biệt quá…

Hầy…

Sau khi Tiểu Bảo ăn xong, Giang Tiêu Tiêu còn làm thêm chút bánh ngọt để lên bàn cho bé.

“Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo no lắm rồi, bánh ngọt này con có thể mang về làm bữa khuya không à?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, đương nhiên là cô đồng ý.

“Dĩ nhiên là được rồi, nhưng mà trước khi ăn phải bảo quản gia hâm nóng lại đã nhé.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, Giang Tiêu Tiêu bỏ bánh ngọt vào túi.

“Cô Tiêu Tiêu, con đi về đây, ngày mai con lại đến tìm cô.”

Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên, thầm nghĩ sao hôm nay Tiểu Bảo gấp gáp thế, không chỉ ăn nhanh hơn mọi ngày mà bây giờ còn nói đi luôn.

Nghĩ thế, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Bảo đi sớm thế? Có việc gì gấp à?”

Tiểu Bảo ôm Giang Tiêu Tiêu: “Cô Tiêu Tiêu không nỡ để Tiểu Bảo đi phải không, con cũng không nỡ đâu, nhưng mà chú lái xe vẫn đang chờ bên dưới, không thể để chú chờ quá lâu được.”

Tiểu Bảo nghĩ, về sau không để ba đưa đi nữa, bằng không mình đã có thể ở với cô Tiêu Tiêu lâu hơn rồi.

“Thế à. Tiểu Bảo của chúng ta hiểu chuyện quá.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Vậy đi thôi nào, cô đưa con xuống.”

Nhưng Tiểu Bảo lập tức buông Giang Tiêu Tiêu ra.

“Không cần đâu cô Tiêu Tiêu, tự con đi xuống được mà.”

Rồi bé cầm lấy bánh ngọt.

“Cô Tiêu Tiêu đi ngủ sớm đi, cô phải nhớ Tiểu Bảo đấy nhé, bái bai cô.”

Tiểu Bảo vẫy tay, vừa đi vừa nhảy chân sáo.

“Đi chậm thôi!”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, vì không yên tâm nên cô đành phải đi ra ban công nhìn theo bé rời đi.

Dưới tòa nhà, Cận Tri Thận xuống xe mở cửa cho Tiểu Bảo.

Giang Tiêu Tiêu bỗng giật mình, cô xác nhận cẩn thận vài lần, xác định đó chính là Cận Tri Thận.

Chẳng lẽ chú lái xe mà Tiểu Bảo nói là anh ấy?

Nhất thời Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng khó tin.

Chẳng trách Tiểu Bảo biết mang hoa quả đến, lại còn vội vàng đi về, anh ấy vẫn luôn chờ ở dưới đó ư? Vẫn chưa ăn tối ư?

Giang Tiêu Tiêu cắn chặt răng, không biết tại sao nỗi lòng xao động đã yên lặng mấy ngày liền nay lại bắt đầu trải rộng, cô không dám nhìn thêm nữa mà vội vàng nấp đi.

Mọi cảm xúc rối bời căng tràn trong tim, Giang Tiêu Tiêu tựa lưng vào tường, tâm trạng của cô mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

Trong xe, Tiểu Bảo đưa bánh ngọt cho Cận Tri Thận.

“Ba ơi, cô Tiêu Tiêu tự làm này, ăn ngon lắm ạ.”

Cuối cùng cậu cả Cận cũng cảm thấy được an ủi, anh xoa đầu Tiểu Bảo.

“Không uống công ba thương con, còn biết cầm về biểu ba.”

“Đương nhiên rồi ạ, chỉ cần ngày nào ba cũng dẫn con đi gặp cô Tiêu Tiêu thì Tiểu Bảo càng hiếu thảo với ba hơn.”

Khóe miệng Cận Tri Thận giật nhẹ, muốn anh làm tài xế mỗi ngày à!

Anh để bánh ngọt sang bên cạnh, thắt dây an toàn cho Tiểu Bảo rồi lái xe đi.

Lúc trở lại biệt thự, Cận Tri Dực đang ngồi trên ghế chơi game, anh ta liếc Cận Tri Thận và Tiểu Bảo một cái theo bản năng.

“Anh, anh và Tiểu Bảo đi đâu ăn cơm thế? Không đưa em theo gì cả.” Cậu hai Cận bị vứt bỏ ra vẻ đáng thương.

Màn hình di động bỗng lóe sáng, nhân vật trong trò chơi đã chết.

Cận Tri Dực ném điện thoại sang một bên, đột nhiên anh ta nhìn thấy được bánh ngọt trong tay Cận Tri Thận.

“ố ồ ô, anh à anh mang bánh về cho em đấy à!”

Tuyệt quá, anh ta biết anh mình vẫn nhớ đến đứa em trai này mà.

Thế nhưng Cận Tri Dực chưa kịp vui sướng được hai giây thì Cận Tri Thận đã lạnh giọng nói: “Muốn ăn thì tự đi mua.”

Cận Tri Dực: “.?”

Cận Tri Thận cầm bánh ngọt lên phòng.

“Anh à, sao anh keo kiệt thế? Anh đối xử với em trai của mình như thế à? Ngay cả một miếng bánh cũng tiếc rẻ không cho em ăn.”

Tiểu Bảo cười hì hì: “Chú à, bánh đó là cô Tiêu Tiêu làm đấy, chú nghĩ ba sẽ cho chú à?”

Cận Tri Dực trợn trắng mắt không nói được gì, chẳng trách, hầy, không đúng…

“Hai ba con đến nhà chị dâu ăn tối à?”

“Vâng ạ!” Tiểu Bảo gật đầu.

Cận Tri Dực kích động, hỏi: “Ba con và cô Tiêu Tiêu của con gặp lại nhau rồi à, thế nào? Đã hòa thuận lại chưa?”

Tiểu Bảo lắc đầu, dùng ánh mắt đau lòng nhìn bóng lưng Cận Tri Thận: “Chưa ạ, ba chờ ở trong xe, không gặp cô Tiêu Tiêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi