BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Không lâu sau xe tải cứu hộ tới.

Wiesmann mới nhập khẩu có giá trị hơn trăm triệu USD, bóc tem chưa được một tháng đã phải trở về quê hương để sửa chữa.

Dung Niên che lại bên mặt bị dập đến đỏ bừng, cậu ngồi xổm bên vệ đường, hai tròng mắt đen nhánh ướt sũng nước.

Anh hai lái xe không cẩn thận, vì cớ gì cậu lại bị dập mặt chứ?
Niên Niên đáng thương, cậu đã làm gì sai sao?
"Bé ngoan của anh."
Dung Trì đứng bên cạnh cậu, không quan tâm sự có mặt của những người bên cạnh, anh hạ eo dùng giọng điệu nịnh nọt để dỗ dành cậu: "Anh hai thật sự không cố ý đâu mà."
"Đừng che mặt, để anh hai nhìn xem có làm sao hay không?"
Anh vươn tay, định nâng mặt Dung Niên lên xem.

Nhưng Dung Niên giận dỗi quay lưng lại, không muốn cho anh xem.

Anh hai thối.

Hôm qua thì nói cậu mù, hôm nay thì làm cậu dập mặt.

Dung Niên tức giận, chắc chắn cậu sẽ bơ anh hai ba ngày liên tiếp hừ!
"Ngoan nào, để anh hai đưa em đi bệnh viện." Dung Trì sợ mình làm khuôn mặt nhỏ của em trai bị dập đến biến dạng, cho nên đành kiên nhẫn dỗ cậu đi bệnh viện.

Nhưng Dung Niên không muốn đi.

Không còn cách nào khác, Dung Trì đành bắt một chiếc taxi bên đường để đưa hai người về nhà.

Dung gia có bác sĩ tư nhân, gọi hắn đến xem tình hình của Dung Niên là được rồi.

Rất nhanh xe taxi đến cổng tiểu khu.

Vào lúc tài xế nhận tiền, anh ta còn xúc động nói thêm: "Mấy người lắm tiền nhiều của như các cậu biết tiết kiệm thật đấy.

Không mua xe để đi mà lại đi bắt taxi, chẳng lẽ đi taxi tiện lợi hơn sao?"
Dung Trì: "..."
Dung Trì nói cho có lệ: "Đúng! Anh nói rất đúng! Được chưa."
Có lệ xong, anh vội vã đuổi theo Dung Niên đã xuống xe từ trước.

"Niên Niên, cuối tuần này anh cùng em đi xem diễn thuyết nhé? Được không?"
"Niên Niên, thư ký của anh nói mấy chỗ này lại mở thêm vài quán, trong đó có nhiều loại đồ ăn vặt rất ngon, anh dẫn em đi ăn nhé?"
"Niên Niên...."
Dung Trì hèn mọn dỗ dành cậu cả quãng đường, nhưng Dung Niên chỉ hậm hực che lại bên mặt bị sưng đau của mình, cậu giống như một bé cá nóc tức giận, không quan tâm đến ai hết.

Một lúc sau.

Hai người bước vào nhà, ông nội cùng mẹ Dung biết được tin tức đã ra cửa đừng chờ sẵn.

Thấy Dung Niên trở về, tất cả đều tiến lên đón cậu.


"Bé ngoan, ra đây ông xem, chỗ nào của con bị đau vậy?"
Ông nội đứng ở cửa, đôi mắt giáo giác kiểm tra Dung Niên từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, chỉ còn chỗ đang bị tay của cậu che mất.

Dưới ánh mắt nôn nóng của ông nội, Dung Niên chậm chạp bỏ tay ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ bị che nửa ngày.

Thịt trên người cậu rất mềm, đặc biệt là thịt trên mặt, vừa đầy đặn vừa mềm mại, nhưng sau khi bị đập một phát lên mặt kính cường lực, nguyên một mảng da bị đỏ tấy lên, nhìn qua còn hơi sưng.

Ông nội nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu ngay lập tức hít một ngụm khí, suýt không đứng vững, cũng may là có mẹ Dung nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ông.

"Dung! Trì!"
Sau khi ổn định lại cơ thể, khuôn mặt ông cụ xanh mét, vung gậy chống lưng lên đánh cho Dung Trì một phát: "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Đi xe còn bị đâm vào vệ đường? Đâm vào ven đường thì thôi đi, sao anh lại làm liên luỵ đến bé cưng ngoan của ta?"
Gậy chống lưng của ông nội làm một trăm phần trăm từ gỗ đặc, Dung Trì ăn trọn một gậy kia, không phải là đau bình thường đâu.

Anh vững vàng tiếp nhận đau đớn, vẫn là Dung Niên không nỡ nhìn, ôm lấy cánh tay ông nội để cứu anh hai của mình.

Sau khi bác sĩ tư nhân đến, hắn nâng mặt Dung Niên lên thoa đều thuốc cho cậu, rồi mới cười cười trấn an những người bên cạnh.

"Bôi thuốc này nhiều lần thì mặt cậu ấy sẽ khỏi thôi, mọi người đừng lo lắng quá."
Ông nội vẫn sốt ruột hỏi: "Cái loại thuốc này có ngăn ngừa đau đớn không?"
"Ừm, có thể giảm đau!"
Bác sĩ kê đơn thuốc, nói vài câu với mọi người rồi mới rời đi.

Tối hôm đó, tất cả mọi món ăn đều thay bằng canh trứng, để thuận tiện cho việc ăn uống.

Dung Trì ngồi bên cạnh cậu, ân cần chăm chút đến mức chỉ hận không thể tự mình cầm thìa đút cho cậu ăn.

Sau khi ăn xong.

Dung Niên mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện, ông nội cũng sợ lúc cậu nói chuyện sẽ bị đau nên trực tiếp ra lệnh, chỉ cần Dung Niên không hỏi, mọi người tuyệt đối không bắt chuyện với cậu.

"Ông nội, con về phòng nghỉ ngơi đây."
Dung Niên dụi dụi mắt, sau khi ở dưới lầu chào hỏi mọi người thì mới quay về phòng.

Thời gian qua thật lâu.

Sau khi Dung Niên tắm xong, cậu mặc áo ngủ hình bò sữa, nằm bò trên giường đọc sách.

Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.

Cậu nhanh chóng giấu quyển sách dưới gối như phản xạ tự nhiên, trèo xuống giường, xỏ chân vào dép rồi đi ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra, bên ngoài là Dung Trì đang bưng một cốc sữa bò còn ấm.

Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, đứng nhìn Dung Trì vài giây rồi cho anh vào phòng.

"Sữa bò thêm hai thìa mật ong em thích nhất! Uống một ly không?"

Anh nói rồi đưa cốc sữa bò đến trước mặt Dung Niên.

Dung Niên cầm lấy.

Dung Trì thấy vậy, rốt cuộc thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Anh kéo một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt Dung Niên, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt bánh bao của Dung Niên, sau đó——
Anh giống như đang hạ quyết tâm việc gì đó.

Rồi anh nói: "Không phải em muốn biết thời điểm anh động dục diễn ra như nào sao? Bây giờ anh sẽ nói cho em."
Anh vừa nói lời này xong, đôi mắt của Dung Niên sáng bừng lên cùng với khuôn mặt tròn xoe của cậu.

Dung Trì thấy phản ứng của cậu, anh cảm thấy thật bất lực.

Giơ hai tay lên ấn huyệt thái dương, Dung Trì hỏi cậu: "Em còn nhớ không? Anh từng phải vào ICU điều trị nửa tháng! Còn suýt mất nửa cái mạng."
"Có nhớ!" Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng mà cậu vẫn chưa thấy tình trạng lúc đó của Dung Trì bởi vì thời điểm đó cậu không ở nhà.

"Thời điểm đó cũng là lúc anh đang tới kỳ động dục."
Dung Niên: "..."
Kỳ động dục của anh hai hoá ra dữ dội như vậy sao?
"Anh cùng một tên họ Lục, không phải họ Lục đang ở trong nước này đâu, là người khác."
"Cái tên họ Lục kia chắc chắn không phải con người, nếu nói hắn là súc sinh anh còn sợ hắn làm bẩn hai từ súc sinh này ấy chứ."
Dung Trì vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trên mặt là biểu tình chua xót.

"Hai người bọn anh cùng thích một người, nhưng anh còn chưa kịp thổ lộ với người nọ thì đã bị họ Lục kia quấy rầy."
"Y hạ thuốc anh, hai người bọn anh lăn lên giường.

Sau khi ngủ xong, trùng hợp bị người nọ nhìn thấy, đối phương có vẻ bị doạ nên ngay lập tức chạy đi, không còn trở về nữa.

Cái tên họ Lục kia ngủ cho sướng xong còn hắt nước bẩn lên người anh, bảo anh hạ thuốc y."
Dung Trì nói, nhớ lại sự việc trong quá khứ khiến anh xúc động đến đỏ mắt.

"Còn cái người chạy đi kia, anh nghe nói hắn ta đã chết, nhưng lại không tìm được thi thể.

Sau khi hai người bọn anh biết tin thì lao vào đánh nhau một trận."
"Anh đánh gãy chân hắn còn hắn thì đánh anh vào ICU, vết thương chồng chất khiến kỳ động dục của anh bị hỗn loạn nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa từng động dục thêm lần nào.

Dung Niên: "..."
Dung Niên thực sự rất sốc.

Cậu ngơ ngác nhìn anh hai mình, cảm thấy anh từng trải qua cuộc tình vừa kịch tính vừa máu chó.

Còn tràn đầy màu sắc nghi vấn.


Ví dụ như, ai mới là người thực sự hạ thuốc?
Còn có, cái người mà anh hai cùng họ Lục đều thích đã chết thật hay chưa?
Dung Trì kể lại câu chuyện mình kìm nén trong mấy năm nay, anh lấy tay xoa mặt thật mạnh rồi mới nhìn Dung Niên.

"Cái năm anh tới đến kỳ động dục chính là như vậy đấy, bởi vậy mới nói tên họ đó chẳng ra gì, cả nhà họ Lục cũng vậy, đều là cá mè một lứa."
Dung Trì nói, còn chửi bậy thêm vài câu mới thôi.

Dung Niên thì sợ đến mức biến ra đuôi cá.

Cậu ôm chiếc đuôi màu xanh lam, trong mắt ngập tràn kinh sợ.

Thật khủng khiếp...!
Cậu còn đang muốn biết lúc anh hai đến kỳ động dục anh ấy giải quyết như thế nào để lấy kinh nghiệm, xem ra anh hai không giúp ích được gì rồi.

Bây giờ cậu chỉ muốn quên những gì mình vừa nghe đi thôi.

Cậu không muốn bị đánh nặng đến mức phải vào ICU khi đang trong kỳ động dục.

"Anh hai!" Dung Niên ôm đuôi cá, mềm mại kêu: "Em không muốn nghe nữa."
Nếu còn nghe tiếp chắc chắn đêm nay cậu sẽ gặp ác mộng.

Dung Trì nhìn thấu suy nghĩ nhỏ của Dung Niên, anh đưa tay ra xoa đầu cậu, cười nói: "Hiện tại thấy sợ chưa?"
Anh cầm cốc sữa mà Dung Niên vừa mới uống được vài ngụm đưa đến bên miệng cậu.

Sau đó giúp cậu nằm xuống rồi đắp chăn cho cậu.

"Được rồi, vậy để anh kể chuyện cổ tích cho em để em dễ ngủ nhé!"
Dung Niên ngoan ngoãn nằm trong chăn ôm lấy cái đuôi nhỏ, "Ừm" một tiếng đồng ý.

Dung Trì thấp giọng kể cho cậu câu chuyện cổ tích với kết cục có hậu.

Cùng lúc câu chuyện đi vào kết thúc happy ending Dung Niên cũng chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.

Trong giấc mơ của cậu không nhiễm chút máu nào, xung quanh tràn ngập bình yên.

Sáng sớm hôm sau.

Dunh Niên ngái ngủ ngồi dậy, hôm qua anh hai kể chuyện cổ tích cho cậu xong rồi không biết đi từ lúc nào.

Cậu ngáp một cái, ngồi ngây ra lúc lâu rồi mới trèo xuống giường.

Trong lúc rửa mặt, Dung Niên cẩn thận soi gương, thấy khuôn mặt nhỏ bớt hồng đi nhiều.

Nhưng nhìn kĩ thì vẫn thấy nó hơi kỳ lạ.

Cầm lấy thuốc mỡ bác sĩ kê cho thoa đều lên mặt, xong xuôi cậu mới xuống lầu ăn sáng.

Cậu không tránh khỏi việc bị ông nội cùng Dung Trì túm lại cẩn thận xem vết thương, thấy mặt Dung Niên đỡ hơn, hai người cũng an tâm phần nào.

"Buổi sáng ngày hôm nay để tài xế lái xe đi." Trên bàn cơm, ông nội căn dặn.

Ban đầu Dung Trì định nói hôm qua anh mắc chút sai sót nhỏ thôi, hôm nay nhất định sẽ không để việc này xảy ra nữa.

Nhưng ánh mắt nhìn phía Dung Niên, anh cũng nghĩ hôm qua mình doạ cậu sợ.

Nghĩ đi nghĩ lại anh đành đồng ý với quyết định của ông nội.


Tài xế đi cùng bọn họ ra cửa.

Trên đường đi, ông nội đưa cho cậu mấy hộp sữa có hàm lượng canxi cao dành cho người cá, ông nói uống sữa này có thể kéo dài vóc dáng.

Dặn cậu uống hai hộp, một hộp cho buổi sáng còn lại để tối uống.

"Niên Niên."
Dung Niên đang uống sữa thì bị Dung Trì gọi.

Cậu nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nhìn anh hai, nói: "Sao vậy ạ?"
Dung Trì lấy mấy cuốn sách ra từ túi công văn của mình, những quyển sách ấy nhìn hơi cũ có vẻ như nó đã tồn tại từ rất lâu.

"Mặc dù kỳ động dục của em vẫn chưa đến, nhưng anh nghĩ nó sẽ tới sớm thôi."
"Cả đêm anh ở trong thư phòng thì tìm được mấy cuốn sách này, bách khoa toàn thư kiến thức sinh lý của người cá mà các tiền bối để lại, trong đó có phần nói về kỳ động dục."
Đặt sách vào lồng ngực Dung Niên, xong anh mở máy tính bảng ra, tranh thủ lúc này xem trước công việc cần phải xử lý khi đến công ty.

Dung Niên nhìn mấy cuốn sách, đôi mắt xinh đẹp của cậu lập tức cong thành hình trăng non.

Quá tuyệt vời.

Đây chính là thứ mà cậu đang cần nhất lúc này.

"Anh hai!"
Dung Niên sung sướng kêu lên, sau đó ôm lấy anh dùng sức cọ cọ: "Em yêu anh nhất!"
Dung Trì nghe thấy lời này, khuôn mặt tuấn tú của anh cũng tràn đầy ý cười.

Anh cũng thích bé ngoan nhà mình nhất.

Nhưng vui xong anh lại thấy hơi phiền lòng.

Không biết thằng nào tốt số được em trai mình coi trọng đây.

"Em cứ đọc trước đi, có gì không hiểu thì hỏi anh."
Dung Trì nhéo bên mặt không bị sưng của cậu, giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng.

Dung Niên gật đầu.

Rất nhanh xe đã đến cổng trường.

Dung Niên đang xuống xe thì đột nhiên bị Dung Trì gọi lại.

"Niên Niên, hôm nay là thứ sáu rồi, ngày mai em được nghỉ học anh sẽ dẫn em đi gặp một người."
"Ai vậy?"
"Người kết thân với em."
——-
Tác giả có lời muốn nói:
Niên Niên sắp get được phương thức tốt nhất để chăm sóc một tiểu nhân ngư _(:з" ∠)_
Tác giả xìpoi: cp phụ của anh hai tạm thời chưa có đất diễn.

Không sai, chính là anh hai cùng Lục gãy chân.

Đây là một đôi chỉ có cẩu huyết và cẩu huyết, nhưng không ngược.

Mạch truyện chính vẫn là nói về Niên Niên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi