BÉ NHÂN NGƯ CẬU ẤY SIÊU NGOAN



"Bé ngoan, sao lại ngẩn người thế kia? Dì hai đang chào con đó, còn không mau chào lại dì hai đi."
Trong phòng khách Dung gia, ông nội ngồi trên sofa một bên vừa nhìn dì hai trong video, một bên gọi Dung Niên ngồi bên cạnh.

Dung Niên bị ông nội chạm vào cánh tay, theo phản xạ "A" một tiếng, lúc này mới ngước khuôn mặt nhỏ mờ mịt lên.

Đầu video bên kia, dì hai với một đầu tóc xoăn xinh đẹp vừa nhìn thấy Dung Niên, trên mặt tràn ngập ý cười: "Niên Niên lại lớn hơn một chút rồi, đúng là càng lớn càng đẹp mà."
Dung Niên được khen nên hơi ngượng, cũng trả lời: "Dì hai cũng rất đẹp!"
Dì hai khẽ giương cằm, kiêu ngạo nói: "Chuyện đương nhiên, dì con làm hoa khôi nhiều năm trên đảo đó."
Trước khi Dung Niên chỉ nghe qua hoa khôi học đường, đây lần đầu nghe thấy hoa khôi đảo đấy.

Không thể phủ nhận rằng nghe rất thời thượng.

"Niên Niên à, dì đã sắp xếp phòng cho con xong rồi.

Kề bên biển, vô cùng yên tĩnh không lo bị làm phiền."
"Còn cả ở trong biển nữa, nhân ngư chúng ta lại mở rộng thêm địa bàn rồi! Đến lúc đó vừa sống trên đảo vừa sống dưới biển, có phải là rất thú vị đúng không?"
Dung Niên: "...."
Dung Niên vẫn nhớ rõ chuyện giấu Lục Cận Ngôn, nghe những lời này cậu liền từ chối: "Dì hai, năm nay con không định ở trong biển đâu."
Cậu còn đang lo không giấu được Lục Cận Ngôn trên đảo nữa là mang xuống biển....!
Lục Cận Ngôn không thể hô hấp dưới nước, sợ là sẽ nghẻo ngay tại chỗ.

"Sao thế con, phòng ở dưới biển của chúng ta khỏi phải nói đẹp bao nhiêu.

Đặc biệt là căn phòng chuẩn bị cho con, dì hai nạm rất nhiều viên dạ minh châu, chúng được vớt ra từ thuyền đắm dưới đáy biển nhưng vẫn rất sáng."
Dung Niên bị dì hai nhắc nhở riết cuối cùng chỉ thẫn thờ nói: "Vâng vâng!"
Dạ minh châu rất sáng, địa bàn dưới biển rất rộng, phòng ốc thì xinh đẹp.

Nhưng Dung Niên nghĩ, tất cả đều không thể so được với Lục Cận Ngôn.

Mãi đến ngày cuối cùng trước khi về đảo.

Dung Niên không nghĩ ra được cách nào để mang Lục Cận Ngôn theo, đành chạy đi tìm Cư Tử Dật.

Không biết Cư Tử Dật đang làm gì, dạo này rất ít khi xuất hiện.

Ấy vậy mà bên phía phòng thí nghiệm anh lại không vắng buổi nào cả, đi đi về về rất chăm chỉ.

"Cư Cư."
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Dung Niên không để anh hai với Lục Cận Ngôn đến đón mình mà lại đi tìm Cư Tử Dật.


Cư Tử Dật đang ngồi trên sàn nhà xem nhạc phổ, còn Đàm Hạ thì ngồi bên cạnh anh cúi đầu chơi đàn ghi-ta.

Nghe thấy tiếng Dung Niên gọi, Cư Tử Dật nhanh chóng đứng lên khỏi sàn nhà.

"Suỵt, Hạ Hạ đang luyện tập cho bài hát mới, cậu ngồi xuống đây nghe với tớ đi."
Cư Tử Dật lôi kéo cậu ngồi xuống sàn nhà.

Trên sàn có trải thảm cho nên ngồi xuống cũng không cảm thấy lạnh.

Hai người nhìn Đàm Hạ, nghe gã hát trọn một bài hát.

Giọng Đàm Hạ lúc cất tiếng hát nghe có chút khó phân nam nữ, nhưng không thể phủ nhận rằng thanh âm này nghe rất êm tai.

Không ẻo lả cũng không dữ dằn.

Cộng thêm cả cái mặt này của gã, chẳng trách ngày nào Cư Tử Dật cũng đi bar, chẳng sợ bị từ chối, vẫn nguyện ý ngồi dưới bục ngây ngô nhìn.

"Hay lắm."
Bài hát vừa kết thúc, Dung Niên thật thà khen ngợi.

Đàm Hạ ngước đôi mắt hẹp dài lạnh lùng lên nhìn cậu một cái, rồi thu hồi tầm mắt ngay tức khắc.

"Cảm ơn." Gã trả lời.

Dung Niên lắc đầu: "Không cần cảm ơn."
"Hạ Hạ, anh giỏi quá đi mất!" Cư Tử Dật ngồi bên cạnh Dung Niên, ánh mắt nhìn Đàm Hạ như sắp biến thành ánh sáng lấp lánh: "Nếu anh mà đi tham gia tranh tài hoặc là ký hợp đồng với công ty âm nhạc, chắc chắn sẽ rất hot."
Đàm Hạ nghe vậy, khoé môi giật giật: "Không cần, tôi không muốn hot đâu."
"Nếu cậu thích nghe, sau này ngày nào tôi cũng sẽ hát cho cậu."
Cư Tử Dật nghe thấy thế, anh ngây ngô cười hai tiếng: "Hạ Hạ, bắt đầu từ bây giờ ngày nào anh cũng phải hát cho tôi nghe đó."
Đàm Hạ "Ừ" một tiếng.

Dung Niên nhìn bạn thân rồi lại nhìn Đàm Hạ, cậu cảm thấy bầu không khí này có chút không đúng.

Nhưng mà chưa kịp đợi cậu tìm ra nguyên nhân thì Cư Tử Dật đã dời lực chú ý lên người cậu.

"Niên Niên, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à?" Anh hỏi.

Dung Niên nhăn khuôn mặt nhỏ, nói ra vấn đề nan giải của mình: "Cư Cư, tớ đã nói với Lục Cận Ngôn là sẽ dẫn ngài ấy về đảo rồi giấu ở trên đấy.


Nhưng mà, tớ không biết cách mang ngài ấy theo."
Cư Tử Dật nghẹn họng.

Mang Lục Cận Ngôn đến nơi toàn là người của Dung gia.

Sao nghe vào lại có cảm giác hãi hùng vậy?
"Niên Niên, cậu thực sự muốn đưa hắn lên đảo sao?" Cư Tử Dật khuyên cậu: "Hay là cậu nghĩ kỹ lại đi."
Mặc dù hơi buồn nhưng Dung Niên vẫn rất kiên định: "Nhất định tớ phải giấu ngài ấy mang theo.

Tớ đã đồng ý rồi, nói phải giữ lấy lời."
Cư Tử Dật khuyên không được, đành cùng cậu nghĩ cách.

Suy nghĩ một lúc lâu.

Cư Tử Dật uể oải nói: "Niên Niên, tớ thật sự không có cách nào để giấu hắn."
Dung Niên còn uể oải hơn: "Tớ cũng thế."
Hai người thi nhau uể oải làm cho Đàm Hạ ngồi bên cạnh nhìn không nổi được nữa.

"Muốn đưa hắn lên đảo sao, rất dễ thôi."
Vừa dứt lời, Dung Niên cùng Cư Tử Dật đồng loạt nhìn về phía gã, đôi mắt sáng lấp lánh.

Đàm Hạ mất tự nhiên né tránh tầm mắt hai người họ, không mặn không nhạt nói: "Lần này mọi người trong phòng thí nghiệm đều ngồi trên máy bay tư nhân đúng không, sẽ chẳng có ai đi kiểm tra kỹ càng đâu."
"Cậu cứ để Lục Cận Ngôn ngồi cùng mấy người trong phòng thí nghiệm là được."
Nghe xong, Dung Niên không ngừng gật gật đầu nhỏ.

"Được! Tôi đi chuẩn bị ngay đây."
Lần này anh hai trực tiếp chuẩn bị cho mọi người phía bên phòng thí nghiệm một cái máy bay tư nhân, sắp xếp người có kinh nghiệm đưa đón, nhưng bản thân mình lại không đi theo.

Bởi vì Dung Niên không đi cùng bên đấy cho nên đương nhiên Dung Trì cuồng em trai cũng sẽ ngồi cạnh với em mình chứ không phải mấy người trong phòng thí nghiệm rồi.

Vấn đề làm mình phát sầu mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải quyết, Dung Niên vui vẻ nói cảm ơn mấy lần với Đàm Hạ.

Nhưng Đàm Hạ chỉ nhàn nhạn nói: "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm."
Dung Niên: "?"
Dung Niên không hiểu lời này có ý gì, đang định hỏi lại thì Đàm Hạ đã cất đàn ghi-ta, chào bọn họ một tiếng rồi quay người đi lên tầng.


"Niên Niên, trước kia Hạ Hạ chịu nhiều khổ cực cho nên lúc nói chuyện sẽ hơi kỳ quái, cậu đừng để ý nha." Cư Tử Dật thấy Đàm Hạ đi lên tầng, liền vội vàng giải thích với Dung Niên.

Bản thân Dung Niên cũng không biết giao tiếp với người khác nên rất hiểu cảm giác của Đàm Hạ.

"Cư Cư, thời gian có hơi eo hẹp, tớ không ở đây lâu được.

Đúng rồi, ngoại trừ Mặc Mặc, cậu có định dẫn Đàm Hạ lên đảo không?"
Lần này tất cả mọi người đều được mời đến đảo, là một học viên trong phòng thí nghiệm, Cư Tử Dật không thể không đi được.

"Tớ vẫn chưa biết."
Cư Tử Dật ngẩng mặt nhìn lên trên tầng, hơi do dự: "Niên Niên, tớ có cảm giác Hạ Hạ không dám đi đến đảo chắn chắn là do sợ anh hai cậu."
Dung Niên sửng sốt: "Anh ta có ân oán gì với anh hai tớ sao?"
Cư Tử Dật mím môi.

Sau một lúc lâu, anh nói: "Hạ Hạ không muốn kể chuyện trước kia, nhưng anh ấy từng nói khá nhiều, rằng nếu ngày ấy Dung Trì không gánh tội thay cho anh ấy thì có lẽ anh ấy đã chết ngay ngày hôm đó rồi."
Dung Niên: "...."
Lượng tin tức nghe được quá nhiều, còn hơi phức tạp.

Đau đầu ghê!
"Thôi, để tớ về thăm dò anh hai tớ xem, đẻ coi có hỏi ra được cái gì không?" Dung Niên nói.

Cư Tử Dật gật gật đầu, dặn dò: "Vậy lúc cậu hỏi nhớ uyển chuyển một tí nha."
"Được."
Nói là hỏi chuyện về Đàm Hạ vậy mà hai ngày nay lại bận rộn chuyện đưa Lục Cận Ngôn lên đảo, Dung Niên gần như là không có thời gian.

"Giáo sư, đàn anh đàn chị, đến hôm đấy Lục Cận Ngôn sẽ đi cùng mọi người, mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài được không?"
Trong phòng thí nghiệm, Dung Niên nhìn mọi người meo meo hỏi.

Giáo sư cười khoái chí: "Yên tâm, chúng ta đều biết chuyện hồi Lục Cận Ngôn với anh trò còn đi học mà, thầy nghe qua họ từng có mấy cuộc đọ sức, không ngờ rằng trò với hắn lại ở bên nhau đó."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ửng hồng: "Lục Cận Ngôn tốt lắm, anh hai sẽ từ từ chấp nhận ngài ấy thôi."
Chỉ cần cậu cố gắng, nhất định có thể xử trí ổn thoả chuyện này!
Giáo sư cười haha rồi lại trêu chọc cậu một chút, xong mới đi làm việc.

Mà trên một chiếc bàn thí nghiệm có hai đàn chị vừa quan sát kính hiển vi xong, giờ đang ngồi đối diện nhau, hai người nhìn vào mắt đối phương, trông có vẻ không được vui.

"Cái quỷ gì chứ, tao bị chửi nguyên một tuần."
"Đừng nói nữa, tao bị mắng thì thôi đi, lại còn bị báo cáo."
Hai đàn chị này đúng là hai người nhắn vào trong group chat mà những người mê muội Lục Cận Ngôn tạo ra, họ thông báo cho họ biết Lục Cận Ngôn đã có người yêu, đừng suốt ngày nhớ thương Lục Cận Ngôn nữa.

Lúc ấy hai cô vừa nhắn xong liền bị đám người có ước mơ muốn làm Lục phu nhân mắng cho máu chó đầy đầu.

Họ nói các cô bịa đặt, rõ ràng Lục Cận Ngôn không hề có người yêu.

"Sức chiến đấu của bọn họ quá mạnh, Vi Vi, hôm nay tao lướt qua thì thấy bọn họ có vẻ đã nắm được thông tin của chúng ta."
Một đàn chị nói, kèm theo đó là tiếng thở dài.


Những người này đáng sợ quá đi mất.

Hiện tại cô chỉ mới tung tin Lục Cận Ngôn có người yêu thôi mà những người đó đã có ý định làm thịt cô rồi.

Nếu, nếu bọn họ mà biết Lục Cận Ngôn cùng với Dung Niên đang ở bên nhau, không biết sẽ làm gì với Niên Niên đây.

"Đừng sợ, dù sao đúng lúc chúng ta đi lên đảo chơi, không cần quản mấy cái đó nữa đâu." Đàn chị tên Vi Vi an ủi cô: "Mấy người trong nhóm chat đều là bạn cùng trường, có lẽ hồi còn đi học đã yêu thầm Lục Cận Ngôn, kìm nén lâu quá nên phát điên luôn rồi."
Đàn chị thở dài.

Thứ tình cảm đồ chơi này thật là đáng sợ mà! Quả nhiên học hành vẫn là quan trọng nhất.

Ngày hôm sau.

Dung Niên vội vàng dẫn Lục Cận Ngôn đến đội ngũ của giáo sư, nhỏ giọng dặn dò hắn: "Ngài đừng sợ, khi nào máy bay hạ cánh em sẽ tới tìm ngài luôn.

Đưa ngài tới phòng em, đến lúc đó không ai có thể nhìn thấy ngài."
Thật ra Lục Cận Ngôn có thể tự mình đi được.

Nhưng mà....!
Để Dung Niên sắp xếp khá là hồi hộp, nhớ lại cũng cảm thấy không tồi.(?)
"Hình như vẫn hơi sợ."
Lục Cận Ngôn thấy bé con lo lắng cho mình như vậy, hắn bỗng nhăn mày lại, biểu tình trông có vẻ bất an: "Niên Niên, em phải giấu anh thật kỹ, nếu không Dung Trì sẽ đánh anh gãy chân mất."
Cái đầu nhỏ của Dung Niên bắt đầu xuất hiện dáng vẻ Lục Đinh Diệp gãy chân ngồi xe lăn.

Khuôn mặt nhỏ lập tức đanh lại, cậu duỗi tay ôm lấy Lục Cận Ngôn: "Đừng lo! Em nhất định sẽ giấu ngài thật kỹ."
"Được, vậy thì khi đến nơi đành nhờ Niên Niên bảo vệ anh vậy." Lục Cận Ngôn khẽ rũ mi, một bộ dạng yếu ớt quyến rũ lòng người hoàn hảo.

Dung Niên bị quyến rũ mụ cả đầu, cánh tay ôm Lục Cận Ngôn dùng sức thêm vài phần.

"Bạn trai, có em bảo vệ ngài rồi, không phải sợ!"
Cậu nghiêm túc thề thốt rằng sẽ bảo vệ Lục Cận Ngôn như nọ như kia.

Làm cho Cư Tử Dật đang đứng bên cạnh nhìn tới mức đau cả răng.

"Ôi."
Quả nhiên, mấy ai bình thường khi yêu.

Lục Cận Ngôn kia đã đảm đương vị trí đại lão nhiều năm, sao có thể yếu ớt như vậy chứ!
Lại còn cụp mắt giả vờ lo lắng.

Nếu thật sự sợ đến vậy thì lúc trước đã chẳng dám ngủ với Niên Niên.

Trong lòng Cư Tử Dật điên cuồng phỉ nhổ, đáng tiếc đây chỉ là tiếng lòng anh, Dung Niên không thể nghe được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi