BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

Sau khi đến nơi mọi người lục tục xuống xe, sau đó xếp hàng đi vào.

Bờ biển náo nhiệt dọc theo bờ cát trắng xuất hiện nhiều nhà nghỉ, cửa hàng cho thuê đồ bơi, tiệm cơm, tóm lại là cái gì cũng có.

Số lượng lều cũng nhanh chóng được chia ra nhanh gọn lẹ, vì lớp 5 là lớp gần cuối cho nên cũng không còn nhận được lều rộng có thể ngủ một lượt tám bảy người như mấy lớp trước mà chỉ còn lều hai người, mọi người ở trên bãi cát tìm vị trí trống rồi thả xuống hành lí, bắt đầu dựng trại. Dù sao cũng là loại đơn giản, Doãn Kì đóng tới đóng lui mấy lần là đã có thể dựng xong, còn Hiệu Tích từ đầu tới cuối ngoại trừ đứng trông hành lí, một ngón tay cũng không đụng, chỉ ở một bên khen anh Kì siêu cấp lợi hại.

Dựng xong lều trại cũng đã là giờ cơm trưa, cả lớp tập trung lại một chỗ cùng ăn uống, chuyến đi lần này nói là du lịch nhưng lại giống tự túc hơn. Trừ xe và lều trại là nhà trường cung cấp, đồ ăn đều là của học sinh mang theo, nếu học sinh nào không mang đồ ăn thì mang tiền đi mua rồi ăn no đến căng bụng.

Bờ biển cát trắng trải dài, ánh nắng gay gắt cũng là thời điểm thủy triều lên, sau khi ăn trưa xong mọi người tự giác trở về lều rồi hẹn nhau ba bốn giờ chiều cùng xuống tắm biển, chơi trò chơi. Ở trong lều, Hiệu Tích tay ôm đầu gối tay cầm điện thoại gọi điện cho Cẩm Mai Chi kể về chuyến đi, cả lúc nãy ăn món gì cũng kể ra nốt.

Doãn Kì bước vào, kéo thẳng chân cậu ra, vô tư nằm xuống đùi cậu mà dụi dụi.

“Dạ, dạ con đã biết, mẹ nhớ ăn uống nha...” Hiệu Tích có hơi bất ngờ nhưng giây tiếp theo vẫn đưa bàn tay xuống sờ vào tóc hắn, xoa xoa.

Doãn Kì hắn nằm hưởng thụ.

“Con cũng nhớ ăn mặc đầy đủ, tối ngủ ở bờ biển sẽ lạnh lắm, có chăn đầy đủ chưa?” trong di động Cẩm Mai Chi lo lắng hỏi.

Hiệu Tích tự tin nói, “Không sợ lạnh đâu ạ, con có chăn siêu ấm.”

Cẩm Mai Chi bật cười, “Được rồi, mẹ không phiền con đi chơi vui vẻ, mẹ sắp trở lại làm việc rồi.”

“Dạ, mẹ làm việc đi ạ, sau khi về con sẽ đem quà cho mẹ.”

Cẩm Mai Chi trêu chọc con trai, “Phải là món quà đậm chất biển cả thì mẹ mới nhận nhé.”

Hiệu Tích gật đầu, “Dạ, con sẽ tìm cho mẹ món quà đậm chất biển cả luôn.”

Doãn Kì bị chọc cười thành tiếng, Hiệu Tích sợ tiếng hắn vọng vào di động Cẩm Mai Chi sẽ nghe thấy nên lập tức bịt miệng Doãn Kì đến khi kết thúc cuộc gọi.

Điện thoại vừa hạ xuống, Doãn Kì cũng ngồi dậy vồ cậu ngã theo, tiếp đó đè hôn.

Đúng ba giờ chiều thầy Vãn cần loa gọi mọi người ra khỏi lều, thay đồ thoải mái để tham gia hoạt động trò chơi ở bãi biển, từ bóng chuyền rồi tới đổ nước vào chai đến hơn bốn giờ mới thả cả lớp đi tắm biển. Ầm một tiếng, cả lớp thi nhau nhảy xuống biển thoải mái bơi, nhóm bốn người Doãn Kì lại kéo nhau qua bãi đá, đứng trên bãi đá Khúc Nam và Lý Phát Minh đồng thời nhảy xuống sảng khoái vô cùng.

Hiệu Tích có chút sợ độ cao nên Doãn Kì đưa cậu xuống bờ biển - Xây lâu đài cát.

“Vỏ sò nè!” Hiệu Tích cúi đầu đào hố cát.

Doãn Kì cúi đầu nhìn theo cậu.

“Mà anh không định đi bơi hả?” Hiệu Tích cầm vỏ sò, đặt lên trang trí cho lâu dài của mình.

Doãn Kì kéo kéo má cậu, “Em không đi thì làm sao anh dám đi?” tiếp đó lẩm bẩm, “Không thể rời mắt khỏi em.”

Hiệu Tích thừa biết cái câu đó không chỉ có một nghĩa, cậu đã lặng lẽ đỏ mặt...

“Em, em xây xong rồi, mình cùng tắm đi!” Hiệu Tích đề nghị.

Doãn Kì cười, “Đi tắm biển thôi.” sau đó quay lại hỏi, “À, có cần anh thuê phao bơi cho em không?”

Hắn tưởng tượng cái cảnh Hiệu Tích đeo phao con vịt màu vàng bơi bơi trên biển, chắc là đáng yêu lắm.

Hiệu Tích bĩu môi, “Em không phải là trẻ con.”

Tiếp đó hai người cùng ra biển, ra xa bờ một chút Hiệu Tích liền bị một lực bế lên, cậu bất ngờ ôm lấy cổ Doãn Kì, chân của chủ động quấn eo người ta.

“Nè, anh làm gì vậy?” Hiệp Tích giọng run run hỏi.

Doãn Kì cọ mũi hắn vào mũi cậu, “Em không chịu cho anh thuê phao nên chỉ có cách là anh làm phao cho em thôi.”

Hiệu Tích xù lông, “Lí luận của anh ở đâu vậy?!”

“Lí luận của anh là không có lí luận, ngoan ngoãn bám chặt anh vào.”

Trên bãi đá, Khúc Nam nheo mắt nhìn đằng xa: “Minh Minh, đó là anh Kì với bé ngoan hả? Tôi nhìn không rõ, họ đang chơi trò gì vậy? Tôi cũng muốn chơi.”

Lý Phát Minh gõ trán cậu ta, “Người ta chơi trò tình nhân, cậu có tình nhân không mà đòi?”

Khúc Nam ngẫm lại sau đó nói một câu xanh rờn, “Vậy cậu làm tình nhân của tôi đi, tôi cũng muốn chơi nữa!”

Lần đầu tiên Lý Phát Minh bị một câu nói vô tư của Khúc Nam làm cho đỏ mặt, giây tiếp theo cậu ta trực tiếp nhảy từ bãi đá xuống biển luôn.

Qua hai mươi phút Doãn Kì mới chịu thả người, quay lại bờ tiếp tục chơi cát.

Hắn tính hết rồi, trước khi đi đã về nhà ba mẹ "mượn" bộ đồ chơi cát của em trai mang theo cho Hiệu Tích chơi thỏa thích, chỉ có Doãn Khang đáng thương ở nhà nước mắt lưng tròng nhìn bộ đồ chơi bị anh ba mang đi.

“Anh ơi? Có thể cho số điện thoại không ạ?”

Một cô gái mặc đồ tắm, thân hình nóng bỏng cầm di động đi lại đột ngột hỏi hắn.

Hiệu Tích và Doãn Kì đồng thời ngẩng đầu nhìn cô gái đó, thoạt nhìn không giống học sinh cấp ba trông giống một sinh viên hơn.

Doãn Kì lịch sự lắc đầu, “Xin lỗi chị, em không mang điện thoại.”

Cô gái đó xấu hổ rời đi, thật ra cô ấy đã là sinh viên năm hai rồi.

“Bình thường anh cũng được người ta xin số điện thoại hả?” Hiệu Tích chọt chọt cát.

“Thường xuyên luôn.”

“Vậy nếu lúc nãy anh có mang di động thì anh sẽ cho hả?” Hiệu Tích hỏi.

Doãn Kì gật đầu, “Anh sẽ cho.” ngón tay sờ sờ lỗ tai cậu, “Nhưng mà cho số điện thoại của em.”

Hoạt động cuối cùng là hoạt động kéo lưới cá, mỗi lớp trước khi đi tắm biển sẽ đặt lưới ở chỗ tự chọn sau khi tắm xong cả lớp sẽ cùng kéo lưới, kéo được bao nhiêu cá sẽ mang làm bữa tối cho mọi người, hoạt động này được tuyên truyền là để nâng cao tinh thần đoàn kết. Đám học sinh tắm xong cơ thể rã rời cũng không thể làm trái, dùng chút sức cuối cùng kéo lên một lượt thu hoạch cũng được kha khá, giống như câu đèn nhà ai nấy sáng tiếp theo mỗi lớp tự chọn một chỗ trống rồi tự đốt lửa ngồi với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi