BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



Ngay trong giây phút đó, Dung Niên ngỡ rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cậu ngồi ngây ra dưới đất, trên khuôn mặt nhỏ toàn là bùn, mờ mịt, ngây dại, không dám tin vào tai mình.

"Lục Cận Ngôn....."
Cậu lẩm bẩm: "Vừa rồi là ngài nói sao?"
Nói muốn cậu, muốn bên cậu cả đời.

Lời này đối với cậu, quả thực là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Cậu hỏi xong, vươn bàn tay nhỏ nhắn bẩn thỉu lên đập mạnh xuống chân mình.

Đập xong, đau đến nước mắt lưng tròng.

Còn Lục Cận Ngôn thì vẫn tiếp tục nhẹ giọng tỏ tình với cậu: "Niên Niên, là anh đang nói mà."
Hắn chìm trong bóng tối, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Dung Niên, vừa chua vừa ngọt: "Anh biết, anh lớn hơn em vài tuổi, lại có những tâm tư như vậy đối với em, thậm chí ngay lúc đầu đã làm chuyện ấy với em, quả thực có chút....!Cầm thú."
"Nhưng anh không nhịn được."
Hắn tỏ tình đến đoạn này, tự dưng lại cảm thấy hơi khổ sở: "Hiện tại nói những lời này với em, thời gian, địa điểm, phong cảnh, đều không đúng theo kế hoạch của anh.

Nhưng anh không rảnh lo nhiều như vậy.

"Anh thích em."
Nếu mà chỉ có hai câu thổ lộ, Dung Niên còn có thể tự cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Nhưng đau đớn truyền đến khi véo vào đùi, cùng với rất nhiều lời thốt ra từ miệng Lục Cận Ngôn.

Cuối cùng Dung Niên cũng dám khẳng định, không phải là nằm mơ, cũng không phải ảo giác, cậu thật sự được Lục Cận Ngôn tỏ tình.

Mối tình thầm mến giấu kín bấy lâu nay đã thành sự thật.

Dung Niên "Oà" một tiếng, trực tiếp khóc lên, như là muốn mang nỗi tủi thân, chua xót vì thích thầm bấy lâu nay bộc phát ra hết.

"Lục Cận Ngôn, em, em muốn ôm một cái."
Dung Niên khóc nấc lên, nói với Lục Cận Ngôn rằng, lúc này cậu cực kỳ muốn ôm Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn khẽ cử động thân mình, đương nhiên cũng muốn bé con của hắn chứ.

Nhưng phạm vi hoạt động của hắn bí bách đến mức khó có thể nhúc nhích.

"Niên Niên, chờ một lát, anh tới ôm em ngay đây." Lục Cận Ngôn nói, bắt đầu có ý định di dời đất đá trên người mình xuống.

Dung Niên khóc hết hơi, nhưng động tác trên tay đã bắt đầu hoạt động trở lại.

Lúc này còn dùng nhiều sức hơn vừa rồi.

Đôi tay nhỏ bé kia bị đá vụn mài xước da, nhưng không hề ảnh hưởng đến tiến độ của chủ nhân đôi tay ấy.


Dung Niên ở bên ngoài đào.

Lục Cận Ngôn cũng không rảnh rỗi, ở bên trong cố gắng tự cứu mình.

Mưa vẫn to như cũ, táp vào mặt, đôm đốp như bị vả mấy bạt tai.

Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ướt dầm dề, không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng có thể đào ra một cái lỗ.

Lục Cận Ngôn được cậu lôi ra, đã thế còn ngã lên người cậu.

Hai người không một ai sạch sẽ.

Lục Cận Ngôn càng chưa bao giờ để cơ thể phải nếm trải nỗi chật vật này, nhưng một chút hắn cũng không cảm thấy khó chịu.

Ngược lại.

Tỏ tình với cậu thành công, hắn cảm thấy âm thanh sét đánh là vì hắn mà vỗ tay, nước mưa cũng là do ông trời khóc vì vui thay hắn...!
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn ngồi dậy, ôm bé con vào trong lồng ngực, khẽ chạm trán mình vào trán cậu.

"Anh nói thích em xong rồi, giờ cũng nên đến lượt em nói đúng không?"
Tuy hắn đã biết đáp án từ phản ứng của Dung Niên sau khi nghe hắn tỏ tình xong,
Nhưng mà Lục Cận Ngôn vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói ra.

Có lẽ là.

Chết tiệt, hắn không cho phép bỏ qua bất kỳ một nghi thức gì.

Dung Niên ôm chặt hắn, đôi mắt vừa khóc nên vẫn hồng hồng, nhưng trong con ngươi lại mang theo ánh sáng.

"Lục Cận Ngôn, em thích ngài!" m thanh lanh lảnh không nhiễm chút do dự.

Lục Cận Ngôn chỉ chờ câu thích này, trong lòng hắn mới thanh thản được.

Cậu cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi lạnh lùng kia.

Hôn môi trong mưa, tư vị cũng không tốt cho lắm.

Nhưng Lục Cận Ngôn - công cụ người mới chuyển sang chính thức không quản được nhiều như vậy.

Ôm thân hình nhỏ nhắn kia một chốc, Lục Cận Ngôn chưa hết thòm thèm buông cậu ra.

"Được rồi." Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên, đáy mắt ngập tràn sự sung sướng khó có thể che lấp: "Ngoan, giờ chúng ta đi về đã, nếu còn dầm mưa là sẽ bị bệnh đấy."
Đợi đến khi về phòng tắm rửa sạch sẽ, hai người sẽ có rất nhiều thời gian để ôm, hôn môi và thủ thỉ những lời ngọt ngào âu yếm.


Dung Niên gật đầu thật mạnh.

Cơn mưa này thực sự rất lớn, xối lên người vô cùng khó chịu.

"Niên Niên, đứng dậy thôi."
Trên đường trở về, Lục Cận Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ý bảo cậu trèo lên.

Dung Niên lắc đầu từ chối: "Không cần cõng đâu, em tự đi được mà."
Cậu biết rõ, nhìn bề ngoài trông Lục Cận Ngôn có vẻ không sao, nhưng cậu khẳng định hắn bị thương, nếu mà phải cõng cậu, chắc chắn sẽ quá sức.

Lục Cận Ngôn cứ kiên trì đòi cõng.

"Yên tâm, cánh tay cùng chân của anh đều ổn, có thể cõng em về được."
Mắt thấy nếu không trèo lên thì Lục Cận Ngôn sẽ không đi, mặt Dung Niên hiện lên biểu tình xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đành đồng ý.

"Niên Niên, cầm áo khoác che kín người vào."
"Vâng!"
Cõng người nọ lên trên lưng, Lục Cận Ngôn còn đưa áo khoác của mình cho cậu, để cậu che mưa.

Dung Niên dán khuôn mặt nhỏ lên sườn mặt hắn, tiếng hít thở đều đặn phả vào trong lỗ tai.

Lục Cận Ngôn cảm nhận được hơi thở nóng hầm hập ấy, khoé miệng không khỏi cong lên: "Có phải em lén hôn anh không đấy."
Quả thực Dung Niên đang định lén hôn má hắn, bất ngờ bị túm cái đuôi, cậu không hoảng hốt chút nào, trái lại còn hợp tình hợp lý nói:
"Hôn bạn trai mình mà phải lén lút sao?" Cậu đanh thép đáp lại.

Lục Cận Ngôn bị ba chữ bạn trai làm cho hoa tâm nộ phóng, ý cười bên miệng càng đậm: "Ừm, anh nói sai."
"Bạn trai, hôn anh cái nữa đi." Hắn yêu cầu.

Dung Niên cong cong đôi mắt: "Chụt."
Đường xuống núi hoàn toàn là được Dung Niên chỉ dẫn.

Qua hai tiếng, bọn họ mới có thể trở về phòng.

Khi trở lại, việc đầu tiên Lục Cận Ngôn làm là xả nước ấm.

Ngày mưa vừa lạnh vừa ướt, bọn họ còn dầm mưa lâu như vậy, đặc biệt là Dung Niên nom có vẻ khá gầy yếu, Lục Cận Ngôn sợ cậu sẽ lạnh.

Sau khi xả nước ấm xong, Lục Cận Ngôn gọi vọng ra bên ngoài: "Niên Niên, cởi quần áo bẩn ra, vào đây tắm nước ấm."
Nơi này vật chất đơn sơ, trong phòng tắm không có bồn, chỉ có vòi hoa sen trên đỉnh đầu.

Cả người Dung Niên bẩn như chuột, cởi quần ra mà trên người vẫn dính bùn đất.

Lục Cận Ngôn cũng tự động cởi sạch sẽ.


Ôm bé con đang run rẩy vào trong lồng ngực, cùng nhau đứng dưới vòi hoa sen, hướng về nơi nước ấm đang tí tách rơi xuống, để dòng nước tưới lên da thịt.

Lục Cận Ngôn thoải mái thở ra một hơi.

Lần tắm rửa này diễn ra khá lâu.

Lục Cận Ngôn không làm gì quá giới hạn, trong khoảng thời gian dài như vậy, cũng chỉ đơn thuần rửa sạch hơi lạnh mà họ mang từ bên ngoài về.

"Lục Cận Ngôn, được chưa?"
Dung Niên mềm nhũn tựa vào lồng ngực hắn, bên ngoài thì lạnh, trở về lại ấm.

Nóng lạnh thay nhau tung hoành, không khỏi khiến cậu mệt rã rời.

Lục Cận Ngôn thấy cậu liên tục ngáp mấy cái, đặt khăn bông sang bên cạnh, ôm bé con đã được lau khô ra ngoài.

Giường đệm trong phòng mềm mại, sau khi Lục Cận Ngôn bọc bé con vào trong chăn, hắn quay người đi lấy nước ấm.

Bị dúi vào trong chăn, Dung Niên lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn hắn đi tới đi lui trước mặt mình, lỗ tai ửng hồng.

"Lục Cận Ngôn." Cậu ậm ừ nói: "Ngài không mặc áo ngủ."
Cứ ngang nhiên lắc lư trước mặt cậu như vậy, quả là cố ý câu dẫn mà!
Lục Cận Ngôn bê nước ấm tới, nhướng một bên mày: "Có mặc thì lát nữa cũng bị em cởi ra, vậy thì mặc làm gì?"
Dung Niên: "....."
Dung Niên vờ vịt nói: "Điêu, em còn lâu mới là loại người thích cởi áo ngủ của ngài!"
Lục Cận Ngôn vừa tức vừa buồn cười, đặt cốc thuỷ tinh lên tủ đầu giường rồi lôi cậu ra khỏi chăn.

"Rồi rồi rồi, em không cởi áo ngủ của anh, là áo ngủ mỗi tối tự rơi xuống dưới đất."
Lôi bé con đang đỏ hết cả mặt mày ra, Lục Cận Ngôn càng nhìn càng thích, không nhịn được hôn vài cái.

Hôn xong, hắn mới cầm cốc nước ấm tới, đút cậu uống hết nửa cốc.

Uống nước ấm xong, hai người mệt đến tận bây giờ, bắt đầu có chút không chống đỡ nổi, trực tiếp ôm nhau ngủ.

Chờ tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã chuyển sang tối sầm.

Bụng Dung Niên khẽ kêu.

Hắn duỗi tay, theo bản năng sờ sờ cái bụng nhỏ múp máp.

Không thể không nói, ngày thường Lục Cận Ngôn thích hôn hôn xoa xoa bụng nhỏ nhất, xúc cảm cực kỳ tuyệt vời.

Thật ấm áp.

Bản thân nhéo Dung Niên nên hắn cảm thấy xúc cảm không chê vào đâu được, nhưng mà....!
Hắn lo lắng thở dài.

Đã đói bụng như vậy, tại sao bụng nhỏ vẫn phình lên?
Không khoa học chút nào.

Đang hóp bụng, im lặng lên kế hoạch giảm béo, bỗng bụng nhỏ bị một đôi tay khác độc chiếm.

"Hư, đã nói là không được hóp bụng rồi mà." Lục Cận Ngôn khàn giọng nói, mở mắt ra.

Dung Niên đập rớt cánh tay của hắn, không vui lên án: "Đây là bụng nhỏ của em."

Vì vậy, cậu phải mạnh mẽ bảo vệ quyền lợi được hóp bụng!
Hoặc là giảm béo để bụng nhỏ thon gọn rắn chắc như tám múi cơ bụng của Lục Cận Ngôn, cũng không phải không thể.

Lục Cận Ngôn tiếp tục độc chiếm bụng nhỏ.

Đã vậy lại còn bá đạo chặn lại bé con trong lồng ngực, sau đó cúi đầu——
Rải một đống dâu tây đáng yêu lên trên bụng nhỏ mềm mại.

"Sau này ăn nhiều một chút." Lục Cận Ngôn trồng dâu tây xong, tâm trạng vui vẻ: "Không được để bé bụng của anh đói đâu đấy."
Dung Niên duỗi chân đá hắn.

Gì mà bụng của anh chứ, rõ ràng là của em mà.

Hai người không làm loạn trên giường quá lâu, Lục Cận Ngôn nghe thấy bụng cậu kêu, cho nên nhanh chóng rời giường, mặc quần áo rồi đi xuống bếp làm đồ ăn cho cậu.

Ăn hết một bát mì lớn, Dung Niên sờ sờ bụng nhỏ: "Vẫn đói."
Lục Cận Ngôn: ".........."
Lục Cận Ngôn ngẩn người nhìn số lượng mì hắn gắp cho cậu còn nhiều gấp hai lần của hắn.

Để bé con ăn nhiều thêm một chút cho nên hắn cố ý nấu khá nhiều mì.

Dung Niên thấy hắn bất động, nhìn bát của mình rồi lại nhìn Lục Cận Ngôn.

"A."
Cậu hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, bỏ cái bát xuống, vờ như không có việc gì: "Nãy em nói nhầm."
"Em không đói bụng."
Dăm ba cái giảm cân, tuyệt không thể từ bỏ!
Lục Cận Ngôn giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ, giọng nói pha chút ý cười: "Trong nồi vẫn còn, kể cả Niên Niên không đói bụng thì vẫn có thể ăn thêm, nếu không là phải đổ đi hết đấy."
Dung Niên nghe vậy, khẽ liếm đôi môi hồng vì ớt cay, bắt đầu đắn đo giữa đói bụng và giảm cân.

Nghiêng về bên....!
Một tô mì mới được bưng lên, đặc biệt còn được Lục Cận Ngôn đút tới tận miệng.

Dung Niên quyết định há miệng: "A a."
Không phải là tại tui muốn ăn đâu, là do Lục Cận Ngôn đút cho tui.

Liên tục ăn hết hai tô mì lớn, cuối cùng Dung Niên cũng được no nê.

Nhưng mà lại cảm thấy hơi mệt.

Lục Cận Ngôn thấy cậu vừa ăn xong đã ngáp, không nhịn được hôn lên trán cậu, cười nói: "Đúng là heo con."
Ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Dung Niên khép hờ mắt, bất mãn đá hắn, ngài mới là lợn.

Cậu khẳng định là do ban ngày quá mệt cho nên phải ăn no ngủ đủ giấc mới khôi phục lại sức sống.

Lục Cận Ngôn túm lấy bàn chân nhỏ chuẩn bị đá tới, còn hôn nhẹ lên cổ chân.

"Cứ ngủ đi, đợi anh thu dọn hành lý xong thì nằm cùng em."
Bọn họ ở chỗ này nhiều hơn một đêm rồi, ngày mai chắc chắn phải quay về.

Hai ngày nay Dung Niên không về nhà, nếu còn tiếp tục chậm trễ, sợ rằng sẽ bị Dung Trì phát hiện..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi