BÉ THỤ KHIẾM THÍNH QUYẾT ĐỊNH BUÔNG XUÔI BỖNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG


Không tham gia huấn luyện quân sự xác thực là chuyện vô cùng đúng đắn.

Kỷ Nguyễn cảm thấy, cậu và mặt trời khó mà sống chung được, đi một ngày trở về đều không còn chút sức lực nào.
Đương nhiên cũng có thể cậu đổ oan cho mặt trời rồi, bản thân cơ thể cậu có vấn đề, ngồi một chỗ cũng có thể đổ bệnh.
Có một ngày nọ trời nắng gắt vô cùng, Kỷ Nguyễn ngủ trưa dậy liền cảm thấy đói bụng, muốn tìm chút gì đó ăn, lúc này vẫn rất khỏe mạnh.

Nhưng khi đang đi xuống cầu thang, lá cây bên ngoài đung đưa, đột nhiên có ánh nắng chiếu thẳng vào mắt cậu, theo bản năng giơ tay lên che chắn, ngay sau đó mắt mũi tối sầm lại.
Một cơn choáng váng ập tới.
Kỷ Nguyễn vươn tay vịn lấy lan can nhưng lại bước hụt chân, lập tức ngã thẳng xuống, may là không quá nghiêm trọng.
Nhưng cậu cũng lăn mấy bậc, xương cụt đau nhức, lúc này tầm nhìn mới khôi phục được một chút.


Dì Triệu có việc nên đã xin nghỉ nửa ngày, hiện tại cả căn nhà này chỉ còn mỗi mình cậu.
Cả người Kỷ Nguyễn mềm như bông, không đứng dậy nổi, chỉ có thể ôm lấy lan can chống đỡ, mồ hôi lạnh túa ra, tiếng tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, khiến cậu choáng váng buồn nôn.
Đúng lúc này, hình như Cố Tu Nghĩa đã về.
May là hắn đã về.
Kỷ Nguyễn ngã trên cầu thang không động đậy, cảm thấy có người vỗ vỗ mặt cậu, còn không ngừng gọi tên cậu.

Chóp mũi cọ đến áo sơ mi của người nọ, là một mùi hương rất quen thuộc.
Kỷ Nguyễn vừa lạnh vừa đau, theo bản năng liền tìm đến nguồn ấm bên cạnh.
Cố Tu Nghĩa ôm cậu lên, Kỷ Nguyễn không nhìn thấy được bèn cảm thấy sợ hãi, cố gắng nắm lấy quần áo đối phương.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, tầm nhìn rõ ràng, cậu đã đang nằm trên giường của mình, mặt úp trên bụng gấu bông lớn, được Cố Tu Nghĩa đút cho hơn nửa ly nước đường.
"Không có việc gì." Bàn tay Cố Tu Nghĩa áp bên tai cậu, đầu ngón tay rất ấm: "Là tụt huyết áp."
Kỷ Nguyễn còn hơi chóng mặt, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn, đập vào tầm mắt là xương hàm sắc bén của Cố Tu Nghĩa, cổ áo sơ mi bị cậu kéo đến xộc xệch.
"Cảm ơn..." Kỷ Nguyễn yếu ớt bày tỏ tức giận: "Còn may anh đã trở về!"

Cố Tu Nghĩa kéo ghế lại ngồi xuống cạnh giường: "Rất đói bụng sao?"
Lông mi Kỷ Nguyễn run rẩy, bàn tay xoa cái bụng đang kêu ùng ục, đáng thương nói: "Thiếu chút nữa là ngất xỉu rồi..."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Giờ gọi cơm ngoài cũng phải đợi rất lâu, Cố Tu Nghĩa nhìn khuôn mặt trắng bệch, thái dương lấm tấm mồ hôi của cậu, đường suy nghĩ cũng ngắn lại.
Bạn nhỏ đáng thương khiến Cố Tu Nghĩa không đành lòng nhìn thêm nữa, dứt khoát xuống lầu tự mình động thủ —— nấu mì.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống bếp.
Mười phút sau, Kỷ Nguyễn ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn ăn.
Trên bàn đặt một bát mì nước trong nhìn khá ổn, ít nhất sợi mì cũng không sượng không nát.
(*)raw 清水面
Kỷ Nguyễn nhìn Cố Tu nghĩa bình tĩnh trước mặt, gắp một miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
"......"
Hương vị kì quái.
Cậu không xác định được, cứ nuốt xuống trước đã.
"......"
Thật sự khó ăn.
Không nói rõ được chỗ nào không đúng, nhưng chính là khó ăn.
Giống như gia vị của hành tinh khác, dù sao cũng không hợp khẩu vị của người Trái Đất như cậu.
Khóa miệng Kỷ Nguyễn run rẩy, ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nghĩa.
Người nọ ngồi bất động phía đối diện, nhất thời Kỷ Nguyễn không đoán được hắn có biết trình độ nấu ăn của mình thế nào không.
Nhưng dù sao người ta cũng là lần đầu tiên xuống bếp, Kỷ Nguyễn khách khí lại gắp lên một đũa, nhưng khi đưa đến bên miệng thật sự không có đủ dũng khí ăn vào.
Sau một lúc lâu, Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng buông đũa, áy náy mà nhìn về phía Cố Tu Nghĩa:
"Rất xin lỗi."
"......"
Không khí yên tĩnh vài giây.
Biểu tình của Cố Tu Nghĩa vẫn như cũ: "Không sao."
Hắn nhấc bát mì qua bên cạnh, dùng một giọng điệu lý trí khách quan mà nói: "Hương vị không đúng thì đừng ăn, cẩn thận lại đau dạ dày."

Nhìn bát mì lạnh lẽo ở góc bàn, Cố Tu Nghĩa hiểu rõ khả năng nấu nướng của mình tệ thế nào.
Thậm chí hắn còn không muốn ăn thử.
Cuối cùng vẫn phải gọi điện giục dì Triệu về sớm một chút, nấu cho Cố Tu Nghĩa một bát mì lớn, bát nhỏ cho Kỷ Nguyễn.
Rõ ràng cũng dùng những gia vị như vậy, nhưng dì Triệu lại như có phép thuật biến chúng thành bát mì thơm ngon, khiến người ăn phải mê đắm, đến nước dùng cũng bị Kỷ Nguyễn húp sạch.
Buổi tối, sau khi vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì Cố Tu Nghĩa đột nhiên tìm cậu, muộn vậy mà hắn còn mặc âu phục.
Kỷ Nguyễn nhìn hắn từ trên xuống dưới, chần chừ nói: "Anh đây là...?"
"Đột nhiên xảy ra chút chuyện ở công ty." Nhưng Cố Tu Nghĩa không phải đến để thông báo, hắn đưa đồ trong tay cho Kỷ Nguyễn: "Cầm."
Bất thình lình bị nhét đồ vào ngực, Kỷ Nguyễn theo bản năng ôm lấy, là một cái bình bằng thủy tinh rất lớn, bên trong đựng rất nhiều kẹo và chocolate.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu: "?"
Cậu mới vừa tắm xong, gương mặt hồng hồng, mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, cả người như mềm hơn.
Cố Tu Nghĩa mím môi: "Về sau thấy choáng đầu thì ăn cái này."
Kỷ Nguyễn ngẩn ra, lúc này mới nhận ra kẹo trong bình đều được bọc bằng giấy, lúc bị tụt huyết áp cũng có thể dễ dàng xé vỏ.
Kỷ Nguyễn vui vẻ nói: "Cảm ơn nha, tôi sẽ ăn thật ngon."
Kẹo này rất tốt, ít nhất hữu dụng hơn so với việc ăn bát mì Cố Tu Nghĩa nấu.
Cố Tu Nghĩa gõ gõ lên bình: "Nhưng trước khi đi ngủ không được ăn, sẽ bị sâu răng."
"Tôi biết rồi." Kỷ Nguyễn lắc lắc bình, đột nhiên nghĩ tới: "Có vị anh đào không?"
Kẹo trái cây có rất nhiều loại, nhưng vị anh đào thì đúng là khá ít thấy.
"....." Có thể nhận thấy Cố Tu Nghĩa đứng hình trong chớp mắt: "Có lẽ là không, em rất thích vị đó sao?"
Kỷ Nguyễn cười rộ lên, ánh sáng phản chiếu từ thủy tinh ánh lên đôi mắt khiến nụ cười này càng thêm xinh đẹp rực rỡ: "Tôi tùy tiện hỏi thôi."
Không biết có phải do ánh đèn màu vàng trong phòng của Kỷ Nguyễn quá ấm áp hay không, vẻ mặt Cố Tu Nghĩa trong nháy mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: "Ừ."
Có người gọi điện thoại cho Cố Tu Nghĩa, Cố Tu Nghĩa nhìn qua, giơ cằm ra hiệu cho Kỷ Nguyễn: "Tôi phải đi rồi, em nghỉ ngơi đi."
"Ừm, tạm biệt." Kỷ Nguyễn cười phất tay.
Cố Tu Nghĩa đi xuống tầng, đi được mấy bậc cầu thang bỗng phát hiện dưới chân vẫn còn có ánh sáng.
Giờ này đèn trong phòng khách và hành lang đều đã tắt.


Hắn quay đầu lại, ánh đèn màu vàng ấm áp hắt ra từ phòng của Kỷ Nguyễn, giống như một dài ngân hà nho nhỏ chảy tới chân hắn, rồi lan tỏa ra không gian xung quanh.
Mà Kỷ Nguyễn còn đang đứng ở trước cửa, trong ngực ôm bình kẹo, lúc hắn quay lại nhìn liền cười rộ lên, nụ cười ấm áp như ánh đèn của phòng cậu vậy.
"Sếp? Sếp ơi?"
Âm thanh từ điện thoại phát ra kéo hắn trở lại chính sự.
"Ngài sao thế?"
"......!Không có việc gì, cậu nói tiếp đi."
Cố Tu Nghĩa xoay người, nương theo ánh đèn mà bạn nhỏ để lại cho hắn, như đạp trên ngân hà mà bước đi.
- --------------------------
Buổi tối thứ hai sau khi đi công tác, lúc Cố Tu Nghĩa đang họp thì nhận được tin nhắn đầu tiên của Kỷ Nguyễn.
[ hình ảnh.jpg]
Cố Tu Nghĩa click mở, là một giấy gói kẹo màu đỏ đậm, được trải phẳng ra đặt trên bàn học.
[ Thật sự có vị anh đào ]
[ Lúc đầu tưởng là dâu tây, ăn vào mới phát hiện là anh đào, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon ]
[ Nhưng chỉ có duy nhất một viên này, cho anh xem giấy gói kẹo của nó nè ~]
Cố Tu Nghĩa liên tiếp nhận được mấy tin nhắn, ngây người nhìn, bỗng dưng cũng có cảm giác ngọt ngào như đường tan trong miệng
Kỷ Nguyễn chỉ gửi cho hắn một tấm ảnh giấy gói kẹo, hắn nhìn đi nhìn lại vài lần.
Sau đó mở phần ghi chú tên gợi nhớ ra, do dự một lát, xóa tên [ 纪阮 ] Kỷ Nguyễn đi, chỉ để một icon quả anh đào
"......! Cố tổng?" Nhân viên đang báo cáo trước màn chiếu căng thẳng nói: "Ngài...!ngài cười cái gì thế? Là...!là tôi trình bày không tốt sao..."
Cố Tu Nghĩa thu lại nụ cười, nghiêm tức ngồi dựa trên lưng ghế, nhìn bài thuyết trình bên trên: "Đề xuất không tồi, cậu tiếp tục nói đi."
Cậu nhân viên này từ khi vào công ty đến bây giờ mới được ông chủ khen ngợi, kích động đến mức mặt đỏ bừng: "Cảm ơn sếp! Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!"
Kỷ Nguyễn đang uống sữa thì thấy Cố Tu Nghĩa trả lời lại.
[ Thấy rồi.

]
Hai chữ vô cùng lạnh nhạt.
Kỷ Nguyễn cũng đã quen với tác phong này của hắn, bĩu môi lấy Ipad ra xem phim.
- ---------------------------
Ba ngày sau, tại sân bay.
Tiểu Nhã kéo vali đi theo sau Tống Lĩnh, sắc mắt tiều tụy, quầng thâm mắt sắp rớt đến cằm.
"Rốt cuộc sếp bị làm sao vậy!?" Cô nàng vươn 5 ngón tay ra: "Năm ngày! Công việc nửa tháng tới mà ngài ấy ép làm trong 5 ngày! Tôi đã mấy chục tiếng đồng hồ không chợp mắt rồi! Lao lực mà chết công ty có bồi thường không!?"

Tống Lĩnh làm bộ nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi."
Thấy nắm tay của Tiểu nhã sắp vung tới đây, hắn vội nhanh chân né tránh, cười làm lành: "Đùa thôi đùa thôi, trở về sớm một chút không phải là được nghỉ ngơi nhiều hơn sao? Cái này gọi là nâng cao hiệu suất."
"Hiệu cái rắm!" Hình tượng thục nữ của Tiểu Nhã đều bị đánh rớt, lại sợ Cố Tu Nghĩa đi phía trước nghe thấy, không thể không đè thấp giọng xuống: "Giờ về còn không phải họp tiếp!"
"Cũng chỉ còn một cái này," Tống Lĩnh nhướn mày: "Họp xong là nghỉ phép rồi, còn có tiền thưởng, yên tân tâm, ông chủ khẳng định không bạc đãi đâu."
Tiểu nhã hừ nhẹ một tiếng: "Tôi là vì năm đấu gạo mà khom lưng người sao?......!Thêm nhiều hay ít?"
Tống Lĩnh chép chép miệng: "Dù sao cũng đủ làm cô vừa lòng."
Xem xét khoản tiền thưởng này, cuối cùng Tiểu Nhã cũng tìm lại được dáng vẻ thục nữ của mình, nhìn bóng dáng đĩnh đạc của Cố Tu Nghĩa, thở dài một tiếng: "Ngài ấy không biết mệt sao? Nào có người càng đi công tác càng thấy tinh thần phấn chấn?
Tống Tĩnh tỏ ra cao thâm bí hiểm mà cười cười: "Phải nói là, người ta có động lực muốn mau chóng trở về."
Tiểu Nhã nghe không hiểu gì.
"Tống Lĩnh", Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Nhờ người mang hành lí của tôi về biệt thự, sau này tôi sẽ ở đó."
Kỷ Nguyễn có nhiều bệnh vặt như vậy, cơ thể như được làm từ thủy tinh, chạm vào một chút cũng sợ làm cậu bị thương.
Dù sao dì Triệu cũng đã lớn tuổi, tuy Kỷ Nguyễn gầy gò, nhưng cũng là một nam thanh niên, nếu chẳng may gặp tình huống choáng đầu khi đi cầu thang như lần đó, dì Triệu có mặt kịp thời cũng khó mà đỡ được.
Không phải lần nào cũng may mắn gặp Cố Tu Nghĩa, dọn về ở hẳn mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Vâng." Tống Lĩnh lập tức nói: "Sau buổi trưa tôi sẽ cho người qua sắp xếp đồ đạc."
Cố Tu Nghĩa vừa lòng gật gật đầu: "Mua thêm cho tôi mấy bộ ga giường và vỏ chăn, kích thước giường ở biệt thự hình như không giống ở căn hộ."
"Vâng."
"Đúng rồi," Cố Tu Nghĩa cường điệu nói: "Cũng mua cho Kỷ Nguyễn mấy bộ đi, không biết kích thường giường của em ấy thế nào."
Tống Lĩnh ghi chép công việc lại, nghe vậy liền nói: "Giường ở kí túc xá đều có kích thước giống nhau, đợi lát nữa tôi sẽ tra."
Cố Tu Nghĩa đột nhiên dừng lại.
Hai người Tống Lĩnh và Tiểu Nhã đi phía sau không kịp đề phòng mà suýt nữa đâm vào nhau.
"Cái gì ký túc xá?" Sắc mặt Cố Tu Nghĩa bỗng trở nên nghiêm trọng.
Cảm nhận được không khí đột nhiên thay đổi, Tống Lĩnh chớp mắt nhanh mấy cái, giọng điệu cũng trở nên cung kính: "Kỷ Nguyễn nhập học sẽ vào ở kí túc xá, mấy ngày nay hẳn là đang bắt đầu thu dọn đồ đạc."
Cố Tu Nghĩa giống như bị đóng đinh tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng không khí xung quanh đã hạ thấp đến mức Tiểu Nhã không dám đến gần.
Hắn hoàn toàn đã quên.
Theo thông lệ của Bắc Đại, nhập học xong sẽ chuyển vào kí túc xá, lúc trước hắn học đại học cũng phải cam chịu ở trong trường mấy năm, nhưng hắn đã tốt nghiệp lâu lắm rồi, bởi thế hắn quên béng đi mất chuyện quan trọng như vậy!
Cố Tu Nghĩa hung hăng cau mày, xoay người bước nhanh.
Tiểu nhã vội vàng nhắc nhở: "Ông chủ! Mở họp......"
Bước chân Cố Tu Nghĩa không ngừng, âm thanh lạnh lùng vang lên trong không gian rộng lớn của sân bay: "Đổi ngày khác.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi