BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

Đúng tám giờ bọn họ ra sân vận động, Hiệu Tích và mấy thành viên khác trong lớp lên hàng ghế khán giả ngồi còn đội bóng thì đang khởi động thân thể dưới sân, xung quanh có rất đông bạn học trong khối đến xem còn có luôn cả mấy em khối dưới cho nên trận bóng càng thêm sôi động, mọi người đang bàn tán xem lớp nào là lớp chiến thắng.

“Đội hình của lớp chúng ta thật là đỉnh mà!” Lợi Mỹ An khen ngợi.

“Đúng đúng! Lớp chúng ta sẽ làm được.” Yên Yên vui vẻ khen không ngừng.

Hiệu Tích thấy Doãn Kì đang nhìn cậu, cậu đỏ mặt nhớ lại chuyện của mười phút trước.

Trước mười phút khi trận bóng bắt đầu Doãn Kì đã kéo cậu đến một góc.

“Lát nữa tôi chơi bóng cậu phải nhớ cổ vũ thật nhiệt tình đó, biết chưa?” Doãn Kì nhéo nhéo má cậu.

Hiệu Tích gật đầu, “Tớ đi xem để cổ vũ cho mình cậu thôi, Doãn Kì cố lên!”

Doãn Kì bật cười, cúi thấp người nói bên tai cậu: “Cảm ơn cậu, bảo bối.”

Trở về thực tại khi trận đấu bắt đầu, về tương quan lực lượng của hai đội thì dường như lớp 3 có lợi thế về thể hình nhưng bù lại lớp 5 có một đội hình trẻ và giàu nhiệt huyết cùng với kĩ thuật cơ bản tốt. Mỗi đội gồm năm người, trong mắt ai nấy đều đầy nhiệt huyết chiến thắng.

“Hiệp một bắt đầu, tận dụng lợi thế về thể hình tốt hơn nên mới bắt đầu trận đấu lớp 3 rất tự tin trong những pha ném rổ tầm trung của mình. Áo số 2 đã đưa lớp bọn họ dẫn trước với tỉ số 0 - 2, nhưng lớp 5 rất kiên cường chống trả, bởi vì lớp 5 sở hữu đội trưởng Doãn Kì có tốc độ dẫn bóng rất nhanh, bên cạnh đó là khả năng ném ba điểm ổn định.” bình luận viên miệng đang không ngừng nói.

Doãn Kì chính là người kiến tạo cho Tu Kiệt rút ngắn tỉ số và tự mình ghi ba điểm vượt lên đối phương, vì thế trận đấu diễn ra giằng co rồi hai đội kết thúc hiệp một với tỉ số 8 - 8.

Trên khán đài lớp 5 không ngừng cổ vũ liên tục hô khẩu hiệu quyết tâm thắng Doãn Kì nhìn lên chỗ ngồi của Hiệu Tích thấy Hiệu Tích đang bật ngón cái cười rất tươi với hắn, Doãn Kì lấy đó làm động lực tiếp tục thi đấu.

Bình luận viên tiếp tục nói, “Hiệp hai bắt đầu, sau khi chứng kiến sự bứt phá của lớp 5 và dàn hậu vệ của họ liên tục dẫn bóng đột phá khiến cho lớp 3 buộc lòng phải phạm lỗi... Tỉ số liên tục được kéo dãn ra cho lớp 5 với sự xuất sắc của ba chủ công áo số 3, số 1 và số 2 nhưng đúng lúc lớp 3 xuống tinh thần nhất thì ngôi sao của họ lên tiếng. Đội trưởng của đội bên kia thực hiện một cú 3 điểm chính xác, rút ngắn tỷ số xuống còn 20 - 16, giống như báo hiệu sự trở lại mạnh mẽ vào hiệp sau.”

Trọng tài thổi kèn ra hiệu tạm nghỉ mười lăm phút giữa hiệp, cả đám vào trong hàng ghế ngồi nghỉ sức, Hiệu Tích tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra gửi tin nhắn khen ngợi cổ vũ Doãn Kì.

“Ở trong hiệp ba này lớp 5 đã thay đổi chiến thuật, sau giờ nghỉ không biết bên kia đã thủ thỉ vào tai nhau điều gì mà lớp 5 đã hoàn toàn lột xác.” bình luận viên sôi nổi nói, “Hiệp 3 kết thúc với tỷ số 25 - 25!”

Lúc này trên khán đài, khẩu hiệu của lớp 5 còn to hơn của 3.

Ở hiệp cuối, trận đấu căng thẳng hơn bao giờ hết, Khúc Nam đang dẫn bóng rất tập trung thì phía trong trọng tài cất lên giọng nói: “Lưu ý, cả hai đội còn 15 giây để kết thúc trận đấu.”

Khúc Nam dẫn bóng bị bao vây bởi hai người bên đội đối thủ, cậu ta ném cao bóng cho Quang Khởi, Quang Khởi chụp được bóng nhìn về phía Doãn Kì rồi cậu ta ném bóng.

Doãn Kì sau khi bắt được bóng rồi, mới nhanh nhẹn nhảy lên ném bóng vào rổ, cú vừa rồi là cú ba điểm. Cả khán đài như nín thở xem bọn họ thi đấu, lúc bóng xuyên qua rổ rồi rơi xuống thì trọng tài thổi một cái thông báo hết giờ, lớp 5 giành chiến thắng với tỷ số 28 - 25.

Cả lớp 5 chạy ào xuống sân không giấu nổi sự vui mừng.

Người đầu tiên ôm Doãn Kì chính là Hiệu Tích, miệng không ngừng nói, “Kì, cậu giỏi quá đi! Giỏi quá!”

Doãn Kì mỉm cười nhìn cậu, “Nhờ cậu hết đó, mặt Trời nhỏ.”

Sau trận đấu cả bọn kéo nhau đi ăn, lần này là ăn mừng nhỏ.

“Mấy cậu chơi giỏi lắm đó!” một cô gái trong lớp lên tiếng cô ấy tên là Dao Dao.

“Phải, nhất là cú ba điểm của Doãn Kì! Rất đẹp mắt!” một bạn học nam khác khen ngợi.

“Một tuần nữa đấu với trường Nhất Trung mọi người cố gắng lên nha!” Hiệu Tích cổ vũ tinh thần mọi người.

Doãn Kì cười đưa tay xoa xoa đầu cậu, “Ừ, tuần sau nhớ cổ vũ như thế.” rồi gắp cho cậu một miếng thịt.

Mọi người ăn uống rất vui vẻ, không khí trên bàn ăn thì sôi nổi mấy thành viên trong lớp nói chuyện với nhau không ngừng luôn lấy trận đấu vừa rồi làm chủ đề, cuối buổi ăn xong bọn họ tạm dẹp bớt bát đũa để chơi trò chơi.

Trò chơi đơn giản lắm họ xoay chai bia, mũi chai hướng về phía ai thì người đó uống, uống đến khi có ngươi say thì trò chơi kết thúc, cả đám đều là thanh thiếu niên, sôi nổi bùng nổ là điều không thể thiếu cho nên đều chấp nhận chơi, trừ Hiệu Tích.

“Mọi người, tớ không chơi được không? Tớ không biết uống.” Hiệu Tích từ trước đến giờ chưa từng dám đụng vào mấy thứ này.

Lần này cả lớp thật sự tin Hiệu Tích là bé ngoan 100% rồi!

“Không được, luật là luật ai cũng bắt buộc phải chơi không có ngoại lệ.” Lớp trưởng Yên Yên còn rất hứng thú, vì mai là chủ nhật bọn họ không đi học có uống say cũng không cảm thấy mệt.

Hiệu Tích cũng không muốn từ chối con gái, thôi thì chơi thôi.

Không biết có phải là vận khí hôm nay của cậu xui hay không mà chỉ mới lần đầu chơi trò này liên tục bị quay trúng ba lần! Hiệu Tích uống ba lon bia rồi, chất lỏng màu vàng đó không có ngon!

Lúc nãy khi uống lon đầu tiên cậu còn bị sặc, cả lớp phá lên cười vì bọn họ không thể tin được có người uống bia mà cũng bị sặc, hại Hiệu Tích xấu hổ muốn chết ~

Lượt quay thứ tư, may là không có quay trúng cậu, mấy lượt sau bạn cùng lớp ai cũng bị quay trúng có khi mũi chai chỉ trúng vào khoảng không giữa hai người thì hai người phải uống luôn.

“Trúng Hiệu Tích, Hiệu Tích phải uống tiếp rồi.” Lợi Mỹ An vỗ vỗ tay, cô nàng cũng đang say một chút.

“Bé ngoan, cậu sao vậy? Muốn nôn hả?” Khúc Nam quay lại.

Hiệu Tích rầu rĩ: “Thứ này không có ngon.” nói rồi cầm lon bia lên chuẩn bị đưa lên miệng uống.

Doãn Kì đưa tay giật lấy uống một ngụm, cả lớp “Ồ ~” một tiếng, anh Kì ra tay cứu bé ngoan rồi.

Mặt Hiệu Tích uống bia vào nên hơi hồng hồng, mắt nhìn chằm chằm vào lon bia vừa bị Doãn Kì giật lấy, cậu phồng má nũng nịu: “Kì, bia của tớ, để tớ uống.” còn cả gan đưa tay giành lấy.

Doãn Kì đặt lon bia phía xa, “Không cho.”

“Không muốn, bia của tớ mà ~” Hiệu Tích rõ ràng là say rồi.

Doãn Kì nhìn Hiệu Tích đang nũng nịu dành bia với hắn, mặt hắn hơn nhăn lại, bình thường nhìn thôi đã thấy đáng yêu lúc say còn đáng yêu hơn.

“Đi, đi vào nhà vệ sinh.” Doãn Kì đứng dậy, kéo tay Hiệu Tích đi theo.

Cả lớp tò mò nhìn theo tự hỏi rằng Doãn Kì kéo Hiệu Tích vào nhà vệ sinh làm gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi