BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Ngay khi chuẩn bị vung cây gậy lên, Dung Trì đột nhiên nghe thấy âm thanh của một người phụ nữ.

"Anh à, người ngồi trên xe lăn vừa nãy, chúng ta thực sự không cần giúp sao? Nhìn qua có vẻ tình huống của y không được tốt lắm."
"Quan tâm y làm gì?" Bên cạnh người phụ nữ còn có thêm giọng nói không kiên nhẫn của một người đàn ông: "Tôi vừa nhìn thấy tên nam nhân ấy đã biết là y đang giả vờ hoảng hốt."
"Còn bảo cái gì mà mình vừa về nước, bị tách khỏi người nhà, còn không cầm theo di động, xì, quỷ mới tin." Người đàn ông nói, kèm theo tiếng cười nhạo: "Còn kỳ lạ hơn nữa là, y nói y họ Lục, họ Lục thì làm sao? Có cái gì đặc biệt chứ?"
Hai vợ chồng đang nói chuyện, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.

Nhìn rất hung dữ.

"Các người vừa nói, có một người ngồi xe lăn, mang họ Lục, giờ y đang ở đâu?"
Dung Trì nắm chặt gậy sắt trong tay, đáy mắt như thể bị gợi ra hàng cơn sóng to gió lớn, rồi lại mạnh mẽ kìm lại.

Hai vợ chồng bị anh doạ sợ, chờ đến khi bình tĩnh lại, họ mới vừa run rẩy vừa nói ra địa chỉ.

Nói xong, ánh mắt liên tục nhìn cái gậy sắt trong tay anh.

Dung Trì ghi nhớ địa chỉ, đem gậy sắt cất ra sau lưng, trầm giọng nói với hai người: "Cảm ơn." Rồi tiếp tục đi vòng qua họ, phóng nhanh xuống tầng, sau đó chuẩn bị đi nhìn xem, cái tên họ Lục kia có phải là người trong tưởng tượng của anh hay không.

Nếu phải.

A, cái gậy sắt này, đêm nay đành tặng cho y vậy.

Bước chân của anh vừa đi xa, hai người "vợ chồng" kia liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó động tác ăn ý tách ra.

"Kỹ thuật diễn của anh khá tốt nha."
"Cô cũng không tồi."
Hai người khen đối phương xong, đồng thời mặc lại bộ quần áo lao động, vừa đói bụng những cũng vừa vui vẻ.

Đem hộp cơm vừa nãy giấu ở ngã rẽ ra, hai người mặc quần áo lao động, đứng tại chỗ cảm khái: "Vừa rồi chỉ tuỳ tiện nói mấy câu, vậy mà số tiền kiếm được còn nhiều hơn mấy ngày làm việc của tôi."
"Thì có ai bảo là không phải đâu, người vừa rồi ở dưới tầng đưa tiền, thật quá hào phóng."
Vốn dĩ nhân viên đưa cơm hộp không thể đi vào chung cư, nhưng hôm nay một vị chủ hộ nào đó gọi cơm hộp, lại còn chỉ đích danh hai người họ mang lên.

Sau đó, bảo an mở cửa cho hai người, nhưng ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn chằm chằm bọn họ, đề phòng họ làm ra hành động khác thường.

Nhưng nhìn mãi cũng không thấy hai người có gì lạ thường.

Thật ra, vừa rồi đăng ký đi vào, ở hộ gia đình tầng tám, có một người cầm chặt gậy sắt, nhìn qua có chút nguy hiểm.

"Ding—-"
Chuông cửa trước nhà Dung Niên lại một lần nữa được ấn vang.

Lần này trước khi mở cửa, Dung Niên còn cố ý ghé vào cửa, xuyên qua mắt mèo, cảnh giác nhìn mọi thứ bên ngoài.

Nếu lại là anh hai, Dung Niên thầm nghĩ, nhất định mình phải khó chịu ra mặt.

Cho dù là anh hai mình thích nhất, cũng không thể tuỳ tiện đến rồi đi, đi rồi lại đến, doạ sợ em trai.

Vừa vặn, lúc cậu nhìn ra bên ngoài, người đang đứng bên ngoài cũng nhìn về phía cậu.

Tầm mắt hai người gần như chạm vào nhau.


Dung Niên thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của ai đó, núm đồng tiền tức khắc lộ ra.

Ngay giây sau.

Cửa chính đang đóng chặt đột nhiên được mở ra.

Dung Niên mặc một cái áo sơ mi trắng lỏng lẻo, xuất hiện trước mặt Lục Cận Ngôn.

Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, như chứa đựng hàng vạn ngôi sao nhỏ.

"Lục Cận Ngôn."
Ngay cả âm thanh, cũng khiến Lục Cận Ngôn vô cùng yêu thích, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.

Lục Cận Ngôn nhìn cậu vài giây, thấy cậu cứ bất động nhìn hắn, nhướng mày: "Không mời tôi vào à?"
Dung Niên bị nhắc nhở, lúc này mới vội vã dịch người, để hắn đi qua cửa.

"Vừa rồi ngài ở dưới tầng làm gì vậy?" Sau khi dẫn Lục Cận Ngôn vào trong, Dung Niên có chút tò mò hỏi.

Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua mạt thâm thuý, khoé môi câu lên: "Gặp một người quen, cho nên, chậm trễ một chút."
Người quen?
Dung Niên định hỏi người ấy là ai, nhưng cẩn thận nghĩ lại, có nói chưa chắc cậu đã biết.

Bởi vì, người quen của Lục Cận Ngôn, làm sao cậu có thể biết được.

"Vậy được rồi, chúng ta không nhắc đến người quen của ngài nữa, em mang ngài đi xem phòng của em." Dung Niên nghiêm trang nói: "Hôm nay người môi giới nói, căn phòng này được thiết kế rất tận tâm, còn cả một câu chuyện phong thuỷ đằng sau, để em kể cho ngài nghe."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng.

Hai người một trước một sau, đi khắp nơi trong phòng.

Căn phòng này có diện tích rất lớn, Dung Niên một bên dẫn hắn đi xem, một bên nỗ lực nhớ lại những gì sáng nay người môi giới nói, lặp lại một lần nữa cho hắn.

Cuối cùng, sau khi giới thiệu phòng xong, giọng điệu của cậu có vẻ rất tuỳ ý nhưng cặp mắt nhỏ lại đôn đáo nhìn hắn: "Có phải chỗ này rất gần với công ty của ngài đúng không?"
"Đúng vậy, rất gần."
Lục Cận Ngôn nhận ra cậu có điều gì muốn nói, cho nên hắn kiên nhẫn chờ cậu.

Quả nhiên.

Sau khi đi dạo xung quanh một vòng, rồi quay trở lại ghế sopa, Dung Niên mới nói ra một câu mà mình nghẹn từ nãy.

"Nếu, nếu sau này ngài muốn nghỉ trưa, thì có thể tới chỗ của em."
Cậu nói xong, bàn tay nhỏ khẩn trương nắm chặt vạt áo sơ mi, nhưng trên khuôn mặt lại bày ra biểu tình em chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, nếu ngài không đồng ý thì em vẫn có thể giữ nguyên biểu tình nghiêm túc đó.

Lục Cận Ngôn bị bộ dáng lúc này của cậu chọc cho ánh mắt đều tối lại.

"Nghỉ trưa?"
Hắn lặp lại hai chữ này, thấy biểu tình trên mặt bé con càng lúc càng khẩn trương, hắn chơi đến vô cùng vui vẻ, đáy mắt lộ ra sung sướng khó có thể phát hiện, phụ hoạ: "Vừa hay những ngày gần đây tôi đang cần nghỉ trưa, nhưng vẫn chưa tìm được nơi nào thích hợp."
"Nơi này có thể ở được."
Dung Niên nhanh chóng tiếp lời, nói xong đột nhiên cảm thấy mình có vẻ hơi kích động, không có tí rụt rè nào cả.

Vì vậy, cậu vội vã hạ giọng, ngữ điệu chậm lại, giả bộ bày ra bộ dáng trông tự nhiên nhất, bổ sung thêm: "Chỗ này của em rất lớn, có thể chia cho ngài một nửa."
Lục Cận Ngôn gật đầu, nghiêm túc nói ra lời cảm ơn với cậu.


Cảm ơn xong, lại tiếp tục hỏi cậu: "Tôi không thể ở nơi này mà không làm gì được, chắc chắn tiền thuê nhà tôi sẽ trả cho em.

Ra giá đi, muốn nhiều hay ít?"
"Không cần tiền."
Dung Niên vội vã xua tay, cậu đã chiếm rất nhiều tiện nghi của Lục Cận Ngôn rồi, không thể ngủ với một người hoàn hảo, mà còn thu tiền của người ta được.

Như vậy thật sự quá khốn nạn.

Cậu rất có nguyên tắc, ham muốn cơ thể Lục Cận Ngôn, mưu cầu tình cảm của Lục Cận Ngôn.

Duy chỉ không cần tiền của hắn! Bởi vì bản thân cậu đã có rất nhiều tiền.

Cậu không hề muốn, nhưng Lục Cận Ngôn cứ nhất định đòi đưa.

Giằng co một lát, bóng đèn nhỏ trong đầu Dung Niên bỗng sáng lên.

"Nếu ngài thực sự muốn trả tiền thuê nhà, ngài có thể không cần đưa tiền cho em, ngài có thể đổi bằng thứ khác."
Cậu ngồi xuống ghế sopa, hai đùi dính sát cọ vào nhau, giống như xua đuổi cơn ngứa ngáy nóng bỏng đang truyền đến, ngẩng khuôn mặt ửng đỏ nhưng không biết đỏ lên tự bao giờ, đôi mắt ướt dầm dề, tựa như dụ dỗ, nhìn Lục Cận Ngôn.

"Em muốn thứ khác." Cậu lặp lại một lần nữa.

Tất cả đều lọt vào đáy mắt Lục Cận Ngôn, sự bình tĩnh cùng lý trí của hắn gần như sụp đổ trong nháy mắt.

Hắn duỗi tay, kéo lỏng cà vạt, để hô hấp thông thuận hơn một chút.

"Niên Niên, nói rõ ràng lại xem nào?"
Mặc dù cà vạt đã được kéo ra, nhưng hô hấp vẫn nóng rực như cũ.

Lục Cận Ngôn đơn giản nghiêng người về phía trước, hơi cúi xuống, chống hai tay lên ghế sopa, trong đôi đồng tử thâm thuý phản chiếu lại bóng dáng của bé con trước mắt.

Lục Cận Ngôn đột nhiên kéo gần khoảng cách, lại còn nhìn như vậy.

Dung Niên đã nhịn mấy ngày không được sự an ủi, vết hồng trên mặt lan dần ra khoé mắt.

Hai chân càng lúc càng khó chịu.

Cậu vô thức nắm chặt bàn chân dưới lớp áo sơ mi, móng tay đặt trên đùi để lại mấy vết hồng.

"Không cần tiền thuê nhà.

Muốn, muốn ngài—-"
m thanh dồn dập, mang theo chút rung động, vừa mới mở miệng, đã bị một đôi môi khác nuốt lại những lời chuẩn bị nói.

Là hôn.

Là nụ hôn mà mấy ngày nay Dung Niên ngày nhớ đêm mong.

Lục Cận Ngôn nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên, trao cho cậu một nụ hôn cực kỳ ôn nhu.


Hôn xong, hắn cầm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của cậu, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng tự làm bản thân bị thương."
"Nếu khó chịu thì cứ nói với tôi."
Trong mắt Dung Niên như che kín bởi lớp sương mù, ngay cả hơi thở cũng vô cùng nóng bỏng.

"Lục Cận Ngôn."
Cậu trèo lên cổ Lục Cận Ngôn, mềm mại nói: "Bốn ngày rồi ngài chưa ôm em."
Lục Cận Ngôn nghe vậy, duỗi tay ôm lấy cậu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần nóng lên, hắn lại cúi đầu hôn hôn tóc cậu.

"Quên những con số ấy đi."
Giọng nói trầm thấp như có như không vang lên, kèm theo đó là âm thanh ái muội khi từng lớp quần áo được cởi ra.

"Bây giờ, em muốn ôm bao nhiêu liền ôm bấy nhiêu."
Ánh đèn phòng khách, vừa sáng vừa tỏ.

Cửa sổ sát đất thật lớn, khu phố thương mại phồn hoa.

Từ cửa sổ sát đất nhìn ra có thể thấy ánh đèn neon của toàn bộ thành phố.

Giờ phút này Dung Niên đang dán lên mặt kính thuỷ tinh của cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh những chiếc xe phía dưới nườm nượp nối đuôi nhau, cả người đều nhuộm một màu phấn hồng vì khẩn trương.

"Đừng, đừng ở nơi này..."
Cậu nỗ lực ngẩng khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp mồ hôi lên, giọng nói run rẩy, hướng người phía sau xin tha: "Bên dưới có người, sẽ bị nhìn thấy."
Cậu không muốn bị nhìn thấy.

Nhưng tiếng khóc cùng lời xin của cậu cũng vô pháp khiến người phía sau mủi lòng.

Cậu khóc càng đáng thương bao nhiêu, thì lại càng bị bắt nạt bấy nhiêu.

Cố tình, người nọ bắt nạt cậu đến thảm thương, nhưng nụ hôn rơi xuống vẫn ôn nhu như cũ.

"Niên Niên, em xem, có phải bọn họ đang nhìn em hay không?"
Giọng nói phát ra.

Tiếng khóc lại dày thêm vài phần.

Lục Cận Ngôn không nhẫn nhịn được, phát ra một tiếng rên rỉ, hắn suýt bị bé con ép đến suýt mất khống chế.

"Ngoan."
Hắn không dám hù doạ người ta nữa, xoay người cậu lại, mặt đối mặt, vừa ôm vừa dỗ.

"Không khóc." Hắn hôn những giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi bé con, trấn an nói: "Không cần phải sợ, bên ngoài không nhìn vào được trong này."
"Loại kính này, chỉ có thể nhìn từ bên trong ra bên ngoài."
Dung Niên bị hù doạ một hồi lâu, nghe những lời này, càng khóc to hơn.

Chẳng qua lần này là bị tức đến phát khóc.

"Ngài gạt em." Giọng điệu mang theo tiếng khóc nức nở lên án.

Sâu trong cổ họng Lục Cận Ngôn phát ra tiếng cười nhẹ, hắn đặt trán của mình lên trán của cậu.

Ngay lập tức nhận sai.

"Là tôi lừa Niên Niên, tôi không đúng."
Hắn nói, xong còn chủ động hỏi: "Niên Niên, em muốn tôi bồi thường bằng gì nào?"
Dung Niên đưa tay lên xoa đôi mắt, xoa xong, lại vươn tay về phía hắn: "Vào phòng ngủ."
Thứ cậu muốn bồi thường, đó là quấn lấy Lục Cận Ngôn, ân ái xuyên đêm.

Nếu như khiến đối phương mệt như lần đầu tiên, đến mức phải xoa eo, thì cậu cũng không thèm đau lòng đâu.

Cậu muốn làm một tiểu nhân ngư vô tình lãnh khốc.


Lục Cận Ngôn nghe được Dung Niên muốn bồi thường là việc này, trong lòng hắn vừa ngọt vừa chua.

Ngọt là bởi vì Niên Niên yêu thích cơ thể hắn.

Chua là vì Niên Niên chỉ thích cơ thể hắn.

Trong phòng ngủ, âm thanh ái muội không biết mệt lại vang lên.

Mà bên ngoài gió lạnh, vẫn còn một Dung Trì đang nắm chặt gậy sắt, không ngừng tìm xung quanh bảy con phố ở gần đó, nhưng mãi vẫn không tìm ra—-
Vừa về nước, ngồi xe lăn, một tên nào đó họ Lục.

"Sao lại như này? Người đâu?"
Dung Trì cau mày, đối diện với gió lạnh, gió thổi qua khiến tóc anh trở nên hỗn độn, quần áo cũng nhăn nheo không ít.

Nhìn từ xa, rất giống một bà lão đang chạy, vội vã đuổi theo, lại xui xẻo không đuổi kịp được quả trứng đáng thương.

Đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng Dung Trì đành cau mày, lấy điện thoại ra.

Từ trong danh sách đen kéo ra một dãy số chưa được lưu tên, nhưng anh vẫn lướt lướt xuống dưới, hoàn hảo kéo dãy số kia ra khỏi danh sách đen.

Dung Trì nhanh chóng gọi qua.

Anh muốn hỏi xem, người này thực sự đã trở về hay chưa?
Nếu quay về thật, thì đừng nói bảy con phố, cho dù có lật là bảy mươi con, thì anh cũng nhất định phải tìm ra được y.

Sau đó, cho y ăn một cây gậy sắt.

"Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện đang tắt, vui lòng gọi lại lần sau."
Liên tiếp mấy cuộc, đều không có một ai nhấc máy.

Dung Trì muốn ném bay điện thoại.

Gió lại thổi qua.

Cuối cùng, Dung Trì cảm thấy mình chẳng khác gì một tên ngốc, không cam lòng cầm chặt gậy sắt, quay người đi về nhà.

Vốn dĩ còn định quay lại chỗ Dung Niên nhìn thử, nhưng thời gian anh tìm người thật sự rất lâu, trước mắt, cũng đã trì hoãn đến 12 giờ rồi.

Nếu mà đi đến chỗ Dung Niên, anh sợ làm bé con thức giấc, đáng sợ hơn là bé con còn thể gắt ngủ nữa.

"Thôi, sáng mai lại qua."
Dung Trì thở ra một hơi mệt mỏi, rồi đạp chân lên phanh ga, phóng về nhà.

Ngày hôm sau.

Dung Niên tỉnh lại trong lòng Lục Cận Ngôn, hôm qua cậu gần như là đại chiến nguyên đêm.

Cũng không biết có phải là do bốn ngày chưa được an ủi hay không.

Mà, đối với thân thể nhỏ bị nghẹn đến khó chịu, lại có thể triệt để thoả mãn.

Nhiệt độ nóng bỏng trên người cậu đều đã được rút sạch, Dung Niên cảm thấy lúc này tâm trạng của cậu vô cùng thoải mái.

"Chụt, chụt, chụt."
Nhân lúc Lục Cận Ngôn vẫn chưa tỉnh, Dung Niên tiến đến sát mặt hắn, mềm mại hôn xuống.
Hãy sống tốt và tranh thủ từng giây để làm một tên lưu manh chuyên nghiệp!
——-
Nay bộ "Đừng chạm vào..." lên cfs vì cái kết:V, lúc edit tâm hồn tui như đang trên mây nên hơi lặp từ, chỗ nào khó chịu quá thì nhắc tui nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi