BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

“Tất cả các em mau tránh ra!”

Giọng nói này, chính là thầy giám thị Phong!

Tuy nghe được giọng của thầy giám thị nhưng Doãn Kì vẫn không muốn ngừng lại, mặt của hắn cũng có chi chít vết thương. Doãn Kì còn định đấm thêm một đấm nữa thì Hiệu Tích đã xông vào giữ lấy cánh tay đang vơi cao của hắn.

“Kì, dừng lại...”

Khi Doãn Kì nhìn thấy nhìn thấy ánh mắt của người thương hắn giống như bước ra khỏi cơn giận, từ từ kiềm chế cảm xúc của bản thân mình lại.

Sau đó cả Doãn Kì và Bắc Võ bị gọi lên phòng giáo viên nhưng cho dù thầy giám thị Phong có hỏi thế nào, thì cả hai cũng không nói lý do vì sao đánh nhau mà chỉ nói là có hiểu lầm cá nhân để qua mặt thầy ấy. Thầy Vãn vừa tới, thầy giám thị Phong bắt cả hai làm tường trình sự việc rồi đi ra ngoài nói chuyện với thầy Vãn.

“Bọn trẻ có sao không thầy?” Thầy Vãn lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện.

Thầy giám thị thở dài một hơi, nói: “Mặt mũi một đứa thì chảy máu, đứa thì đầy thương tích, tôi sớm đã không còn quản được chúng nữa rồi.”

Thầy Vãn cười vỗ vai ông: “Tuổi trẻ mà, chúng ta cũng có một thời thiếu niên như vậy có khi còn dữ dội hơn cả bọn trẻ.”

“Dữ dội chứ không có tham đánh nhau mãnh liệt như tụi nó!”

Xong cả hai cùng nhau cười một tràn.

Và không ngoài sự dự đoán của mọi người, anh hai của Doãn Kì đã được mời lên để trao đổi về hành vi đánh bạn học, còn là học sinh dự thính của trường khác. Nếu chuyện này đem về trường Nhất Trung có lẽ sẽ là một chuyện rất lớn, không những ảnh hưởng đến tư cách thi đại học của Doãn Kì còn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Giả Hoa, Doãn Khải cũng chỉ nói qua loa mấy câu với nhà trường rằng anh sẽ cách giải quyết sao cho ổn thỏa nhất, không ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Ngay sau đó nhà trường đã chuyển lớp cho Bắc Võ từ lớp 5 đổi qua lớp 2 và ngược lại với Trần Khang, thời gian dự thính vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện. Ba mẹ Bắc Võ cũng có đến để làm rõ, còn đòi kiện luôn Doãn Kì y như cái cách mà năm đó bọn họ đòi kiện Hiệu Tích nhưng ở đó còn có những người công tâm cho dù muốn kiện cũng phải xem xét là tình huống bắt đầu từ ai nữa.

Doãn Khải lười quan tâm vì anh biết em trai của mình bây giờ không còn tùy tiện đánh người nữa, nhưng Doãn Khải không hiểu là lý do gì lại khiến Doãn Kì đánh con người ta đến gãy sống mũi. Bồi thường cũng đã bồi thường, xin lỗi cũng đã xin lỗi hơn hết anh còn thành thật cúi đầu xin lỗi bọn họ nếu còn muốn kiện thì Doãn Khải sẽ không khách sáo nữa.

Con nhà bọn họ bị đánh không lẽ em trai của anh không bị đánh sao? Đánh một đứa đã đành lần này đứa em họ Trần Khang cũng bị đánh liên lụy.

“Hai đứa tham đánh nhau lắm đúng không? Để mẹ biết được thì sao? Thím biết được thì sẽ lo như thế nào?” Doãn Khải đi ở giữa, hai bên của anh là hai đứa nhỏ với gương mặt đang hối lỗi là Doãn Kì và Trần Khang.

Trần Khang cười, vỗ vai anh: “Anh yên tâm, mẹ em sẽ không truy cứu đâu, nói em bị ngã là được.”

“Còn em nữa, có thù gì mà đánh người ta ghê vậy?”

Doãn Kì gỡ miếng băng keo ra vò vò rồi vứt vào thùng rác, “Em không có thù với cậu ta nhưng cậu ta là đứa bắt nạt Hiệu Tích thì em đánh cậu ta.”

Doãn Khải gõ đầu hắn một cái rõ đau, hét: “Vậy là vì Hiệu Tích?”

Trần Khang bên cạnh né qua một bên, anh họ này lớn thì lớn hơn người ta, lực đánh cũng lớn hơn người ta thử hỏi ai mà không sợ bị ảnh đánh.

Thú thật là lúc trước Trần Khang có ghét Doãn Kì này nhưng mà bây giờ nhìn lại cậu ta cảm thấy anh họ cũng không đáng ghét lắm.

“Kì ơi!”

Doãn Kì nhìn thấy Hiệu Tích đang gấp gáp chạy về phía này, hắn hét: “Đứng yên đó!”

Hiệu Tích đương nhiên nghe theo mà đứng yên tại chỗ...

“Ai cho em chạy trên hành lang? Anh đã dặn là không được chạy nhanh mà.”

Hiệu Tích chu môi làm nũng, “Muốn chạy lại ôm anh...”

“Nếu nhìn thấy anh việc của em là gọi anh, còn việc của anh là chạy về phía em.”

Doãn Khải cười khẩy nhìn hai người nào đó, thì ra đây là lý do.

“Thằng khỉ, có phải em đã biết gì đó mà không nói cho anh không?” Doãn Khải hất vai Trần Khang bên cạnh.

Cậu ta chỉ cười gãi đầu, “Em thì có biết gì đâu chứ.”

'Ouch' có người chạy nhanh đến mức không thèm nhìn trước nhìn sau cho nên đã đâm vào người có Trần Khang, tiếp đó hai người đều té lăn ra đất. Miệng người kia còn nhai nhai đồ ăn vặt, lúc này mới để ý đồ ăn vặt trên tay cậu ta cũng rơi xuống sàn hành lang hết luôn...

“Quang Khởi, cậu có sao không?” Bé ngoan Hiệu Tích đi lại đỡ người kia lên.

Quang Khởi lắc đầu, giọng ồm ồm nói: “Tớ không sao nhưng mà đồ ăn của tớ có sao-”

Hiệu Tích đỡ trán bất lực, cả đám học sinh lớp 5 trong lớp cũng kéo ra xem.

“Thôi anh về đây, có gì về nhà nói tiếp.” Doãn Khải vỗ vai hai đứa em của mình.

“Anh về cận thận.” Trần Khang đứng dậy, phủi tay.

“Về cẩn thận nha ông anh già.”

Doãn Khải nhìn hắn, miệng lẩm nhẩm ba từ: “Thằng trời đánh.”

Buổi chiều Cẩm Mai Chi được tan làm sớm cho nên bà đã ghé qua siêu thị mua đồ ăn định đến nhà nấu một bữa ăn bất ngờ cho hai đứa nhỏ, lái xe đỗ bên đường Cẩm Mai Chi chỉ cần đi qua đường là đến nhà của Doãn Kì rồi.

“Nè, đừng cắn! Đau em!” Hiệu Tích khó khăn đẩy đầu Doãn Kì ra, khi hắn đang điên cuồng cắn môi của cậu.

Doãn Kì ép cậu dựa lên cửa, “Hôn hay cắn?”

Hiệu Tích quay mặt đi chỗ khác, tay thì mò mò tới tay nắm cửa sau lưng bé ngoan định là sẽ mở cửa rồi chạy vào nhà luôn...

“Em thành tinh rồi hả? Còn biết kiếm đường chạy trốn anh.” Doãn Kì bắt lấy tay của cậu, kéo lên.

Hiệu Tích đáng thương nhìn hắn, “Vào nhà rồi hôn, có được không...”

“Sao vậy? Lúc nãy trên hành lang đông người em còn đòi ôm anh mà, hôn ở đây hay ở nhà thì có gì khác nhau.” Doãn Kì xoa xoa lỗ tai đang đỏ ửng của cậu, “Vào nhà hôn cũng được nhưng bây giờ anh sẽ tính thêm phí.”

Tiếp đó hắn lấn tới, hôn lên môi mềm của Hiệu Tích.

Đôi mắt của Cẩm Mai Chi trong xe mở to đầy kinh ngạc, bà đang tự hỏi hai đứa nó có phải là đang đùa giỡn không...

-
lka: bị mẹ thấy rồi kìa tr sao hun quài zậy tr =))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi