BỆ HẠ, NHẬN MỆNH ĐI!

Tuyên đế ngơ ngẩn nhìn mặt nước loang đầy máu, lòng tràn ra ý nghĩ: Sớm biết có ngày hôm nay, thà rằng đời này chưa từng gặp y, thà rằng không để cho y tòng quân!

Yết hầu của hắn như bị thứ gì làm cho tắc nghẽn, không khí không thể thoát ra, thân thể như mất đi linh hồn, vô thức mà bước từng bước hướng tới bờ sông. Ân Chính gấp đến độ trên trán lộ gân xanh, vươn tay túm lấy Tuyên đế, đem hắn kéo trở về, cao giọng quát ở bên tai hắn: “Bệ hạ tính đem trăm vạn binh sĩ đẩy đến tuyệt lộ, vì một người chết mà không màng an nguy, đem tướng sĩ cùng vạn dặm non sông đều vứt ra sau đầu sao?”

Tuyên đế đờ đẫn đứng ở nơi đó, tựa như nghe được lời khuyên, lại tựa như không nghe thấy gì, ánh mắt lướt qua chúng binh tướng rồi lại dừng ở giữa sông. Thẳng đến khi vùng máu loang lổ kia bị thuyền đẩy bọt sóng bao phủ, Tuyên đế rốt cuộc mới quay đầu, thần sắc đã bình tĩnh như thường, chỉ là trong mắt dày đặc tơ máu đỏ tươi.

Hắn hơi hé miệng, giọng khàn khàn: “Phái người chi viện thuyền chiến, mang nhiều tên nỏ một chút, không cần trúng kế của địch, đừng đến quá gần bờ, sẽ khiến cho thuyền lớn mắc cạn. Ngoài ra, phái người đi tìm A Nhân……” Hắn nhìn tình hình giao chiến kịch liệt trên sông, cắn môi trầm mặc một lúc, lắc đầu nói: “Thôi, đã thế này còn biết tìm ở chỗ nào…… Lòng ta đã loạn, chiến sự tùy ngươi an bài, không cần khiến mọi người hy sinh vô ích.”

Ân Chính nghe hắn ngay cả “trẫm” cũng không xưng, quả nhiên là lòng đã đại loạn. Y thân là thần tử, cũng không thể khuyên được gì nhiều, nhìn bờ sông khẽ thở dài một tiếng, gọi người mang Tuyên đế quay về nghỉ ngơi, chính mình thì an bài quân sĩ xuống sông tiếp ứng.

Đại quân của Nam Cương ở bờ bên kia thỉnh thoảng quấy rầy, nhưng không vượt qua sông, tựa hồ là cố ý hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Một trận lên lên xuống xuống, thẳng đến ban đêm hai quân đều tự giác thu binh, Ân Chính mới quay về gặp Tuyên đế.

Từ lúc Tạ Nhân xảy ra chuyện đến giờ bất quá chỉ mới nửa ngày, hai mắt Tuyên đế đã hõm vào thật sâu, không còn thần thái, sắc mặt tiều tụy u ám, tựa như toàn bộ tinh thần đều theo nước sông kia trôi đi rồi. Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường trúc, nâng mắt nhìn Ân Chính, trong mắt lại một mảng hoang vắng, phản chiếu không ra bất cứ thứ gì: “A Nhân si tâm với trẫm như vậy, trẫm lại ngay cả xác của y cũng không thể sai người vớt về.”

Ân Chính đối với Tạ Nhân ấn tượng luôn luôn không tốt, nhưng người đã chết thì oán hận cũng tiêu tan, lại thấy bộ dáng Tuyên đế tiều tụy như sắp chết đến nơi, không thể không kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bệ hạ nén bi thương. Tình thế hiện giờ cũng không cho phép mọi người vì Tạ tướng quân khóc tang, vẫn nên chờ sau khi chiếm được Nam Cương, đem tặc vương kia thiên đao vạn quả, báo thù cho Tạ tướng quân.”

Tuyên đế rũ đầu thật sâu, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.

Ân Chính bị không khí trong phòng làm cho cả người ớn lạnh, vội vàng hành lễ cáo lui. Đợi y ra đến cửa, sắp xoay người rời đi, thanh âm khàn khàn của Tuyên đế lại đột ngột từ trong phòng truyền đến: “Phái thám tử quay về hậu phương tìm hiểu tình hình. Binh pháp có câu: Bán độ mà kích. Hạ quân không tập thuỷ chiến, Nam Cương vương lại không đợi quân ta qua sông liền vội vã chặn đường, tất có an bài khác. Ta sợ bọn họ còn có phục binh, ngươi phòng bị cẩn thận một chút, đừng để ban đêm bị đánh lén.”

Ân Chính lại xoay người tuân mệnh, sải bước ra khỏi đại trướng, đi xuống an bài binh lính canh gác. Thật ra thám tử đã được an bài ra ngoài tìm hiểu từ sáng sớm, nhưng vẫn chưa có tin gì truyền về. Ân Chính cân nhắc một trận, việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là nên đánh tan quân Nam Cương cản trở bên sông kia. Ân Chính vội vàng đến nửa đêm mới an bài binh lực thỏa đáng, lệnh cho hậu quân bảo vệ đại doanh, điều chỉnh lại đội thuỷ quân của Tạ Nhân, kiểm tra cung nỏ đạn dược, chuẩn bị ngày mai tái chiến trên sông.

Nam Cương vương Triệu Duyên giống như thật sự muốn cùng Tuyên đế cách sông nhất quyết sống mái, đã nhiều ngày vẫn luôn tự mình lãnh binh ở bờ bên kia chiêu hàng. Quân Nam Cương thành thạo thuỷ chiến, thuyền nhỏ xen kẽ trên sông, không chỉ lấy tên nỏ xạ kích, mà còn cho người âm thầm leo lên thuyền lớn, dũng mãnh không sợ chết mà vọt tới trên thuyền chém giết Hạ quân.

Thuỷ quân Hạ quốc xét về cận chiến có chút bất lợi, nhưng thắng ở chỗ vũ khí lợi hại. Trừ bỏ phái người bảo vệ cho thân thuyền, phòng ngừa địch nhân đánh lén, còn cho buông thuyền nhỏ vây quanh bốn phía của thuyền lớn, đề phòng có người âm mưu đục khoét thuyền, trên các thuyền lớn đều giương đại cung nỏ, cách xa trăm trượng bắn về phía quan tướng Nam Cương trên bờ.

Triệu Duyên ẩn thân sau dàn khiên thủ, cách sông hướng về phía Tuyên đế kêu gọi: “Hạ triều hoàng đế, không cần tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống chọi, binh mã của ngươi đã bị cô vương bao vây. Nếu hiện tại ngươi chịu đầu hàng, cô vương có thể tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi lại không biết tốt xấu, sông lớn trước mặt chính là nơi ngươi táng thân!”

Đáng tiếc Tuyên đế lúc này đang ngồi ở sau trướng, cùng thám tử của Từ Văn Chiêu nói chuyện, thiện ý tràn ngập của Triệu Duyên như nước chảy một đi không trở lại, chỉ nghe được bên bờ đối diện truyền đến một rừng tiếng kêu la, cùng thanh âm vun vút của mũi tên phóng tới như mưa.

Hai quân đang lúc giao chiến, Tuyên đế bỗng nhiên cảm thấy mặt đất ẩn ẩn có chút chấn động, ngay cả thám tử đang báo cáo tình hình chiến sự ở phía đông nam cũng có cùng cảm giác. Tuy phía sau chỉ nhìn thấy một mảng sơn lâm yên tĩnh, nhưng Tuyên đế cảm thấy chấn động dưới chân càng ngày càng rõ rệt.

Thám tử kia ánh mắt sắc bén, chỉ vào một vùng tán cây nói: “Thánh thượng nhìn xem, chỗ cây kia có chút lay động? Chẳng lẽ là địa chấn?”

Tướng sĩ che chở cho Tuyên đế cũng nói: “Nhánh cây lay động càng lúc càng dữ dội, bên kia giống như có thanh âm gì đó……”

Tuyên đế đời trước thân chinh hơn trăm trận, kiến thức so với bọn họ phong phú hơn nhiều, thấy chỗ xa xa hình như có cây cối ngã xuống, bên tai lại loáng thoáng nghe được tiếng huýt gió cao vút, lập tức biến sắc, phái người đi tìm Ân Chính tới: “Là tượng quân Nam Cương, khó trách Nam Cương vương cản trở đại quân của trẫm tại đây, còn không tiếc lấy thân dụ dỗ, nguyên lai là đã an bài tượng quân tập kích từ phía sau.”

Ân Chính chưa bao giờ gặp qua voi, chỉ nghe nói hình dáng của chúng cực kì to lớn, sức lực lại khỏe mạnh vô cùng, cũng hơi có chút hiếm lạ, đã có tâm muốn xem thử một phen, lại sợ trúng mai phục, liền chắp tay chờ lệnh: “Thừa dịp tượng trận kia còn xa, thần trước phái binh đi thăm dò số lượng voi, sau đó cho kỵ binh bày trận đánh sâu vào, lấy cung nỏ bắn chết kỵ sĩ điều khiển voi.”

Tuyên đế híp mắt nhìn phương xa, cười lạnh nói: “Bọn họ không biết đã chuẩn bị bao lâu, thám tử mà ngươi phái đi vẫn chưa trở về, sợ là đã bị người Nam Cương bắt giữ. Ngựa sợ voi, kỵ binh không đánh lại được tượng trận……”

Tuyên đế bỗng nhiên yên lặng, trong đầu lại nghĩ tới lúc trước ở Dương Sơn Quan từng vì Tạ Nhân giảng giải qua tình huống tượng trận của Nam Cương. Hiện giờ tượng quân xuất hiện, A Nhân lại đã không thể theo biện pháp hắn chỉ dẫn mà đẩy lui quân địch.

Ân Chính không dám thúc giục, chỉ đứng hầu ở một bên chờ Tuyên đế tỉnh táo lại. Tuyên đế nhìn cây cối phương xa không ngừng ngã xuống, khóe miệng hướng về phía trước khẽ nhếch, giọng khàn khàn: “Trước mắt vừa lúc gió lặng, không sợ lửa cháy lan đến đây. Tuyển chọn một bày ngựa, dùng vải đen bịt mắt, cột lên mấy thùng dầu hỏa, xua chúng vào trong rừng. Đợi ngựa tiến vào rừng xong, cho binh sĩ thiện xạ bắn hỏa tiễn về phía thùng dầu……”

Ân Chính lập tức đi xuống an bài nhân mã, biến ảo trận hình, Tuyên đế cũng nắm thật chặt đai lưng, trở về phòng cầm lấy khôi giáp, phân phó thám tử kia: “Thay trẫm mặc giáp, trẫm muốn tận mắt nhìn thấy chiến trường.”

Tuyên đế trong tay cầm bảo kiếm, xông thẳng về hướng khu rừng. Lúc hắn giục ngựa đến, Ân Chính đang tự mình chỉ huy binh lính dàn trận pháp. Ân Chính phát lệnh thật nhanh, động tác của binh sĩ cũng thập phần lưu loát, chuẩn bị ngựa ổn thỏa xong liền xua đuổi chúng hướng vào trong rừng cây. Ân Chính dù chưa gặp qua voi, nhưng cũng lâm nguy không sợ, an bài đến gọn gàng ngăn nắp, bịt mắt ngựa kỵ binh, phân loại ký hiệu trái phải, chuẩn bị hướng trận.

Một trận mưa tên qua đi, trong rừng rậm bắt đầu bốc cháy một mảng đỏ rực, tiếng huýt gió vút lên hết đợt này đến đợt khác, tiếng khóc la cũng bén nhọn vang lên theo, rừng cây bốc cháy từng mảng lớn, lại không có voi từ trong vòng lửa xông tới bên này.

Ân Chính mắt thấy hỏa công hiệu quả, liền điều ba vạn quân vây quanh ở ngoài bìa rừng, chuyên tâm phóng hỏa, còn đem xung quanh quân doanh bên này cùng đất rừng thiêu thành một mảng đất trống, lửa cháy rừng rực, Úc Sơn lâm nhanh chóng hóa thành biển lửa.

Trận lửa lớn này tự nhiên Nam Cương vương cũng thấy được, lời chiêu hàng tức khắc bị nghẹn lại nơi cổ họng, ngay cả sắc mặt cũng có chút phát xanh.

Đúng lúc ấy, từ bên trái đại quân chợt có thám tử xông tới báo cáo tin tức từ vương đô. Người nọ mặt đầy bụi bặm, một thân chật vật, thấy quân Nam Cương liền nói rằng trong kinh đã xảy ra chuyện, phải gặp cho bằng được Triệu Duyên. Binh lính Nam Cương tra xét qua lệnh bài của y, liền đem người dẫn đến trước trận tuyến gặp Triệu Duyên.

Người đến nói chuyện có chút chậm, câu chữ có chút không rõ ràng, lúc nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, bẩm báo rằng đại vương ra khỏi thành dụ địch đã nhiều ngày, trong lúc đó không biết từ đâu xông đến một đội nhân mã hoá trang thành dân địa phương lẫn vào đô thành, trong ngoài cùng đánh, hiện giờ đã chiếm được đô thành, đem cả tòa thành Phiên Ngu to lớn đốt thành một bãi đất trống.

Triệu Duyên vốn đã bị ngọn lửa đang cháy hừng hực ở Úc Sơn lâm đốt cho thất hồn lạc phách, nay lại nghe được tin tức như thế, kinh giận đan xen, một tay đem người nọ nắm tới. Đang muốn hỏi tiếp, chợt thấy người nọ trên mặt đều là bùn bẩn, nhưng bộ dạng đó vẫn khó có thể che lấp được tướng mạo yêu diễm. Ánh mắt tuy không tính quá sáng, nhưng một đôi con ngươi hắc bạch phân minh, trông cực kì đẹp, không khỏi lập tức buông tay, có chút hoài nghi hỏi: “Ngươi là người nơi nào……”

Một câu còn chưa nói xong, Triệu Duyên liền cảm thấy bụng mình chợt lạnh, sau đó một cỗ đau đớn tràn ra, cúi đầu nhìn xuống, chỗ vạt áo thế nhưng đã dính đầy máu, còn có cả một đoạn chủy thủ lóe hàn quang dừng ở trước bụng.

Thám tử kia còn hướng hắn cười một tiếng, cổ tay vừa lật, liền rút ra chủy thủ đâm tiếp một nhát vào bụng con ngựa của Triệu Duyên, thân hình lưu loát như khỉ lộn một vòng phóng ra ngoài, vài bước đã xuyên qua tường người, hoàn toàn biến mất dưới dòng sông. Thẳng đến lúc này, Triệu Duyên mới kêu lên đau đớn, cả người lẫn ngựa cùng nhau tê liệt ngã xuống mặt đất.

Đại quân Nam Cương tức khắc loạn thành một đống, tả hữu tướng quân vội vàng xuống ngựa nâng dậy Triệu Duyên, lại chỉ có thể nhìn bụng hắn đổ máu không ngừng, khí tức dần dần mỏng manh.

Hạ quân ở bờ đối diện ngay lúc này lại cùng nhau hô to: “Nam Cương nghịch vương đã đền tội, các ngươi còn chờ gì mà không sớm đầu hàng thiên tử!”

Binh lính Nam Cương đều đánh mất sĩ khí, không biết nên chiến hay nên hàng, vì vậy không ai thèm để ý có một người từ dưới sông bò lên thuyền nhỏ, một mình điều khiển thuyền chạy về hướng bờ bên kia. Trên sông binh lính Hạ quốc giương cung chuẩn bị bắn, lúc đang nhắm chuẩn ngay người nọ thì nhìn thấy gương mặt được nước sông tẩy sạch của y, vội vàng buông cung tiễn, cao giọng quát: “Dừng tay, đều dừng tay! Đó là Tạ tướng quân, Tạ tướng quân còn sống, là y giết Nam Cương vương!”

Một chiến thuyền lớn lập tức buông thang dây để Tạ Nhân leo lên. Tạ Nhân lại không thèm để ý, tự mình chèo thuyền nhỏ vọt tới bờ sông, thấy người liền túm lấy hỏi Tuyên đế ở đâu. Tướng mạo Tạ Nhân xuất chúng, không ai là không biết y, những người đó liền chỉ đường cho y, còn cho y mượn một con ngựa.

Tạ Nhân phi thân lên ngựa, run dây cương, phi thẳng đến đại trướng trong quân doanh gặp Tuyên đế. Vọt vào trong trướng không thấy người, y mới biết Tuyên đế đã đến khu rừng phía sau, lại vội vàng chạy đi, một đường chuyên tâm, chỉ nghĩ sớm một chút nhìn thấy Tuyên đế.

Mãi đến khi dừng chân trước phiến rừng đang cháy ngùn ngụt, Tạ Nhân mới nhìn thấy được thân hình lung lay cùng khí sắc ảm đạm của Tuyên đế. Y kích động đến độ khó thể ức chế, lập tức nhảy xuống ngựa, bổ nhào đến trước mặt Tuyên đế, quỳ thẳng ngưỡng mặt kêu lên: “Bệ hạ, Tạ Nhân đã trở lại!”

Tuyên đế nghe được tiếng y gọi, tưởng mình đang nằm mơ, mặt chầm chậm chuyển dời qua chỗ phát ra tiếng kêu, ánh lửa trước mắt liền bao phủ lên một thân ảnh động lòng người, khiến hắn đời này vĩnh viễn khó quên.

Tuyên đế vươn tay, run rẩy xoa phát quan Nam Cương trên đầu Tạ Nhân, không xác định hỏi: “A Nhân?”

Tạ Nhân đứng dậy, nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cao giọng đáp: “Tạ Nhân không phụ sứ mệnh, đã chém chết Nam Cương nghịch vương. Trước mắt quân sĩ Nam Cương đã bắt đầu tán loạn, thỉnh bệ hạ ban chiếu chỉ, để ta mang binh truy kích lên bờ, đem nghịch quân một lưới bắt hết!”

Tuyên đế bỗng nhiên cúi cả người xuống, bắt lấy đầu vai Tạ Nhân: “A Nhân, ngươi rốt cuộc đã trở lại! Trẫm thật sợ hãi, trẫm nghĩ ngươi đã táng thân dưới sông……”

Hắn kinh hỉ quá mức, nhất thời chân tình không thể kìm chế, nói không thành lời. Tạ Nhân giơ tay nắm lấy cái tay ở trên đầu vai mình, mỉm cười đáp: “Bệ hạ sờ đi, trên người ta đều là hơi ấm, làm sao đã chết được? Ta ngày ấy sau khi rớt xuống sông liền bị chút thương nhỏ, theo dòng nước trôi tới bờ bên kia, bởi vậy tạm thời không thể trở về. Đêm qua ta vốn đã lấy được một con thuyền, lại ở bờ sông đụng phải thám tử Nam Cương, vừa lúc giết hắn, giả thành thân phận của hắn lẻn vào trong quân Nam Cương, ám sát Nam Cương vương.”

Tuyên đế hốt hoảng kéo cương ngựa, vuốt ngực Tạ Nhân, lại sờ tay y. Trên người Tạ Nhân một mảng lạnh lẽo, nhưng trái tim lại đập đến hữu lực, mạch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, Tuyên đế ở trên mạch môn của y ấn giữ hồi lâu, lúc này mới tin y thực sự đã trở lại.

Tuyên đế gắt gao nắm lấy đôi tay ướt lạnh kia, không thốt nên lời, sau một lúc lâu mới nghĩ đến hiện tại còn đang ở trước mặt hàng vạn quân binh, hành động của hắn đã hoàn toàn lọt vào trong mắt chúng tướng sĩ. Nhưng cho dù có bao nhiêu người nhìn, hắn cũng chỉ cảm thấy cao hứng, không hề có ý tránh né hay lo sợ. Tuyên đế ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cao giọng nói: “Tạ tướng quân có công giết Nam Cương vương, lòng trẫm rất an ủi, đợi sau khi bình định Nam Cương, liền phong Tạ khanh làm Vệ tướng quân. Chúng tướng sĩ cùng có công, về nước liền thăng một bậc, vàng bạc ấn theo công tích mà ban thưởng!”

Thừa dịp Triệu Duyên vừa chết, quân Nam Cương tan tác hỗn loạn, Ân Chính liền lệnh cho đại quân xuôi thuyền qua sông, truy kích tàn quân. Bờ bên kia không còn quân địch quấy nhiễu, trong một ngày tiền quân liền dựng xong cầu, rốt cuộc vượt qua Bắc Giang, truy kích đến dưới đô thành Nam Cương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi