Cả hai cùng nằm dưới sàn nhà, Khánh Minh tiếp đất bằng lưng, trên người có một khối thịt gần 50 cân đang nằm lên người, cả người có hơi ê ẩm.
Vậy đấy, vốn dĩ cái người tổn thương nhiều hơn là Khánh Minh, vậy mà trong khi hắn còn chưa la tiếng nào, thế mà ai đó đang nằm trên người hắn thì nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Em...!làm sao đấy.”
“Em đau.” Hạ Chi vừa nói vừa khóc tu tu.
“Đau ở đâu, lúc nãy đụng ở đâu à?”
Lòng ai đó bắt đầu lo lắng, sợ lúc nãy em bị đụng ở đâu mà mình không thấy, còn đang định xem xét thì có cô nhóc nọ bắt đầu kể lể.
“Em đau ở đây, ở đây, ở đây nữa, chỗ này rồi chỗ này luôn.
Đau khắp người hết huhu.”
Hạ Chi vừa nói vừa chỉ, chỉ hết tay, hết chân, ở cổ, bắp đùi, rồi cả bụng, đủ thứ nơi trên người luôn cơ đấy, rõ là mấy chỗ này vừa rồi bề mặt tiếp xúc là người hắn cơ.
Người hắn là cục đá chắc?
Không biết đau đến đâu, nhưng cái điệu bộ này thì chắc chắn là đang ăn vạ rồi còn đâu.
Khánh Minh thở dài đưa tay lau nước mắt cho ai đó: “Rồi giờ sao?”
Hạ Chi giương hai mắt to tròn, ướt át, đáng thương nhìn anh mè nheo: “Anh cho em nuôi Trà Sữa đi mà, em đã chịu nỗi đau thể xác rồi, em không thể nào chịu thêm nỗi đau về tinh thần nữa đâu.
Tình mẫu tử thiêng liêng, anh cũng không thể chia cắt em và con được.”
Cái gì mà hết “nỗi đau thể xác” rồi lại “nỗi đau tinh thần”?
Tình mẫu tử thiêng liêng?
Cái miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên, nói đến mức Khánh Minh đau đầu, ôm trán.
Có người xem phim tình cảm gia đình giờ vàng với mẹ nhiều quá nên bị nhiễm rồi.
Khánh Minh thở dài, thôi thì nóc nhà đã năn nỉ nên phải nhường thôi chứ sao.
“Thôi được rồi, anh không xen vào nhưng em nghĩ làm sao nói với mẹ đi, còn ba thì bị dị ứng lông chó đấy.”
“Em làm sao mới được?” Hạ Chi nín khóc gần như là ngay tức khắc, ngây ngốc hỏi lại.
“Cái đó anh không biết.”
“Anh giúp em đi mà.” Ai đó lại giở trò nũng nịu.
“Giúp em thì anh được gì?”
“Hình như...!là không được gì hết.” Hạ Chi chu môi nói thật.
Nụ cười trên mặt Khánh Minh ngày một trở nên gian trá hơn: “Thế em mua chuộc anh đi anh sẽ giúp.”
“Mua chuộc làm sao?”
Mặt Hạ Chi đầy mơ hồ.
Khánh Minh chỉ tay lên má: “Như thế này này, em nghĩ xem.”
Mặt Hạ càng thêm mơ hồ, cô bé nghĩ ra gì đó rồi từ từ đưa tay ra song song với mặt anh, rồi canh gốc độ, rồi lại đưa tay ra xa, rồi chuẩn bị dùng lực tiến lại gần.
Có người bắt đầu thấy nguy hiểm nên lập tức bắt lấy tay ai đó: “Em mà dám đánh anh một cái thì anh đem cái thứ lắm lông kia ném ra đường đấy.”
Nghe Khánh Minh hăm dọa, Hạ Chi bĩu môi rút tay về, mặt chán ghét anh vô cùng, giọng cực kỳ dứt khoát.
“Em không làm đâu đấy.”
“Thì thôi vậy, giá hời nhất rồi đấy mà còn không chịu chốt.
Vậy em cứ đợi ba mẹ về rồi chuẩn bị cho cái thứ kia ra đường đi.”
Khánh Minh định đứng lên đi ra ngoài, Hạ Chi lại nhìn về cún nhỏ đang ngồi gần đó, mắt nó nhìn về phía này trông đáng thương vô cùng.
Rồi thì, đến một ngày ta vẫn phải làm chuyện mà bản thân từng ghét bỏ.
Hạ Chi kéo tay Khánh Minh lại, lòng tức lắm nhưng vẫn phải cắn răng hôn lên má anh một cái.
Có người mãn nguyện mặt vui thích lắm, thật ra là hắn cũng chỉ đùa ai ngờ kiếm được món hời.
Nhìn mặt ai đó vừa tức vừa nghẹn mà đỏ lên, Khánh Minh mặt dày lên tiếng.
“Bên này nữa.” Khánh Minh chỉ về má trái, vừa rồi Hạ Chi vừa mới hôn lên má phải.
“Anh quá đáng vừa thôi.”
“Em hôn một cái nữa thì chắc chắn em và...!con sẽ được ở cạnh nhau.”
“Thật không?”
Hạ Chi nghe thấy lời anh nói, lần nữa bị lung lay.
“Thật!” Khánh Minh đáp chắc nịch.
Rồi thì, Hạ Chi lại bị lừa mất thêm một cái hôn nữa.
Khánh Minh ra vẻ hài lòng xoa đầu quả cà chua nhỏ trước mặt.
“Ngoan lắm, hôm nay bé yêu thật biết nghe lời.”
Hạ Chi ghét cái giọng điệu đấy của anh cực kỳ, ra sức quay mặt đi khỏi cái tay anh.
“Anh không được nuốt lời đâu đấy.”
“Tất nhiên, nhưng mà anh muốn có thêm một điều kiện nữa được không?”
Cục bông nhỏ tức lên rồi.
“Anh lại muốn sao? Anh mất uy tín, anh hứa lèo.”
Hạ Chi chỉ trích Khánh Minh rồi đánh bình bịch vào người anh cho hả giận, vậy mà có người vẫn vui vẻ lắm, tay nắm lấy tay ai đó giữ lại.
“Điều kiện này dễ thôi mà.”
“Làm sao?” Giọng lạnh băng.
“Cái đồ lắm lông ấy, em đã làm mẹ thì anh muốn làm ba của nó.”
Chẳng hiểu anh bị gì, đã ghét cún con, muốn ném nó ra đường mà còn đòi làm ba nó cơ đấy.
Là anh bị đa nhân cách chăng?
“Anh muốn sao cũng được.”
Hạ Chi chẳng nhìn anh mà hời hợt đáp.
Khánh Minh mặt mày tí tởn, mỉm cười trông vui thích lắm.
Thình lình, cửa phòng ngủ lại mở toang.
“Thế thì cho mẹ làm bà nội có được không?”
Mẹ Hà đẩy cửa bước vào rồi tươi cười nói...
...
#mèo.