BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

“Sắp giáng sinh rồi Kì ơi!” Hiệu Tích hí hửng cầm lịch lên.

Doãn Kì kéo tay cậu lại gần, “Có muốn đi đâu chơi không? Tôi muốn đón giáng sinh với cậu.”

Hiệu Tích xoay lại ôm lấy hắn: “Muốn, tớ cũng muốn cùng cậu đón giáng sinh.”

Doãn Kì xoa xoa lỗ tai cậu, “Cậu gọi tôi là anh đi, tôi muốn nghe.”

Hiệu Tích lười biếng mở miệng tùy tiện nói hai từ anh Kì.

Doãn Kì không hài lòng: “Gọi lại.”

Hiệu Tích không nghe lời, dụi dụi đầu vào lòng hắn làm nũng: “Đi ngủ, tớ muốn ngủ.”

Doãn Kì thở dài, ôm người chui vào chăn ấm.

Sáng hôm sau tiết đã bắt đầu rơi, Hiệu Tích ra khỏi nhà với thân hình quấn đầy đủ quần áo ấm, Doãn Kì nói quấn như vậy mới ủ ấm cho cậu được.

Lớp học cũng được bật lò sưởi cho nên cả đám không sợ lạnh kéo nhau xuống sân chơi ném bóng tuyết, Hiệu Tích cũng được thầy Vãn gọi đi lên phòng giáo viên lấy bài kiểm tra cho lớp còn Doãn Kì đứng bên ngoài đợi cậu.

“Em phát cho các bạn, bảo các bạn giữ cẩn thận sau này thầy còn có việc thu lại.” thầy Vãn cầm sấp bài kiểm tra.

Thầy Vãn cúi đầu đưa cho Hiệu Tích, đột nhiên thấy dấu răng ửng đỏ ở cổ của học sinh mình, sau đó thì giả bộ như không thấy.

Hiệu Tích nhận lấy bài kiểm tra mở cửa bước ra ngoài đã bị Doãn Kì giật lấy, thầy đứng bên trong nhìn theo bóng lưng hai người tự hỏi: Học sinh bây giờ không đánh nhau mà thích cắn nhau như vậy?

Chớp mắt một cái thì gần tới lễ giáng sinh, lúc Hiệu Tích và Doãn Kì ra khỏi nhà thì tuyết đã rơi trắng đầy cả sân nhà hắn, khi đã đến trường thì thấy bọn trong lớp kéo nhau ra sân vận động nghịch tuyết không ngừng, Doãn Kì nhanh tay kéo Hiệu Tích lên lớp để không phải dính mấy quả bóng tuyết của bọn họ.

Để Hiệu Tích ngồi vào phía gần máy sưởi rồi mà hắn vẫn sợ Hiệu Tích lạnh, cho nên Doãn Kì đã chà sát hai lòng bàn tay của mình ấm lên rồi áp lên mặt Hiệu Tích.

“Cậu làm gì vậy?” Hiệu Tích vội ngẩng đầu nhìn trong lớp xem có ai thấy không, thật may là bọn họ kéo nhau đi nghịch tuyết.

Doãn Kì đến gần, hỏi: “Lạnh không?”

Hiệu Tích lắc đầu, “Không lạnh.”

Doãn Kì xị mặt vì hắn mong cậu trả lời là lạnh cơ, mà hình như sai kịch bản rồi.

Rồi đột nhiên Doãn Kì bá đạo nắm lấy tay cậu, vén áo đồng phục hắn lên rồi áp tay cậu vào bụng hắn, cảm giác đầu tiên Hiệu Tích cảm nhận được là siêu ấm ~

Lúc này Doãn Kì mới hỏi lại, “Có lạnh không?”

Hiệu Tích gật đầu, mặt đỏ đỏ: “Thật ra thì cũng có chút chút...”

Doãn Kì hài lòng nói: “Ngoan lắm.” còn lấn tới hôn má cậu.

Đến giờ vào lớp, cả đám cong chân thay nhau chạy về phía lò sưởi của lớp học, tên ngốc Khúc Nam mang một nắm tuyết chạy vào đặt lên tóc Lý Phát Minh, Lý Phát Minh xắn tay áo đồng phục chuẩn bị cho Khúc Nam một trận.

Buổi chiều tổng vệ sinh lớp, Doãn Kì và mấy bạn nam trong lớp dựng bàn ghế lên, Hiệu Tích và Khúc Nam đi theo mấy bạn nữ lấy dụng cụ, nói là tổng vệ sinh nhưng bọn nhóc trong khối rủ rê nhau múa chổi, có đám còn tưởng tượng trên tay mình cầm kiếm cầm đao mà đánh đấm như phim.

“Hiệu Tích, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”

Hiệu Tích nhìn người kia còn chưa kịp trả lời đã bị Khúc Nam đanh đá đáp, “Gì đây? Muốn kiếm chuyện hả?”

Người kia là cậu bạn đã hẹn Doãn Kì nói chuyện hôm trước.

“Đâu có, chỉ là muốn nói chuyện rủ Hiệu Tích đi chơi.” cậu ấy xua tay.

Khúc Nam nhíu mày, “Đi đâu vậy?”

Cậu bạn kia trả lời, “Chúng tôi có tổ chức đi trượt tuyết ở phía Tây, ở đó cũng có suối nước nóng nữa, trượt xong chúng ta của thể đi ngâm mình.”

Hiệu Tích hỏi, “Sao cậu lại biết tớ mà rủ tớ theo?”

Cậu bạn kia cười, “Tôi là bạn từng trong đội bóng với Doãn Kì, hôm trước có rủ Doãn Kì nhưng cậu ta không đồng ý, cậu thân với Doãn Kì hay là bây giờ cậu đồng ý đi-”

Khúc Nam kéo tay Hiệu Tích, “Mấy cậu có âm mưu gì với bé ngoan? Có tin tôi méc anh Kì không?”

“Chờ đã, để cậu ấy nói hết đi.” Hiệu Tích đứng lại.

Khúc Nam hỏi, “Lớp tôi cũng có thể đi cùng? Nếu như vậy thì bọn tôi về thông báo.”

Cậu bạn kia gật đầu, “Được được, lớp các cậu cũng có thể đi cùng, địa điểm và thời gian tôi sẽ nhắn cho nên bây giờ Hiệu Tích cậu cho tôi số điện thoại hay Wechat được không?”

Hiệu Tích cười trừ, “Xin lỗi nha, di động tớ để trong lớp rồi, có gì cậu liên lạc với Doãn Kì nha.”

Cậu bạn kia lập tức vui mừng, “Vậy là cậu đồng ý đi?”

Hiệu Tích gật đầu, “Tớ đồng ý mà.”

Khúc Nam nheo mắt nhìn cậu bạn kia, “Sao tôi cứ cảm thấy cậu có âm mưu gì đó nhỉ?”

Cậu bạn kia cười hì hì rồi tạm biệt hai người, nhanh chân chạy về lớp.

Chiều tối bọn họ cầm đèn xuống sân trường chơi tuyết, vì lớp bọn họ không có thói quen ngồi yên trong lớp khi chưa vào tiết cho nên sẽ chạy đi chơi, đi ăn và tất nhiên lúc nào đi thì cũng kéo theo nhau cả. Hiệu Tích cũng có xuống chơi một chút nhưng cậu lên lớp sớm hơn mọi người, để ôn bài và giảng lại mấy câu trong đề kiểm tra mà Doãn Kì làm sai cho hắn. 

“Doãn Kì ơi, tớ đồng ý đi chơi rồi với bạn cậu rồi á.” Hiệu Tích bất ngờ nói.

Doãn Kì xoa tóc gáy của cậu, “Bạn nào của tôi?”

Hiệu Tích miêu tả lại, “Cái bạn cao cỡ Lý Phát Minh ấy, bạn đó nói từng chung đội bóng với cậu, rủ chúng ta đi trượt tuyết ở khu phía Tây.” sau đó còn hí hửng nói, “Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng đi nữa!”

Doãn Kì chửi thề trong miệng một tiếng.

Tên nhóc đó không được sự đồng ý của hắn lại đi tìm Hiệu Tích trở trò, thật sự đang thiếu đòn mà.

Nghĩ tới cô gái kia thích Hiệu Tích hắn càng bực bội thêm.

Thấy hắn im lặng Hiệu Tích mang theo vẻ tò mò hỏi, “Cậu sao vậy-”

Doãn Kì không nói không rằng đưa tay cởi khăn quàng cổ của cậu rồi cúi xuống ngậm lấy cổ cậu, mút mạnh.

Hắn tạo ra một dấu hôn.

Hiệu Tích không có chuẩn bị tâm lý cho tình huống này! 

“Cái này có nghĩa là cậu chỉ là của tôi, Trịnh Hiệu Tích của riêng Mẫn Doãn Kì.”

Mấy phút sau bạn học bắt đầu lên lớp Hiệu Tích trở lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra, Doãn Kì kéo khăn choàng cổ của cậu đem đi cất khiến Hiệu Tích muốn rút cổ lại giấu đi cho xong.

Khúc Nam và Lý Phát Minh đi vào ngồi xuống chỗ trước bàn cậu, nói chuyện.

“Sao lúc nãy cậu không xuống chơi tuyết vậy bé ngoan? Vui lắm, mọi người ném tuyết loạn xạ luôn!” Khúc Nam hưng phấn kể lại.

Lý Phát Minh đánh cậu ta, “Bảo cậu đi sau tôi thì cậu không đi, để bọn nó ném đến mức te tua thế này còn cười được?”

Khúc Nam vẫn cười hì hì, rồi dấu đỏ nhạt kỳ lạ trên cổ Hiệu Tích lọt vào mắt cậu ta.

“Ấy, bé ngoan, cổ cậu bị gì vậy?” Khúc Nam nâng ngón tay định chạm vào.

Hiệu Tích cố tránh né, “M-Muỗi đốt.”

Khúc Nam suy nghĩ rồi đập bàn một cái: “Không đúng! Mùa đông không có muỗi mà?”

Hiệu Tích im lặng vài giây... Đúng là mùa đông không có muỗi.

“Tớ bị côn trùng cắn thôi...” Hiệu Tích tiếp tục bịa một lý do khác nữa.

Chỉ có Lý Phát Minh nhìn kiểu gì vẫn là ra dấu hôn.

“Côn trùng cắn gì chứ... Nói cho tôi biết đi, là cô nào bạo vậy?” Khúc Nam cười cười đẩy tay cậu trêu chọc.

“Cô nào là cô nào?” Doãn Kì ngồi xuống ghế.

Lý Phát Minh biết ai là chủ nhân dấu hôn đó luôn rồi.

Khúc Nam chỉ cho hắn xem, “Thì là cái này nè, cô nào mà bạo thế không biết làm đỏ lên kìa, anh Kì xem thử đi trên cổ bé ngoan đó.”

Doãn Kì cúi đầu xem rồi phối hợp diễn với người yêu: “Chỉ là côn trùng cắn thôi.”

Lý Phát Minh trực tiếp kéo Khúc Nam ra chỗ khác.

Trên đường đi, Khúc Nam còn ngốc nghếch hỏi: “Này Minh Minh, cái vụ muỗi đốt ấy, là do bé ngoan học rồi quên hay là do tôi thông minh vậy?”

Lý Phát Minh đỡ trán, bất lực nói, “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ cậu thông minh, nhưng cũng không ngờ cậu có thể ngu đến mức này...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi