BỆ HẠ, NHẬN MỆNH ĐI!

Lúc Tây Nhung chiến bại, vương tộc bị Chu Huyên chém chết ngay tại chỗ, Nam Cương vương sau khi bị Tạ Nhân giết, cũng ở dưới cái nóng thiêu đốt hóa thành một khối xương khô, chỉ có Thổ Phiên vương bị bắt sống áp giải về kinh, xử trảm tại Ngọ Môn, người người tranh nhau vây xem đao phủ hành hình.

Tuyên đế cũng đứng ở đầu thành quan sát, ánh mắt hiếm khi dừng ở chỗ hành hình, mà phần lớn lại dừng trên mặt người vừa mới hồi kinh ― Chu Huyên. Tuy rằng hắn biết rõ Chu Huyên lần này xuất chinh thập phần thuận lợi, cũng không bị thương, nhưng vẫn nhịn không được đem y nhìn một lượt từ đầu đến chân, xem y có gầy đi hay không, có bị gió cát thổi bị thương hay không.

Kỳ thật hắn càng muốn biết ở Tây Bắc có người nào chê trách thân phận Chu Huyên, lén lút khó xử y hay không.

Chút động tác nhỏ này, chúng thần xung quanh cùng bá tánh dưới thành tất nhiên nhìn không thấy, nhưng lại không thể gạt được Chu Huyên đứng ngay bên cạnh Tuyên đế. Sắc mặt Chu Huyên tuy không thay đổi, tay lại linh hoạt mà lén lút nắm lấy tay Tuyên đế, ở trong lòng bàn tay hắn hơi dùng sức ấn một cái. Tươi cười trên mặt Tuyên đế càng sâu vài phần, cũng dùng sức nắm lại tay y. Hai người đứng cạnh nhau, lại có tay áo che lấp, động tác cũng không rõ ràng.

Nhưng mà động tác không rõ ràng ấy, dừng ở trong mắt kẻ có tâm, lại rõ ràng như ban ngày. Trừ bỏ Chu Huyên tạm thời không có chức vụ gì, lấy thân phận hoàng hậu mà đứng cùng Tuyên đế, ba vị phu nhân còn lại đều ấn theo quan chức mà đứng trong hàng ngũ văn võ bá quan, khoảng cách xa hơn một chút, tuy rằng thấy được rõ ràng, nhưng lại không cách nào động thủ ngăn cản, chỉ phải đau khổ ức chế ghen tuông trong lòng.

Đợi Thổ Phiên vương bị xử trảm xong, trong cung liền theo lệ mở tiệc ăn mừng. Tuyên đế mang theo hậu phi vào Tập Anh Điện, liền thấy bên trái long án là chỗ ngồi của Chu Huyên, phía dưới theo thứ tự an bài là chỗ ngồi của Thuần Vu Gia, Phượng Huyền và Tạ Nhân. Mấy ngày nay Chu Huyên không ở trong cung, Thuần Vu Gia liền dùng đặc quyền ‘cùng nhau giải quyết hậu cung’ và ‘chưởng quản lục cung’ của mình để an bài yến hội.

Toàn bộ bài bố này đều là xuất phát từ công tâm, không chỉ đem Chu Huyên an bài ở bên cạnh Tuyên đế, chỗ ngồi của ba vị phu nhân cũng thuần túy là ấn theo thời gian nhập cung và địa vị mà an bài, không cố ý thiên vị bản thân, mọi người tất nhiên là không thể chỉ trích, theo vị thứ của mình mà ngồi xuống. Hoàng thái tôn theo thường lệ ngồi ở trong lòng Tuyên đế, cũng không sắp xếp bàn khác, chờ sau khi văn võ bá quan đều vào điện, Tuyên đế liền lệnh cho giáo phường dâng lên ca vũ, chính thức khai yến.

Mỹ nữ xuất thân từ giáo phường đã bị Tuyên đế tống đi không ít, một năm nay lại không thu vào người mới, bởi vậy ca vũ có chút không đủ thưởng thức. Càng khiến người mất hứng chính là, Hồng Lư Tự khanh lại nhắc tới vị Lục Kiều cô nương còn đang bị nhốt ở trong Hồng Lư Tự kia. Tuyên đế hiện giờ vừa không dám vừa không muốn đem nàng nạp vào cung, vội vàng hạ chỉ đưa nàng ra khỏi Hồng Lư Tự, đến chỗ của hậu phi Nam Cương.

Không thể thay Tuyên đế tác hợp một mối lương duyên, Lục Kỳ cảm thấy thập phần đáng tiếc. Y một mặt uống rượu một mặt nhìn về phía chỗ ngồi của một hậu ba phi, nhìn thế nào cũng cảm thấy không có bộ dáng mà hậu phi nên có. Nếu y có cơ hội hiến dâng mỹ nhân cho Tuyên đế, tuyệt đối sẽ không chọn mấy người này…… Ngay cả Tạ Nhân ― người được xem là mỹ mạo nhất, cũng không có cốt cách mềm mại và tư thái của một mỹ nhân, sao có thể hầu hạ Tuyên đế vừa lòng?

Thấy y cứ liếc nhìn về phía bên này, Tuyên đế liền tự mình quan tâm hỏi: “Lục khanh có việc muốn thượng tấu sao?” Chẳng lẽ Lục Kỳ cũng có ham mê đoạn tụ, muốn đào góc tường nhà trẫm?

Lục Kỳ kích động một trận trong lòng, cảm thấy Tuyên đế là nhìn ra được ý tốt của mình, cho mình một cơ hội, vội vàng đứng dậy đáp: “Bệ hạ hiện giờ đã có được uy danh vang dội thiên hạ, man di bốn phương đều phục tùng, Đường tông Tống tổ cũng không thể sánh kịp. Chỉ có một chuyện đáng lo là……” Lục Kỳ hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, cực kỳ hùng dũng mà chắp tay nhìn về phía Tuyên đế: “Bệ hạ đăng cực đến nay đã ba năm, trong cung thế nhưng vẫn chưa từng nạp thêm cung nữ nội thị, hiện giờ hậu phi đông đảo, kẻ hầu người hạ lại không đủ dùng. Thần cả gan, thỉnh bệ hạ chọn lựa thục nữ tại dân gian, làm phong phú cung thất!”

Hầu hết chúng thần đều tự tin trong nhà không còn nữ nhi chưa xuất giá, đối với lời nói của Lục Kỳ cũng không có phản ứng gì lớn, thế nhưng thần sắc của một hậu ba phi đang ngồi ở phía trên lại đều có chút khó coi.

Lục Kỳ tự nhiên cũng nhìn ra được thần sắc không tốt của bốn người kia, nhưng gần đây y bị phu nhân trong nhà uy hiếp quá mức, ngày ngày đối diện với phu nhân, áp lực từ chút uy hiếp ấy sớm đã không thấm thía gì, thứ hai là bởi vì Tuyên đế càng nghe thần sắc càng thả lỏng, y liền tin tưởng chính mình đã nói trúng tâm sự nơi đáy lòng Tuyên đế.

Lục Kỳ vui vẻ trong lòng, đang muốn đem luận điểm về hình thái hiền lương thục đức, yểu điệu thục nữ của nữ nhân mà bản thân bị uất nghẹn nhiều năm, vẫn luôn không có chỗ phát tiết giảng giải một phen, bỗng nhiên nghe được giọng nói ôn hòa xem lẫn chút thương hại của Tuyên đế vang lên: “Gia sự của hoàng thất, Lục khanh không cần quản quá nhiều. Hậu cung của trẫm đều là nam phi, triệu những nữ tử đó vào cung sẽ gây ra nhiều điều bất tiện, trong cung có thái giám là đủ rồi. Nếu Lục khanh rảnh rỗi, không bằng thay trẫm hướng đại sứ Tây Vực hỏi thăm chút việc ― hiện giờ Tây Nhung, Thổ Phiên toàn bộ đều đã vong, trẫm đang muốn noi theo tiền triều, phái người mở ra con đường tơ lụa……”

Thuần Vu Gia lập tức tiếp lời Tuyên đế: “Lục đại nhân tinh thông ngôn ngữ Tây Vực, là đặc sứ thích hợp nhất. Việc này thần đã sớm suy tính kế sách, đợi nghĩ xong tấu chương sẽ trình lên bệ hạ.”

Lục Kỳ sắc mặt khẽ biến, đang muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy thần sắc quỷ dị của Thuần Vu Gia, cùng ánh mắt lạnh lẽo của đám người Chu Huyên, trong lòng bỗng nhiên rét run từng trận, không tự chủ được mà hối hận bản thân nhiều chuyện đi khuyến khích Tuyên đế tuyển mỹ nhân. Cũng may nhờ có Hà đại nhân ― người từng được y làm mai mối trên đường rút đao tương trợ, đứng dậy khuyên nhủ: “Lục đại nhân tuy thông hiểu ngôn ngữ Tây Vực, nhưng ngài ấy thân là nhất phẩm cửu khanh, sao có thể rời bỏ chức vụ hiện tại mà đi sứ ngoại quốc? Vẫn nên tuyển chọn hiền tài khác từ trong Hồng Lư Tự.”

Tuyên đế nghe vậy lập tức đáp: “Người được chọn sẽ giao cho Lục khanh quyết định, trong vòng mười ngày trẫm muốn nhìn thấy tấu chương của ngươi.”

Nếu Lục Kỳ không phải muốn câu dẫn hậu phi, lại có ý tốt muốn Tuyên đế làm phong phú hậu cung, Tuyên đế cũng liền không so đo chuyện y lén nhìn đám người Chu Huyên, trái lại giúp y hóa giải vòng vây một phen. Có Lục Kỳ làm chim đầu đàn thử lửa, trong lòng bá quan văn võ rốt cuộc rút ra kết luận ― hậu phi văn võ toàn tài như vậy, tự nhiên so với nữ tử thế gia càng biết cách ghen tuông, ngay cả thánh thượng còn chưa chắc quản được, đám thần tử bọn họ vẫn không nên đưa đầu tới cửa tự tìm chết.

Tiệc rượu quá nửa, hoàng thái tôn liền buồn ngủ không thôi. Tuyên đế để người đưa nó hồi cung, chính mình ở lại vui vẻ cùng chúng thần một lát, cũng đứng dậy rời đi. Bốn vị hậu phi càng không tiếp tục ở lại, cùng nhau đứng dậy rời khỏi Tập Anh Điện, đuổi theo phía sau Tuyên đế, muốn đồng hành cùng hắn. Tuyên đế tuy rằng trong tiệc có uống chút rượu, nhưng trong lòng vẫn còn tỉnh táo lắm. Thấy bốn người rào rạt khí thế mà tới, ngay cả người văn nhã như Thuần Vu Gia trong nụ cười cũng mang theo vài phần tính kế, không biết là nhằm vào người nào, Tuyên đế liền cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường, có loại dự cảm không ổn.

Chu Huyên chắn ở trước mặt mọi người, ôm hai tay cười như không cười mà nhìn ba vị kia, ánh mắt xoay chuyển hai vòng trên mặt Tạ Nhân: “Ta đã lâu chưa hồi kinh, mấy ngày nay ba vị đại nhân cũng đã thân cận thánh thượng đủ rồi, hôm nay vẫn là để ta đồng hành cùng bệ hạ đi thôi.”

Tạ Nhân lạnh lùng mà trừng mắt lại với Chu Huyên, duỗi tay kéo lấy Tuyên đế. Tuyên đế đối với tình hình này liền có chút quen thuộc, bất đắc dĩ thở dài, muốn trấn an Tạ Nhân trước. Tay hắn vừa mới vươn ra, liền bị hai cánh tay khác cản lại, Phượng Huyền nhìn chằm chằm Chu Huyên cười nói: “Hoàng hậu mới hồi kinh, không bằng trước tiên đi rửa mặt chải đầu một phen, người đầy phong trần như thế, sao có thể kiến giá?”

Chu Huyên đang muốn đáp lại, trên ngự liễn bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thuần Vu Gia: “Thần hôm nay chưa được ngồi ngự liễn, muốn cùng bệ hạ đồng hành một lát, thỉnh bệ hạ chớ bỏ rơi ta.”

Tranh sủng như vậy nếu ở ngày thường, Tuyên đế tự nhiên sẽ buông xuống uy nghiêm mà dỗ dành từng người một. Thế nhưng lúc hắn nhìn qua Thuần Vu Gia, thình lình lại phát hiện một bóng người lấp ló trên hành lang, ngặt nỗi vì sắc trời quá tối, nhận không ra rốt cuộc là ai.

Bất luận người nọ là ai, thì trước mặt đại thần, Tuyên đế vẫn phải giữ uy nghiêm của chính mình, không thể dung túng hậu cung ghen tuông tranh sủng, bởi vậy hắn liền vung tay áo, lãnh khốc nói: “Tất cả đều câm miệng cho trẫm, trẫm còn phải đi Văn Đức Điện xem tấu chương. A Huyên mới hồi cung, nên sớm trở về nghỉ ngơi, Phượng Khanh và A Nhân cũng vậy, các ngươi cùng Ấu Đạo ngồi ngự liễn trở về đi, sắc trời đã tối, không có việc gì thì đừng trì hoãn ở trước mặt trẫm!”

Bốn người đều chưa từng thấy qua thái độ như vậy của Tuyên đế, bị hắn mắng đến ngây ngốc cả người, trong lòng không khỏi cảnh tỉnh bản thân có phải đã tranh sủng quá mức hay không. Tuyên đế giả bộ sinh khí, xoay người ngồi lên một ngự liễn khác, kêu nội thị đưa hắn tới Văn Đức Điện. Tuyên đế đột nhiên lạnh lùng sắc bén khiến cả bốn người đều phải suy nghĩ lại, xem bản thân rốt cuộc đã chọc đến điểm nào của hắn khiến hắn không vui.

Thẳng đến lúc thân ảnh Tuyên đế biến mất trong màn đêm, bốn người vẫn không nghĩ ra bản thân đã làm việc gì không đúng, đứng ở trong gió lạnh bốn mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Thuần Vu Gia rốt cuộc nghĩ ra một lý do: “Chẳng lẽ bệ hạ vì Lục Kỳ nên mới tức giận?”

Phượng Huyền lập tức đáp: “Nếu là bởi vì Lục Kỳ, thì cũng chỉ nên sinh khí với Đại tướng quân, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?”

Chu Huyên nói: “Trong yến tiệc ban nãy, Thất lang và ta còn thân mật cầm tay nhau, nhất định là tiệc rượu xảy ra vấn đề.” Y tỉ mỉ hồi tưởng một phen, vẫn cảm thấy trong bữa tiệc ngoại trừ Lục Kỳ thì không còn ai làm ra việc gì khác thường cả, liền thử thăm dò nói: “Chẳng lẽ là vì chuyện không thể tuyển mỹ nhân vào cung hầu hạ?”

Ba người còn đang sôi nổi thảo luận xem đến tột cùng là người phương nào chọc giận Tuyên đế, Tạ Nhân đã lặng lẽ xoay người rời khỏi, theo phương hướng Tuyên đế rời đi bước nhanh về phía Văn Đức Điện. Tạ Nhân hành động cực nhanh, tuy sợ Tuyên đế tức giận, nhưng cũng chần chừ không được bao lâu, liền tận lực đuổi theo, chỉ qua một chén trà nhỏ đã đuổi tới Văn Đức Điện.

Tuyên đế lại không ở Văn Đức Điện. Lúc Tạ Nhân tiến vào trong điện không bị người ngăn trở, nhưng tìm một vòng cũng không thấy Tuyên đế đâu, đành phải ra hỏi tiểu thái giám. Nội thị canh gác lại hoàn toàn không biết gì: “Bệ hạ hôm nay chưa từng tới Văn Đức Điện, chắc là đã quay về hậu cung rồi? Đức phi nương nương không bằng đi hỏi thị vệ bên ngoài, dù sao vẫn phải có ai đó gặp qua bệ hạ.”

Tạ Nhân gật đầu, xoay người liền đi. Đang muốn trở về Tập Anh Điện hỏi thăm thị vệ canh gác, ngoài cửa lại xông tới đám người Chu Huyên, ba người kia thấy y đều ngạc nhiên: “Bệ hạ thật sự tức giận đến vậy sao, ngay cả ngươi cũng bị đuổi ra?”

Tạ Nhân nóng lòng muốn biết Tuyên đế đã đến nơi nào, không có tâm trạng cùng Chu Huyên cãi nhau, đem chuyện Tuyên đế không ở trong điện lập tức nói ra. Tình huống lúc này càng thêm nghiêm trọng, trên mặt mọi người đều là thần sắc mông lung lo lắng, ngay cả Chu Huyên cũng nhịn không được nói: “Thất lang chưa bao giờ có thời điểm không vui như vậy, trước kia vài lần không được nạp phi tuyển mỹ, cũng chỉ im lặng cho qua. Thế nhưng hiện tại đến tột cùng là vì cái gì……”

Tuy là nói như vậy, y cũng không tính toán cho Tuyên đế nạp thêm người vào trong cung. Ba tên trước mặt là thật sự không có biện pháp, nhưng còn những nữ tử kia…… Tuyên đế dám đem vào cung, y liền dám khiến cho hắn không còn tinh lực mà chạm vào bọn họ!

Bốn người bốn tâm trạng, một đường trở về Tập Anh Điện. Hỏi thị vệ nơi đó mới biết Tuyên đế đã ra cung, trước lúc rời khỏi còn lưu lại ý chỉ, nói rằng bởi vì thiên hạ thái bình, trong triều không còn việc gì, hắn muốn nghỉ thượng triều ba ngày, mang theo hoàng thái tôn đi Duyên Phúc Cung thư giãn.

Thị vệ kia nhạy bén mà cảm nhận được trong không gian bao trùm một cỗ sát khí, thu lại vạt áo, lấy hết can đảm đem nửa đoạn ý chỉ còn lại nói ra: “Bệ hạ còn có chỉ, kêu hoàng hậu cùng ba vị hoàng phi không cần ra cung tìm bệ hạ, đợi ba ngày sau, bệ hạ tự nhiên về cung thượng triều.”

Chu Huyên híp mắt gật đầu, kéo dài thanh âm đáp: “Thì ra là thế, bất quá ý chỉ trong cung luôn là từ nội thị truyền đạt, không có chuyện thị vệ truyền chỉ. Ta sợ có người ngụy tạo thánh chỉ, tất nhiên phải tìm Thất lang chứng thực.”

Tạ Nhân nói: “Đại tướng quân hà tất lấy cớ nhiều như vậy, bệ hạ không ở trong cung, ta tự nhiên phải đi tìm hắn. Cũng muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là ai làm thánh thượng tức giận, khiến hắn không nhịn được nữa, rời cung trốn đi!”

Bọn họ tranh chấp một hồi, liền muốn nội thị chuẩn bị ngựa, đi Duyên Phúc Cung diện thánh. Tuyên đế thế nhưng lại truyền chỉ cho nhóm thái giám nội thị không được chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, nhóm thái giám nội thị đành phải đau khổ khuyên bọn họ không cần rời cung. Nhưng bốn người này cũng không phải hạng người có thể khuyên được, ở ngoài cửa điện trì hoãn một trận, đợi đến khi yến tiệc tan, chúng thần từ trong điện đi ra, liền lẫn vào giữa đám thần tử, từ cửa sau đoạt lấy xe ngựa của người quen, hướng về Duyên Phúc Cung mà chạy.

Lúc này Tuyên đế sớm đã mang theo hoàng thái tôn tới Duyên Phúc Cung, trước tiên đem tiểu hoàng tôn sắp xếp ở Phương Ninh trắc điện, sau đó sai người dâng lên rượu ngon và thức ăn tinh xảo, vừa ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên ngoài Phương Ninh điện vừa thưởng thức. Trên người hắn nơi nơi đều là dấu hôn, cũng không dám để người khác nhìn thấy, bởi vậy lúc tắm rửa vẫn mặc áo trong, dựa vào trên vách đá bóng loáng ấm áp, tự rót tự uống hết chén này đến chén khác.

Hiện giờ tứ phương man di đều đã bình định, so với kiếp trước còn sớm hơn mấy năm, dàn tướng lãnh tài ba cũng không theo Chu Huyên làm phản như kiếp trước, từ nay về sau thiên hạ thái bình, hậu cung phi tần lại không nhiều, tiết kiệm được bao nhiêu tiền tài châu báu, trong triều cũng ít tham quan ô lại, bá tánh an cư lạc nghiệp, đời sống ngày càng tốt đẹp.

Đợi những hao tổn do chiến tranh được phục hồi, hắn sẽ cho mở cửa thông thương, Đại Hạ nhất định phồn vinh hưng thịnh, hoàng đế hắn đây tương lai nhất định có thể danh lưu sử sách, so với tiền triều Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông cũng không thua kém là bao. Thụy hào của Tuyên đế vẫn luôn không tốt, đời này nếu hắn sống được lâu dài thêm một chút, sau khi chết liệu có thể nào đạt được một chữ ‘Văn’?

Cẩn thận ngẫm lại, đời này thành công của hắn càng vượt xa so với kiếp trước, ngoại trừ…… Tuyên đế đem chén rượu đặt vào khay gỗ phiêu diêu trên mặt nước, nhíu mày đấm đấm eo. Mấy vị trong hậu cung quả thực không hề có phụ đức. Vạn ác dâm vi thủ, trăm hạnh đức vi tiên*, thế nhưng hậu cung của hắn lại không có lấy một người tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức, khuyên hắn kiềm chế tình cảm, ngược lại ai nấy đều giống như không ép khô hắn sẽ không bỏ qua?!

[*trong vạn cái ác thì dâm đứng đầu, trong trăm cái hạnh thì đức đi trước.]

May là hắn chạy trốn nhanh, hôm nay nếu lại bị Chu Huyên không biết tiết chế mà làm hắn, cho dù hắn có nghỉ ngơi ba ngày cũng sẽ không bù lại được. Tuyên đế than nhẹ một tiếng, muốn vươn tay lấy bầu rượu tiếp tục rót, nhưng hiện tại hắn đã có chút say, động tác cũng không chuẩn, giơ tay không thể với tới khay, ngược lại càng khiến nó bị đẩy đi xa hơn. Tuyên đế bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía trước vài bước, chân lại mềm đến không chống đỡ được thân mình, cơ hồ muốn ngã nhào vào trong nước.

Tuyên đế cố sức giãy giụa lướt tới, phía sau bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ‘thình thịch’, có người từ sau lưng gắt gao ôm hắn, thanh âm khàn khàn vang lên từ trong màn hơi nước mờ ảo: “Thất lang dám ném ta lại một mình ở chỗ này sung sướng, thật sự nên phạt!”

Tuyên đế cả kinh trong lòng, xoay đầu nhìn người phía sau. Ngặt nỗi ánh trăng mông lung, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ hình dáng, Tuyên đế dò hỏi: “A Huyên?”

Đáp lại hắn lại là một nụ hôn dài khiến người hít thở không thông.

Cách đó không xa tiếp tục vang lên tiếng người đạp xuống nước, phảng phất như có người ở bên tai hắn cười nói: “Nguyên lai bệ hạ đã an bài tốt chỗ phong nhã thế này để chiêu đãi chúng ta, ta nhất định sẽ không cô phụ tâm ý của bệ hạ.”

Từng mảnh y phục ẩm ướt dính vào người Tuyên đế, từng đôi tay nóng rực phiêu du trên da thịt hắn, đảo mắt liền bao quanh hắn đến không còn một kẽ hở. Thanh âm Tạ Nhân như gió mát vang lên bên tai hắn, lời thốt ra lại là những câu từ dâm mỹ hắn chưa từng nghe qua: “Ta lúc trước chịu thiệt vì không trông coi bệ hạ cẩn thận, lại bởi vì da mặt mỏng, mới bị người khác đẩy ra ngoài. Thay vì để bệ hạ nạp vị Lục gì đó ở Hồng Lư Tự tiến cung, hoặc lại tuyển mỹ nhân gì đó, không bằng ta tự đem mình lấp kín cái lỗ nhỏ kia của bệ hạ, để bệ hạ không rảnh mà chạm vào người khác.”

Sắc mặt Tuyên đế trướng đến đỏ bừng, chỗ dưới thân bị người nắm lấy liền phấn chấn tinh thần, khiến hắn không cách nào nói chuyện, đành phải “Ân Ân” mà hừ nhẹ, thể hiện tâm tình phẫn uất. Phượng Huyền nhẹ nhàng tươi cười, động tác tay phía dưới lại nhanh hơn vài phần: “Bệ hạ thích nghe dạng lời nói này của Tạ thái thú sao? Vậy thần cũng sẽ nói ― dù sao bệ hạ đã ban xuống ý chỉ nghỉ thượng triều ba ngày, chi bằng để thần làm cho long hành của bệ hạ cao hứng suốt ba ngày ba đêm luôn, bệ hạ thấy thế nào?”

―― CHÍNH VĂN HOÀN ――

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi