BÉ CƯNG, TÓC GIẢ CỦA EM RỚT RỒI

Mối tình đầu của Hàn Lệ thất bại trong cay đắng, ngoại trừ tình yêu ra, cậu còn mất đi lần đầu của mình.

Hàn Lệ rất đau khổ.

Hàn Lệ rất khó chịu.

Đêm thứ nhất, sau khi trực ban xong không có chỗ nào để đi, cậu mang theo hành lý đứng trước cửa nhà Lộ Tinh Minh, dáng người cao lớn đứng trong xó xỉnh, đèn đường chiếu xuống như người thất hồn phách lạc.

Tắc Ông, Thất Mã trong phòng đã sớm thấy cậu, một mực nằm ở cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài.

Bíp –!

Tiếng xe kêu, đồng thời còn có đèn xe.

Hàn Lệ nhức mắt, cậu lấy tay che kín, nửa hở ra nhìn sang.

Cửa xe trượt xuống, Lộ Tinh Minh lộ mặt ra.

“Hàn Lệ?”

Hàn Lệ giơ tay che ánh đèn.

“Đang ăn tết mà sao lại ở đây?”

Hàn Lệ lười ngước mắt lên, buồn bã nói, “Anh đẹp trai.”

Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, mở cửa lái xe vào gara, thấy Hàn Lệ còn ngơ ở đó, không nhịn được mà nhíu mày lại, lạnh giọng thúc giục: “Rốt cuộc là có vào không?”

Hàn Lệ lập tức đứng lên, cầm túi đi vào.

Lộ Tinh Minh tiện tay bỏ chìa khóa vào hộc tủ nói: “Chỗ này không có dư phòng, ngủ trên sô pha đi.”

Hàn Lệ không chọn, đối với cậu mà nói, có chỗ để ở là tốt lắm rồi.

Tắc Ông, Thất Mã vẫn mải lởn vởn bên chân hai người, Hàn Lệ cúi đầu trêu chọc bọn nó một hồi, sau đó ngước mắt hỏi: “Lúc trước mày đến thôn Hoài Nguyệt có tin tức gì của Hàn Vân Tri không?”

Gương mặt Lộ Tinh Minh lạnh căm: “Nghe người ta nói là đến phương nam, đang học lớp 12.”

Hàn Lệ nhăn mày: “Lưu ban à?”

Lộ Tinh Minh nhàn nhạt ừ một tiếng.

Mỗi nơi có cách giáo dục khác nhau, cô lại tốn nửa năm, nếu học lại rồi mới thi vào đại học thì mới cách ổn thỏa nhất. Lúc trước trưởng thôn gửi cho Lộ Tinh Minh một tấm hình của cô gái nhỏ.

Cô mặc đồng phục rộng thùng thình đứng trong chùa, tóc dài, mi mắt vẫn như cũ đáng yêu chết người.

“Vậy hai người lại có thể gặp mặt nhau rồi…” Nói đến đây, giọng Hàn Lệ bỗng nhiên thấp lại.

Lộ Tinh Minh phát hiện ra, cười khẽ, “Không phải mày đang thoát ế à, sao nào, thất tình nhanh như vậy?”

Hàn Lệ im lặng nhìn anh, buồn bã ngồi trên ghế sô pha kéo lỗ tai hai con chó, vẻ mặt còn âm trầm hơn.

Lộ Tinh Minh lắc đầu bất lực, vén tay áo lên vào phòng bếp nấu vài món, lại lấy hai chai rượu ra đặt lên bàn, gọi Hàn Lệ tới.

“Đừng nghĩ những điều vớ vẩn kia nữa, lại đây.”

Cả ngày Hàn Lệ chưa ăn cơm đúng là đói, cậu không khách khí, cầm đũa lên ăn ngốn nghiến, lại bưng từng ly rượu lên nốc cạn.

Lộ Tinh Minh thì không đói bụng, lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn cậu.

“Ăn xong rồi thì về nhà  đi.”

Hàn Lệ còn đang nhai đồ ăn, nghe anh nói thì cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn.

Lộ Tinh Minh bưng ly nước: “Hàn Chúc Chúc gọi cho tao, nói bà nội mày bị bệnh, mày về ăn tết đi, cũng chăm bà nội luôn.”

Hàn Lệ trầm mặc, mặt không vui.

Nếu là trước đây thì cậu nhất định sẽ trở về, nhưng kể từ khi bbieets những chuyện bà nội làm thì cậu hơi không ưa với người bà mà đã nuôi dưỡng cậu lớn lên.

Cậu không thể nào tin nổi bà nội cậu lại có thể nhẫn tâm đến mức vứt đứa trẻ sơ sinh trên rừng núi sâu thẳm, nói khó nghe hơn chính là mưu sát.

Hàn Lệ biết rằng cậu không nên có thành kiến ​​với bà, nhưng cậu không thể quên những gì bà đã làm.

“Giả vờ đấy.” Hàn Lệ vô cùng chắc chắn, “Mấy tháng trước mẹ tao nói ba tao bị bênh, kết quả thì sao? May mà tao nhanh chóng chạy trốn, nếu không thì đã bị tóm lại rồi.”

Người nhà cứ thông đồng với nhau lừa cậu về, không giả bệnh thì giả chết, các loại thủ đoạn đều dùng qua một lần. Quá tam ba bận, Hàn Lệ không tin nữa.

“Nếu bà nội bị bênh thật thì cũng có ba mẹ tao chăm sóc, xương cốt còn khỏe chán, chắc mấy ngày lại khỏe ấy mà, tội gì tao phải về.”

Lộ Tinh Minh không nói nữa.

Mấy ly rượu xuống bụng, Hàn Lệ bắt đầu thấy ảo ảnh, cậu dùng hết sức để nhắm mắt, một tay chống đầu không để bị gục xuống, “Này, Lộ Tinh Minh.”

“Ừ?”

“Mày có từng nghĩ, nếu Hàn Vân Tri không trở lại thì làm sao?”

Lộ Tinh Minh trả lời nhanh: “Sẽ trở lại.”

“Nếu thôi.”

“Không có nếu.”

“…”

Không còn biện pháp nói chuyện nữa.

Chắc là uống quá nhiều, Hàn Lệ bắt đầu không khống chế được đầu lưỡi của mình, cậu lắp ba lắp bắp nói: “Mày nói xem, đàn bà là thứ gì? Tao cứ tưởng tao là bạn trai của cô ấy, kết quả, con mẹ nó tao chỉ là một tài xế quèn, à không… một thằng trai bao đi làm thuê.”

Hàn Lệ hối hận.

Vô cùng hối hận!

Ban đầu nếu cậu khống chế được thì không bị sắc đẹp mê hoặc như thế này rồi!

Bây giờ thì tốt lắm.

Hàn Lệ càng nghĩ càng giận, nắm tay lại đấm vào bàn: “Tao biết rồi —!”

Lộ Tinh Minh ánh mắt lóe lên: “Biết cái gì?”

Hàn Lệ giận dữ hét to: “Cô ấy chỉ muốn ăn tao thôi!!”

Lộ Tinh Minh mím môi nhịn cười, sau khi quan sát Hàn Lệ, anh cười thành tiếng.

Hàn Lệ say rượu lắc lư đứng dậy, đến bên cạnh Lộ Tinh Minh, khoác vai anh, “Mày, mày cười cái gì? Mày… đang cười nhạo tao đúng không?”

Lộ Tinh Minh vô cảm nói: “Không.”

“Tao biết chắc là mày đang cười nhạo tao mà, mấy người… ai cũng không coi trọng tao. Nhưng tao, tao không so đo với mấy người đâu.”

Nói xong, đầu cậu gục xuống vai Lộ Tinh Minh, thanh âm cạn vô lực: “Nói xem.. tại sao cô ấy lại không thích tao?”

Cái gì nên làm cậu cũng đã làm, học được thì cũng đã học.

Cậu cố gắng thay đổi mình như vậy rồi nhưng vẫn không có được một chút lòng thương xót. Có lẽ đối với Nhan Sắt, cậu chỉ là một người lỗ mãng, không nói tiếng nào mà xông vào thể giới củacô.

Bọn họ không xứng, đây là thật.

Cậu không cam lòng, cũng là thật.

“Cô ấy còn dùng tiền làm nhục tao! Tao thiếu tiền à! Đúng không? Đúng không? Đúng không? Con mẹ nó đúng rồi!!” Hàn Lệ ôm lộ Tinh Minh mà khóc, có thể nói bị men say hành hạ đến tận cùng.

Lộ Tinh Minh giật mình, thấp giọng hỏi: “Cô ấy là đàn chị Nhan Sắt à?”

Lộ Tinh Minh với Nhan Sắt học cùng trường, khác giới, sau khi thực tập ở viện nghiên cứu, Nhan Sắt vẫn luôn hướng dẫn anh, nên kêu một tiếng đàn chị là phải.

Hàn Lệ vung tay: “Không phải chị ấy thì là ai? Ngoài chị ấy ra tao có đi theo ai đâu.”

“….”

“……”

Được rồi, chuyện như thế nào anh đã hiểu rõ.

Lộ Tinh Minh kéo cậu ngồi trên ghế, “Tiền đó là của tao kêu đàn chị Nhan Sắt cho mày.”

Ánh mắt của Hàn Lệ mờ mịt.

“Là tao kêu chị ấy cho mày làm việc, tiền lương là tao trả.”

“…??”

“Không ngờ là mày hiểu lầm.”

Hàn Lệ bây giờ cứ như người câm vậy, không nói nên lời, ngược lại còn cho cậu tỉnh người, đầu óc trống rỗng.

Xung quanh yên tĩnh, hai con chó đang đùa giỡn.

Yết hầu Hàn Lệ giật giật, khó khăn lắm mới nói: “Sao… mày phải làm vậy?”

Lộ Tinh Minh thở dài, vỗ vai cậu, ánh mắt từ ái: “Ai bảo mày là cháu trai tao, trừ tao ra thì ai lo cho mày nữa.”

“…”



Hàn Lệ buồn bực.

“Nếu mày thích chị ấy thì đi tìm chị ấy nói rõ ràng đi. Nếu bị từ chối thì về tìm tao khóc hu hu cũng không muộn.’

Hoàn cảnh của Hàn Lệ khó khăn, anh biết, tính cách cậu ngạo nghễ, anh cũng biết. Nếu như cứ đưa tiền trực tiếp cho cậu thì cậu chắc chắn không muốn, vì vậy nghĩ đến Nhan Sắt, thuận tiện còn giúp cậu theo đuổi vợ tương lai.

Hàn Lệ cầm ly rượu không nói.

Kể từ khi bỏ nhà lên Thượng Kinh, bạn bè cũng không liên lạc, thỉnh thoảng muốn gặp mặt người ta còn trốn, Phương Minh với người khác đã gửi ít tiền cho cậu, nhưng sao cậu có thể không mặt mũi mà lấy đồ của họ.

Hàn Lệ không thể ngờ, quay qua quay lại người phí tâm giúp cậu lại là đối thủ hồi kia của cậu.

Quả nhiên, lòng người khó dò.

Hàn Lệ thở dài, nhìn Lộ Tinh Minh với ánh mắt kiên định: “Chó Lộ yên tâm, sau này tao có tiền đồ trở lại chắc chắn sẽ trả tiền cho mày.”

Lộ Tinh Minh trầm ngâm: “Cảm động thật, nhưng thôi đi.”

“Vậy tao đi đây, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Hàn Lệ rảo bước rời đi, không bao lâu lại trở về, “Đồ tao để ở đây nhé, lấy sau.”

Lộ Tinh Minh nhàn nhạt ừ.

Hàn Lệ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chuyện đó… Dù sao cũng cảm ơn mày.” Nói xong xoay người rời đi.

Lộ Tinh Minh kêu to: “Hàn Lệ.”

Cậu quay đầu lại.

Ngoài cửa sổ là đêm đông vắng lặng, ánh mắt anh đen nhánh không lọt ánh sáng. Lộ Tinh Minh nhìn cậu nói: “Nhân lúc còn có thể thì về nhà đi, trở về thăm mọi người một chút thôi.”

Hàn Lệ sửng sốt, thấp giọng ừ.

Sauk hi người đi, phòng khách lại yên tĩnh.

Lộ Tinh Minh tiện tay mở TV, bây giờ đang chiếu chương trình xuân, MC đang tươi cười chúc mọi người.

Anh vuốt ve cái đầu lớn của Tắc Ông, mặt mũi lạnh tanh

“Mấy đứa nhớ chị không?”

Tắc Ông ẳng hai tiếng đáp lại.

Lộ Tinh Minh nhìn ngoài cửa sổ: “Anh cũng nhớ chị.”

Nhớ cô vào lúc đêm năm mới đó.

Nhớ cô ở mỗi đêm;

Nhớ tiếng cười, và hết thảy những gì thuộc về cô;

Nếu như không còn cách nào để gặp nhau, vậy thì anh ở đây chúc cô bình an hạnh phúc.

*

Sauk hi ra khỏi nhà Lộ Tinh Minh, Hàn Lệ đón xe đi đến chỗ Nhan Sắt.

Lúc xe taxi sắp đến nơi, đột nhiên cậu thấy chiếc xe nhỏ quen thuộc đậu bên lề đường, màu sắc, kiểu xe, y đúc như xe của Nhan Sắt.

Cậu híp mắt, giơ tay kêu tài xế dừng lại, kéo cửa sổ ra nhìn.

Trước xe là có bốn năm người vây quanh, vẻ mặt hung ác, mặt mũi dữ tợn, người cầm đầu cầm theo cây gậy, gõ vào đầu xe.

“Từ Chiêu Đệ mày ra đây!! Mày nghĩ mày có vài đồng tiền thì ngon lắm à! Con mẹ mày ra ngay cho tao!”

“Cháu trai mày sắp chết rồi, anh hai mày cũng không qua khỏi, không giúp được gì thì thôi, mày còn kích động mẹ tao làm gì! Mày ra đây!!”

Hắn càng kêu càng to, cây gậy trên tay gõ mạnh.

Hàn Lệ cau mày, Từ Chiêu Đệ là ai?

“Bác tài, phiền bác lái lên xíu nữa đi.”

Tài xề nhích về trước.

Lúc này cậu thấy biển số xe.

“Chết tiệt.” Hàn Lệ khẽ rủa, lấy điện thoại ra nhắn vào nhóm chat, “Ông đây gặp chút phiền toái, anh em tới đây một chuyến.”

Sau đó phát định vị.

Tất cả bạn học của cậu đều ở lại Thượng Kinh đi làm để kiếm tiền học phí, bây giờ chắc đang tuần tra, cỡ mười mấy người có thể tới đây.

Hàn Lệ trả tiền xe xong mở cửa đi xuống.

“Ê —! Mấy người làm gì đó!”

Cậu kêu to, thành công thu hút sự chú ý của đám người.

Hàn Lệ cao lớn, ánh mắt dữ tợn khiến nhóm người lùi về sau.

Âm thanh của cậu khiến Nhan Sắt trong xe nhìn ra.

Cô cầm điện thoại, ngón tay run run, hô hấp khó khăn cố tìm tiết tấu.

Lúc thấy cậu, bao nhiêu sự căng thẳng cũng buông lỏng, chậm rãi dựa lưng về sau.

Hai tay Hàn Lệ kéo hai người, thân hình cao lớn chặn trước xe, từ trên nhìn xuống, nghiêm nghị chất vấn: “Tôi hỏi các người làm gì vậy? Nửa đêm chặn đường ăn cướp à!”

Tên cầm đầu nhìn cậu, nhẹ xùy: “Mày không phải cảnh sát thì quản chúng tao làm gì? Đừng có xen vào chuyện của người khác, mau tránh ra!”

Ha, điều này khiến cho Hàn Lệ vui vẻ.

Cậu kéo áo khoác bên ngoài ra, lộ cảnh phục bên trong, ưỡn ngực kiêu ngạo: “Ông đây chính là cảnh sát!”

“….”

“……”

Đây là một bước đi không thể ngờ.

Đối phương trố mắt nhìn nhau, bắt đầu thấy kì lạ.

Tên cầm gậy bỗng ôn hòa, nói: “Không lừa anh, ngồi bên trong đó là cô em tôi, lần này tới tìm em ấy là chuyện nhà chúng tôi, anh đừng nhúng tay.”

Hàn Lệ cười nhạt, “Xin lỗi, tôi ở nơi này để xử lý những chuyện vi phạm pháp luật, không có chuyện nhà gì hết. Nếu bây giờ các người không chịu tự đi, hay là đi cùng tôi, muốn gì thì làm.”

Người nọ cũng không phải ngu, nhìn Hàn Lệ nói chuyện ngang ngược như vậy không giống như cảnh sát chính quy.

Cây gậy trên tay hắn nhúc nhích: “Mày nói mày là cảnh sát thì thẻ cảnh sát của mày đâu, lấy ra đây.”

Mẹ nó ai mà không có.

Hàn Lệ không chút do dự móc thẻ ra cho bọn họ xem.

Trên tấm thẻ chỉ ghi là thực tập thi hành nhiệm vụ, khác xa với cảnh sát chính quy.

Đối phương đẩy Hàn Lệ ra: “Mày không phải là cảnh sát chính quy mà nói bậy!”

Hàn Lệ lảo đảo, chân sau trơn trợn ngã xuống đất.

Thấy cậu bị đánh, Nhan Sắt căng thẳng trong lòng, xuống xe mà không chút suy nghĩ, chạy đến bên Hàn Lệ, “Hàn Lệ, cậu có sao không?”

Hàn Lệ che đầu nói nhỏ: Không sao.” Chỉ là đầu hơi choáng váng.

Nhan Sắt bó chặt quần áo trước mặt Hàn Lệ, cô tuy gầy nhưng khí chất không thua kém mấy ông lớn.

“Từ Quốc, nghe tôi nói đây. Một đồng tiền tôi cũng không đưa ra, nếu mấy người không đi, cũng đừng trách tôi không khách khí.” Ánh mắt Nhan Sắt lạnh băng nhìn mấy người đó, giọng nói cũng không lớn bao nhiêu.

“Không khách khí, mày nghĩ không khách khí là như thế nào, mày nghĩ mày ở đây được là nhờ vào ai? Nếu không phải ba mẹ tao nuôi mày, anh cả cung cấp cho mày thì mày nghĩ mày có thể lên đại học sao? Mày có thể vào viện nghiên cứu sao? Bây giờ có lông có cánh rồi thì quên mẹ, vô ơn cũng không phải là người như vậy đâu!”

Nhan Sắt không hề giận dữ mà còn cười.

“Nếu anh nói vậy thì tôi cũng lý luận với các người, ban đầu tiền học phí tôi để dành được là anh với anh cả chia đôi ra dùng. Anh luôn nói ba mẹ nuôi tôi, ngoại trừ việc sinh tôi ra, trừ việc hành hạ tôi ra thì còn cái gì? Có thể thi lên đại học, có thể vào viện nghiên cứu là tự tôi liều chết, các người thì có gì mà tưởng mặt mình dính vàng?”

Nhan Sắt sinh ra ở một thành phố nhỏ, ba mẹ làm ăn buôn bán nhỏ, sinh hoạt không tính là giàu có nhưng cũng không thiếu thốn bao nhiêu.

Nhà bọn họ có ba đứa con, anh cả lớn hơn cô 5 tuổi, anh hai lớn hơn cô 3 tuổi. Mặc dù là người nhỏ nhất nhưng Nhan Sắt đều phải làm tất cả.

Giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà rót nước, còn chuẩn bị cơm tối cơm trưa mỗi bữa cho cả nhà, Nhan Sắt nhớ rõ, mỗi khi bạn bè đang bận bịu chơi đùa thì cô phải ở trong sân giặt mấy thau quần áo.

Ba mẹ trọng nam khinh nữ nên sinh thành kiến với cô, nhục mạ đánh đập là chuyện thường xảy ra; các anh cũng không có suy nghĩ bảo vệ cô em gái này, một khi phạm lỗi đều đổ lên người cô.

Dần dà Nhan Sắt đối với cái nhà này chỉ còn lại ý hận.

Cô quyết tâm học giỏi, với trí thông minh của mình, tiết kiệm được học phí, khởi điểm tiểu học cô bắt đầu nhảy cấp. Biết ba mẹ không trọng dụng cô, giáo viên đưa cô về nhà chăm sóc, mua quần áo đầy đủ cho cô.

Không nghĩ rằng điều này làm ba mẹ cô bất mãn, làm nháo nhào cả trường học, huyên náo sôi sục, làm Nhan Sắt mất hết mặt mũi, về sau, ba mẹ lại tìm hôn phu cho cô, là một gia đình có tiền, lớn hơn cô 10 tuổi.

— Khi đó Nhan Sắt chỉ mới 13 tuổi

Cô mất hết ý chí, dựa vào giáo viên giúp đỡ mà lên Thượng Kinh, năm 14 tuổi cô trở thành sinh viên đại học trẻ tuổi nhất. Sau đó cô đổi tên, đổi thân phận, bỏ qua quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Tất cả những gì cô trải qua trong thời thơ ấu đã trở thành vết sẹo trong tim, phát đau mỗi đêm.

Khi nhắm mắt lại, cô có cảm giác như bị lao xuống Biển Chết, lạnh lẽo với bóng tối. Cô bắt đầu mất ngủ và trở nên lo lắng, trở nên dễ bị tổn thương và nhạy cảm, cô sẽ có ảo giác, thấy chính bản thân mình khi còn nhỏ đang cầu cứu mình lúc hiện tại.

Cô không thể làm gì cả.

Nhan Sắt ôm khát vọng, khát vọng lấy được giải, cô sẽ trưng cúp trong cả phòng để bù đắp cho nội tâm trống rỗng.

Nhưng như thế này là không đủ, cô muốn nhiều hơn.

Cô biết mình bị bệnh.

Đi khám bệnh, bác sĩ nói rằng – chứng đói da(*)

Vào đầu thế kỷ trước, khái niệm “đói da” được phát hiện, con người cần tiếp xúc với da hàng ngày để phát triển tốt hơn. Khoa học hiện đại cũng đã phát hiện ra rằng có những sợi thần kinh dài 25 mét và hơn 1.000 đầu dây thần kinh trên da nhỏ như đồng xu, làm nền tảng sinh học để truyền tải thông tin thông qua xúc giác. Trong một thời gian dài, làn da của chúng ta đã bị đói nên tâm hồn của chúng ta bị mắc kẹt trong tình trạng cô đơn khó khăn.

Tuổi thơ của một số người được làm bằng kẹo, dưới lớp đường giấy màu là hạnh phúc ngọt ngào; tuổi thơ của một số người là bể tan, không có tình yêu, chỉ có nỗi đau.

Nhan Sắt không ngờ bọn họ lại tìm đến đây, vô sỉ làm cô buồn cười.

“Được! Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, mày có đưa tiền hay không!”

Nhan Sắt lạnh nhạt nói: “Không.”

Các cơ trên má Từ Quốc run lên, giống như khi họ còn là một đứa trẻ, lao đến kéo cô; những người khác thấy vậy thì thô lỗ lật áo khoác và túi trong của cô ấy.

Nhan Sắt bị vây quanh, thân hình nhỏ bé bất lực.

Bây giờ là đêm giao thừa, xung quanh là hẻo lánh, không có ai đến ngay cả sau những tiếng ồn ào.

Hàn Lệ vừa ngã trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, xoa xoa cái trán, nhìn thấy Nhan Sắt bị ức hiếp, lửa giận lập tức bùng lên.

“Con mẹ nó, các người đừng có đụng vào cô ấy –!”

Hàn Lệ bay lên đạp một cước, khiến người nọ lùi về sau.

Thấy cậu động thủ, Từ Quốc nổi giận, nhặt cây gậy lên nhắm vào đầu cậu, Nhan Sắt kéo Hàn Lệ, khi cây gậy sắp rơi xuống, Hàn Lệ ôm cô vào lòng, âm thanh vang lên.

Cây gậy nhắm đúng vào gáy, Hàn Lệ đau đến kêu rên, mềm nhũn ngã xuống đát không dậy nổi.

“Hàn Lệ!” Đôi mắt Nhan Sắt co lại, cả kinh kêu thành tiếng.

“Này! Các người làm gì đó!”

Lúc này có ba bốn người thanh niên mặc cảnh phục chạy tới, bọn họ chính là những người Hàn Lệ kêu đến.

Mấy người Từ Quốc thầm kêu không ổn, vừa định bỏ chạy thì bị đè xuống đất.

“Nhóc ranh, dám đánh cảnh sát à?!” Mấy người khí lực lớn, đè bọn họ không thể dậy nổi.

“Lục Tử, mau gọi người.” Thấy Hàn Lệ không động đậy, mọi người bắt đầu gọi cảnh sát.

Trong chốc lát, xe cảnh sát với xe cứu thương tới, Hàn Lệ không có người nhà nên Nhan Sắt đi theo lên xe cứu thương.

Đêm khua yên tĩnh, không có tiếng động.

Quần áo Nhan Sắt nhăn nhúm, tóc rới bời trên đầu vai, mặc dù mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn tuyệt sắc, mọi người ngây ngẩn nhìn cô, nhưng không ai dám đến gần.

Hồi lâu, một người đi tới, hồi hộp hỏi han: “Cô là… bạn gái của Hàn Lệ sao?”

Nhan Sắt khẽ run, không chối cũng không gật đầu.

Cậu lúng túng gãi đầu, nói: “Lúc trước Hàn Lệ có kể về cô với chúng tôi, chúng tôi còn không tin. Không ngờ đúng là bạn gái cậu ta thật.” Vừa nói vừa quan sát cô, đỏ mặt lùi về sau.

Thấy Nhan Sắt không nói, cậu nghĩ cô đang lo lắng, vì vầy trấn an: “Không sao đâu em dâu, xương cốt của tụi anh chắc lắm, lần trước cậu ta rơi xuống hố cũng không sao, lần này cũng vậy, đừng lo.”

Ánh mắt Nhan Sắt lóe lên, khàn giọng: “Em?”

Hô hâp cậu cứng lại, lông mi run rẩy, lắp bắp: “Dựa theo ngày đến, Hàn Lệ là người cuối cùng đến, cho nên…”

Nhan Sắt Sắt mím nôi, nhẹ cười.

Nụ cười làm dịu đi vẻ lạnh lùng nơi lông mày và đôi mắt của cô, cũng để cho thanh niên trước mặt thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Lệ bên trong còn chưa ra, bầu không khí lại yên tĩnh.

Trong lúc bất chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên, từ ba lô của Hàn Lệ.

Nhan Sắt suy nghĩ, bắt máy.

Có một giọng nữ nhẹ nhàng và ngọt ngào cất lên trong loa, với giọng điệu ấp úng: “Anh ơi, mọi người lại hỏi về anh rồi, anh không trở lại thì thôi. Bác cũng đồng ý để anh đi..”

Lời còn chưa dứt, điện thoại bị giật lấy, ngay sau đó vang lên giọng người đàn ông trung niên nghiêm túc hùng hậu giọng nói: “Hàn Lệ, ba nói với mày, nếu mai mày không trở về cho ba thì tiền trong gia sản của ba, mày đừng có mơ mà lấy được một đồng!”

Hình như là ba mẹ Hàn Lệ.

Nhan Sắt bình tĩnh nói: “Bác trai.”

Một giọng nữ đột nhiên làm ông yên lặng, sau mới nói: “Cháu là?”

“Con là Nhan Sắt, là bạn của Hàn Lệ.” Dừng lại, “Bây giờ Hàn Lệ đang ở bệnh viện ạ.”

*

Chuyện Hàn Lệ nằm viện hiển nhiên là chuyện lớn nên đêm đó ba mẹ Hàn lập tức bắt chuyến bay sớm nhất tới bệnh viện đa khoa Thượng Kinh.

Lúc này Hàn Lệ đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đầu quấn một lớp băng dày, hai mắt nhắm chặt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Còn Nhan Sắt thì ngồi trước cửa sổ, nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh.

Tầm mắt cô lướt qua trán, lông mày, hàng mi dài, sống mũi và rồi dừng lại ở trên môi của cậu.

Nhan Sắt siết chặt ngón tay, cô chồm người dậy, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.

“Tiểu…”

Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra khiến Nhan Sắt không kịp trở tay.

Lúc đầu cô không khỏi run lên, sau đó mới nhìn sang với ánh mắt bình thản.

Mẹ Hàn cố gắng nén nước mắt và giữ biểu cảm tươi tỉnh, cười nói: “Chào cháu, cháu là Nhan Sắt đúng không?”

Nhan Sắt gật đầu, ánh mắt không trốn tránh: “Chào bác trai bác gái, cháu là Nhan Sắt.”

Mẹ Hàn lén quan sát Nhan Sắt.

Gương mặt cô thuộc kiểu xinh đẹp rực rỡ nhưng khí chất thì lại trầm ổn. Thế nên khi hai thứ này kết hợp với nhau đã khiến cô có một sự hấp dẫn đặc biệt mà người khác không có.

Vừa nhìn đã biết là người có văn hóa.

Mẹ Hàn yên lặng đánh giá cao Nhan Sắt.

Nhưng bà biết bây giờ không phải lúc để ngắm con dâu mà người cần được quan tâm là con trai mình cơ.

Mẹ Hàn ngồi xuống bên cạnh Hàn Lệ.

Cậu đã gầy hơn trước rất nhiều và cũng đen hơn không ít.

Bà không kìm được thấy đau lòng, giơ tay vuốt ve gò má Hàn Lệ với vẻ thương yêu rồi quay đầu trách cứ cha Hàn: “Đều tại ông. Nó muốn làm cái gì thì để nó làm đi, ông cứ nhất định phải ép nó làm gì chứ.”

Ba Hàn chắp tay sau lưng hừ nhẹ một tiếng, nhưng khi khóe mắt lén liếc sang Hàn Lệ thì biểu cảm lạnh nhạt cũng dịu đi.

“Nếu Tiểu Lệ xảy ra chuyện gì, ông đừng hòng nghĩ tới nữa.”

Ba Hàn cau mày, không lên tiếng.

Nhan Sắt thấy vậy bèn trấn an: “Bác sĩ nói não chỉ bị chấn động nhẹ nên ngày mai có thể tỉnh lại rồi. Sau đó chỉ cần bồi dưỡng mấy ngày là khỏe thôi ạ.”

Nghe nói như vậy, mẹ Hàn mới thoáng yên tâm.

Bà nhìn về phía Nhan Sắt: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Hàn Lệ nhà chúng ta. Có điều giờ cũng trễ lắm rồi, để bác bảo người đưa cháu về nghỉ ngơi nhé, tránh cho người lớn trong nhà lo lắng.”

Hai chữ “người nhà” khiến cô hơi biến sắc nhưng rất nhanh đã thu lại, cười đáp: “Cũng phải, dù gì Hàn Lệ bị thương là vì bảo vệ cháu mà.”

Nhan Sắt không hề giấu giếm mà kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Tuy nhiên, mẹ Hàn cũng không vì những chuyện này mà trách cứ Nhan Sắt.

Bà chỉ tức giận vì không ngờ trên đời này còn có cha mẹ cổ hủ như thế nên nhất thời giận đến đỏ bừng mặt, cả buổi không nói nên lời.

Ánh mắt bà nhìn về phía Nhan Sắt.

Lúc nói những lời này cô có vẻ hờ hững và chết lặng, giống như đã quen với thái độ đó của cha mẹ mình rồi.

Bà bèn hỏi: “Mấy người đánh Hàn Lệ bây giờ đang ở đâu?”

Nhan Sắt: “Đồn cảnh sát ạ.”

Mẹ Hàn thở dài rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nhan Sắt: “Chuyện này cháu đừng lo, bác và ba nó sẽ xử lý tốt.” Bà dịu dàng khuyên nhủ, “Cháu chăm sóc Hàn Lệ cũng vất vả rồi. Vừa hay, đợi nó khỏe lên thì chúng ta cùng ăn bữa cơm giao thừa nhé.”

Mẹ Hàn rất hài lòng với Nhan Sắt. Bà không để ý nhiều đến hoàn cảnh gia đình của đối phương, chỉ cần cô đối xử chân thành với Hàn Lệ và Hàn Lệ cũng thích cô là được rồi.

Nhìn cánh tay mẹ Hàn đang siết chặt, nội tâm cứng rắn của Nhan Sắt cũng vỡ òa. Cô cố gắng kiềm chế nỗi chua xót trong cổ họng xuống, dạ một tiếng thật thấp.

Ngày hôm sau, Hàn Lệ bất tỉnh suốt một đêm đã tỉnh lại.

Đôi mắt cậu nhìn quanh, tím kiếm bóng người Nhan Sắt ở khắp nơi, nhưng mãi chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.

Hàn Lệ lại nhắm mắt, lầm bầm: “Chị Nhan Sắt…”

Cánh tay cậu sờ sờ, cuối cùng nắm lấy một cánh tay nhỏ bé.

Lông mày Hàn Lệ nhướng lên, đè vui mừng xuống, “Chị Nhan Sắt, chị có sao không?”

Không lên tiếng.

Hàn Lệ không dễ dàng từ bỏ: “Chị Nhan Sắt, tôi biết chị hôn trộm tôi lúc tôi đang ngủ, bây giờ tôi tỉnh rồi này, chị hôn đi.” Vừa nói vừa chu môi lên đòi hôn.

Ai ngờ hôn còn không có, mà còn được một cái tát.

Hàn Lệ tỉnh người, ánh mắt trợn to.

Người đàn bà ngồi trên ghế, mặt vô cảm nhìn cậu.

Hàn Lệ tê dại trong đầu, há miệng không thể tin: “Mẹ…”

Mẹ Hàn hừ lạnh: “Tỉnh rồi?”

“Dạ.. vâng.” Thấy mình còn đang nắm tay mẹ mình, Hàn Lệ giật mình, lập tức bỏ ra, nhanh chóng núp vào chăn.

“Mẹ đã xin nghỉ trên trường giúp con rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng có mà nghĩ đông nghĩ tây.”

“Vâng, con biết rồi.” Hàn Lệ nhắm mắt, lười biếng trả lời qua loa lấy lệ.

Mẹ Hàn giận mà không thể phát tiết, đưa bàn tay ra nhẹ vỗ vai cậu, “Lâu rồi mẹ không gặp con, ngoại trừ dạ vâng ra không còn gì để nói nữa à?”

“Vâng…” Hàn Lệ ngừng lại vài giây, “Chúc mẹ năm mới may mắn, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, không có chuyện gì thì mẹ về đi, con lớn rồi mẹ đừng để ý đến con.”

“…”

“………”

Mẹ Hàn hung hăng liếc cậu, thầm mắng tiếng nhỏ đồ vô ơn.

“Hôm qua nghe nói con xảy ra chuyện, mẹ với ba sắp điên lên luôn, chạy tới đây cũng chưa hề chợp mắt, con dùng thái độ này đối với mọi người à?”

Hàn Lệ nhíu mày, lén lút nhìn bà.

Mắt thâm, hốc mắt đỏ bừng, nhìn là biết chưa được nghỉ ngơi.

Hàn Lệ mím môi, trong lòng hơi áy náy, “Mẹ.” Cậu gọi nhỏ, “Con xin lỗi, để ba mẹ phải lo lắng.”

Cậu đúng là trưởng thành rồi.

Mẹ Hàn vui mừng đến nỗi ướt mắt, giơ tay xoa mặt cậu, “Tính tình của con cố chấp y hệt ba vậy. Thật ra ba con đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng vì sĩ diện mà không chịu cúi đầu, cuối cùng cũng mềm lòng, chuyện này cứ để nó trôi qua đi. Chúng ta là người một nhà mà, đừng coi như là kẻ thù.”

Hàn Lệ khẽ vâng, nhưng lại không yên lòng nghe bà nói, ánh mắt luôn nhìn ngoài cửa.

Mẹ Hàn sao có thể không biết cậu đang nghĩ gì, cười nói: “Tìm Nhan Sắt chứ gì?”

Hàn Lệ bị phơi bày nên nghẹn họng, quay đầu sang chỗ khác không nói.

“Ôi.” Mẹ Hàn chọc cánh tay cậu, “Nhan Sắt đó lớn hơn con đúng không?”

“Là lớn hơn ba tuổi, sao ạ?”

Mẹ Hàn cười cong mắt, liên tục gật đầu: “Có câu nói nữ hơn ba ôm đỉnh vàng(*), tốt quá…”

(*):Ở một số vùng thuộc tỉnh Hà Nam, người ta cho rằng vợ lớn hơn chồng một tuổi thì mang lại may mắn cho chồng như gà trống vàng. Vợ lớn hơn chồng ba tuổi thì chồng phát đạt giàu có. Vợ lớn hơn chồng năm tuổi thì chăm sóc chồng chu toàn.

‘Nữ hơn một, ôm gà vàng. Nữ hơn hai, ôm lon vàng. Nữ hơn ba, ôm đỉnh vàng. Nữ hơn bốn, phúc thọ đến. Nữ hơn năm, vượt cả mẹ. Nữ hơn sáu, thỏa thích vui. Nữ hơn bảy, cười rạng ngời. Nữ hơn tám, nhất định giàu. Nữ hơn chín, có đủ đầy. Nữ hơn mười, ngàn vô giá.’)


Hàn Lệ cau mày, nhìn bà than phiền: “Mẹ nói mẹ là người có IQ cao mà sao lại tin mấy thứ này.” Cậu với Nhan Sắt còn chưa là gì, nếu để cô nghe thấy, chắc chắn sẽ không nhìn cậu…

Đang nghĩ như vậy thì có tiếng gõ cửa, Nhan Sắt đi vào.

Hàn Lệ hồi hộp, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, cô… không có nghe thấy gì chứ?

Thấy Nhan Sắt đi vào, mẹ Hàn nhường chỗ, “Sao không về nhà ngủ thêm nữa đi, hôm qua cháu đã về khuya như vậy rồi.”

Tối qua Nhan Sắt chăm sóc cậu đến khuya?

Hàn Lệ lại vô cùng bối rối.

Nhan Sắt nhìn Hàn Lệ, đáy mắt lộ ý cười, nói với mẹ Hàn: “Buổi sáng cháu phải đi tham gia hội nghiên cứu, nên đi ngang qua thăm Hàn Lệ luôn.” Cô hỏi, “Cậu đỡ hơn chút nào chưa?”

Ý thức trở về, Hàn Lệ khó khăn gật đầu, nhắm mắt nói: “Tôi, tôi khỏe rồi, chị Nhan Sắt có sao không?”

“Tôi không sao, cậu không cần lo lắng.”

“Ồ.” Hàn Lệ lại không nói gì nữa, ngượng ngùng im miệng.

Mẹ Hàn nhìn Nhan Sắt lại nhìn Hàn Lệ, chừa lại không gian cho hai người, hơn nữa còn đóng cửa phòng,

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Nhan Sắt nhìn vào mắt cậu, từ đầu đến cuối cậu luon nén tránh. Chốc lát, Nhan Sắt chậm chạp đi qua, ngồi bên chỗ mà mẹ Hàn vừa mới ngồi.

“Đầu còn đau đúng không.”

Hàn Lệ lắc đầu rồi gật đầu.

Nhan Sắt cảm thấy buồn cười: “Vậy là đau hay không.”

Hàn Lệ nghiêm trang nói: “Lúc nãy thì đau, nhưng lúc thấy chị thì hết đau rồi.”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, mi mắt cậu có tuổi trẻ của thiếu niên, còn có tình yêu của cậu dành cho cô.

Từ bé Nhan Sắt đã bị ba mẹ phá hoại cả cuộc đời, cho dù bây giờ có nhiều vinh quang đến mấy thì cô vẫn luôn tự ti, bao lần đều từ chối người theo đuổi mình.

Cô cũng muốn được động chạm vuốt ve nhưng sợ người khác tiếp cận.

Cô là một người không hoàn hảo, vết thương chồng chất, vết dơ không thể xóa hết, dựa vào cái gì mà được người khác thích.

Nhưng lần này, Nhan Sắt lại muốn đến gần dục vọng.

“Hàn Lệ.”

“Ừ?”

“Hôm qua tôi hôn cậu.”

“Tôi biết.”

Trong không khí có sự yên lặng ngắn ngủi.

Nhan Sắt nhìn thẳng vào mắt cậu, “Vậy cậu có biết tại sao tôi hôn cậu không?”

Hàn Lệ nghiêm túc trả lời: “Vì tôi là trai bao.”

Nhan Sắt mím môi cười, “Ừ, cậu là trai bao.” Cô nói, “Nhưng mà tôi không trả tiền nữa đâu.”

Hàn Lệ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “… Tiền kia cũng đâu phải của chị.”

Tiền kia là của Lộ Tinh Minh, có nghĩa là…

Chết tiệt.

Những chuyện này không được tra cứu sâu xa nữa, nghĩ cũng không được.

Biểu cảm của Hàn Lệ vặn vẹo, cố ép những thứ suy nghĩ kia ra khỏi đầu,

Nhan Sắt xoa tai: “Thật ra tôi họ Từ, là Từ Chiêu Đệ. Tên Nhan Sắt này là lấy tên theo người con gái đã mất của thầy tôi. Hôm qua cậu cũng thấy rồi, gia đình tôi không tốt, nói khó nghe hơn là trùng hút máu, Tôi bị mắc bệnh tâm lý, lúc trước tìm cậu đều không khống chế được bản thân.. Nói cách khác, tôi them xác thịt cậu”

Lúc Hàn Lệ ôm, cô có cảm giác rất an toàn, mỗi lần hai người họ tiếp xúc thân mật cô cũng thấy hạnh phúc.

Nhan Sắt không biết đó có phải là thích hay không, nhưng cô không thể rời bỏ Hàn lệ.

Nhan Sắt bình tĩnh tự thuật hết thảy, cuối cùng nói: “Cậu thấy đó, tôi cũng không hoàn hảo.”

“Tôi… tôi biết.” Hàn Lệ tròn mắt, có chút sợ hãi.

“Vậy cậu có muốn thăng chức không.”

Hàn Lệ chợt ngẩng đầu,

Nhan Sắt cười quyến rũ nhu tình, “Để Lộ Tinh Minh kêu cậu là sư công (*).”

(*): Chồng của sư phụ

Để Lộ Tinh Minh gọi cậu là sư công.

Sư công…

Ý là –

Hàn Lệ sáng mắt, “Chị nói sao?” Cậu kích động, thở hồng hộc, không quen nổi.

Nhan Sắt gật đầu, “Tôi chưa từng quen ai. Tuy rằng cậu cũng tương đối trẻ và không phải gu tôi, nhưng thử xem cũng không tệ.”

Đáy mắt Hàn Lệ tỏa sáng, cậu lắc lắc tay, trầm giọng nói: “Vậy thì e rằng thời gian thử việc này hơi lâu.”

Cậu cũng không tốt, chỉ được cái thâm tình.

Nếu đã quyết định một người rồi, thì suốt đời, trọn đời này cũng sẽ không thay đổi.

*

Không bao lâu sau Hàn Lệ ra viện, cậu với mấy nam sinh gây chuyện khác cùng bị nhà  trường phạt — Quét dọn sân trường một tuần, viết kiểm điểm.

Dĩ nhiên bên kia cũng không yên ổn.

Ba Hàn trực tiếp khiến mấy người kia vào tù, thông qua quan hệ xử lý cho Hàn Lệ. Sau đó mời một nhóm người đến nhà họ Từ một chuyến, đảm bảo từ nay về sau họ không dám đi quấy rầy nhan Sắt nữa.

Ba Hàn cũng không ngăn cản nỗi mơ ước của Hàn Lệ, dĩ nhiên cũng phải đưa ra yêu cầu của mình, sau khi Hàn Lệ giải ngũ thì về nhà thừa kế gia sản, Hàn Lệ cũng đồng ý.

Sau khi tốt nghiệp, Hàn Lệ được phân đến khu 3, thành tân binh có năng lực.

Lại qua mấy năm, cô ngốc nhà cậu mang thai đứa thứ hai, Hàn Lệ đưa Nhan Sắt đến nhà Lộ Tinh Minh hỏi thăm sức khỏe.

Vân Tri đã sinh con đầu lòng bé gái, bây giờ ba tuổi.

Cô bé thấy ba mình cạo râu nên bắt chước theo cạo tóc mình một khoản, Vân Tri nhìn thấy khó chịu nên cạo trọc luôn.

Hàn Lệ vừa vào cửa đã thấy bé con đầu trọc, chân đất chạy quanh sân, tốc độ y hệt như mẹ.

Cánh tay Hàn Lệ chụp bé lại, thuận thế ôm bé con vào lòng.

Bánh bao nhỏ đột nhiên sững sờ một hồi lâu, thật lâu sau mới nhìn cậu cười, chiếc răng nhỏ nhỏ đáng yêu: “Chào anh sư công.” Vừa nhìn Nhan Sắt, giọng nói ngọt sớt, “Chào chị dâu sư phụ.”

Sau khi Vân Tri sinh con gái, Hàn Lệ với Lộ Tinh Minh không ai chịu nhường ai ở vị trí xưng hô, cuối cùng bé con kêu hết luôn.

Cô bé thừa hưởng những ưu điểm của cả bố và mẹ.

Da trắng, tóc đen, đôi mắt sáng như đá quý, cười lên ấm áp như ánh mặt trời.

Nhan Sắt thích chết đi được, vừa xoa xoa bóp bóp vừa hôn, đem mấy đồ chơi nhỏ vừa mới mua tới, “Dương Dương có nhớ chị không.”

Tên thật của bé là Lộ Vãn Tinh, biệt danh là Dương Dương, còn có nghĩa là cừu.

Dương Dương cầm lấy đồ chơi nhỏ, thành thật nói: “Nhớ ạ.”

Nhan Sắt lại nhéo gương mặt nhỏ bé.

Lúc ba người chuẩn bị đi vào thì máy bay nhỏ không người đột nhiên bay trên đầu Dương Dương, phía trên còn có tờ giấy, dòng chữ con nít viết một hàng —

[ Tối nay si ben với anh nha. ]

Hàn Lệ giật nảy, nhìn theo phía máy bay.

Đối phương thấy không đúng thì bỏ hộp điều khiển chạy đi mất.

“Ai vậy?”

Nhìn bóng lưng của thằng bé chạy xa, Dương Dương nũng nịu nói: “Là anh trai mới dọn tới bên cạnh ạ, ba không cho Dương Dương chơi với anh ấy.”

Thằng nhãi ranh.

Còn nhỏ mà biết dùng đồ công nghệ cao tán gái rồi.

Hàn Lệ nghiến răng, ôm bé vào nhà, “Ba nói đúng đó, cách xa mấy đứa nhóc kỳ lại đó ra nghe chưa.”

Dương Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Lộ Tinh Minh đang bận bịu trong bếp, Vân Tri ngồi xổm dưới đất chải lông cho hai con chó.

Sau khi làm mẹ, khí chất cô càng ôn nhu, cũng càng thêm thanh tú.

Nhan Sắt với Vân Tri nói chuyện cũ, Hàn Lệ vén tay áo lên vào phòng bếp hỗ trợ.

Hàn Lệ nhìn Dương Dương đang nằm vẽ ở ngoài phòng khách, chọc cánh tay Lộ Tinh Minh, thấp giọng cảnh cáo: “Lộ Tinh Minh, thằng nhóc bên cạnh là sao? Lúc nãy tôi thấy nó dùng mát bay điều khiển từ xa truyền giấy cho dương Dương, xong còn bỏ trốn.” Nói đến đây, Hàn Lệ vui vẻ nói, “Thấy bây giờ trẻ nít thú vị thật, chứ như tôi ở tuổi đó chỉ biết tìm cậu chửi nhau.”

Lộ Tinh Minh liếc cậu, vô cảm nói: “Còn biết tè dầm nữa.”

“…” Người này không đâm chọt cậu một ngày thì sẽ chết sao?”

“Để tôi tìm ba nó nói chuyện.” Nghĩ đến thằng nhóc kia cứ hai ba ngày lại chạy sang, Lộ Tinh Minh nhức đầu nhíu mày.

“Lộ Tinh Minh.”

Hai người đang trò chuyện thì Vân Tri đi vào, cô kéo tay áo Lộ Tinh Minh, ánh mắt ướt át: “Em muốn ăn chua.”

Ánh mắt Lộ Tinh Minh nhu hòa, hôn mặt cô: “Ừ, anh làm cho em.”

Vân Tri hài lòng gật đầu, tiếp tục chơi cùng con gái.

Sau một lát, Nhan Sắt cũng đi vào, mặt không cảm giác nhìn Hàn Lệ: “Hàn Lệ, em cũng muốn ăn chua.”

Hàn Lệ gật đầu, vung tay lên, thẳng thắn đáp: “Không thành vấn đề, nhường Lộ Tinh Minh làm cho em.”

Mặt Nhan Sắt tối sầm, hung hăng đá cậu một cái, nghiêng đầu rời đi.

Hàn Lệ cau mày, trong lòng khó hiểu: Kỳ kinh nguyệt đến rồi à?

- HOÀN TOÀN VĂN-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi