BÉ THỤ KHIẾM THÍNH QUYẾT ĐỊNH BUÔNG XUÔI BỖNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG


Gương mặt Kỷ Nguyễn trắng bệch, lông mi rũ xuống, biểu tình yếu ớt lại đáng thương, Cố Tu Nghĩa nhìn đến tim cũng đau.
"Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không?"
Kỷ Nguyễn nhìn về phía màn hình, vẻ mặt có hơi sầu não, lại chậm chạp không chịu mở miệng.
Cố Tu Nghĩa càng thêm lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục cậu, chỉ có thể nhẹ nhàng dò hỏi: "Sao thế? Bé cưng nói cho anh được không?
"Tôi......" Kỷ Nguyễn cắn môi, sau một lúc lâu rũ xuống mắt: "Hôm nay tôi bị say nắng."
Không phải chuyện này.
Cố Tu Nghĩa chỉ nhìn một cái liền biết điều làm Kỷ Nguyễn khó chịu không phải vì bị ốm.
Nhưng hiển nhiên Kỷ Nguyễn không muốn nói, hoặc là cậu không biết nói thế nào.
Cố Tu Nghĩa suy tư một lát, không trực tiếp truy hỏi, trước cứ theo lời cậu nói: "Sao lại bị say nắng? Có khó chịu lắm không?"
Kỷ Nguyễn ủi mình vào trong chăn, mở to đôi mắt ngập nước: "Đến Phòng làm việc, buổi chiều về phòng trời nắng quá, bị cháy nắng một chút."
Xem ra là có chuyện gì đó đã xảy ra ở Phòng làm việc.
Cố Tu Nghĩa trấn an cười: "Ừ, vậy hẳn là sẽ thấy đau đầu, uống thuốc chưa? Giờ đã tốt hơn chút nào không?"
Giọng nói của hắn trầm thấp lại mềm mỏng, có tác dụng an ủi cực kì lớn, tinh thần Kỷ Nguyễn mệt mỏi kiệt quệ cả ngày của Kỷ Nguyễn tìm thấy nơi làm tổ, không tự chủ mà thả lỏng xuống.
"Ừm, đau đầu, còn thấy buồn nôn." Kỷ Nguyễn không nhịn được than thở với Cố Tu Nghĩa: "Nhưng không tìm được thuốc, cho nên vừa nãy tôi uống tạm nước muối loãng trước..."
"Bây giờ đã không còn khó chịu nhiều nữa, Hàn Tiểu Lâm giúp tôi mua Hoắc Hương Chính Khí, cũng sắp về rồi."
Chiếc chăn điều hòa màu xanh lam mềm mại chỉ hơi động một chút liền che khuất hơn nửa khuôn mặt, Kỷ Nguyễn vươn tay kéo xuống, đầu ngón tay nho nhỏ túm lấy góc chăn, tóc đen rơi trên gối, nhìn vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Cố Tu Nghĩa hận không thể xuyên qua màn hình ôm cậu một cái.
"Ngoan lắm." Cố Tu Nghĩa nhẹ giọng nói: "Vậy bé cưng lại nói cho anh nghe xem ở Phòng làm việc đã làm gì, được không?"
Ánh mắt Kỷ Nguyễn khẽ xoay chuyển.
Cố Tu Nghĩa tìm vị trí ngồi xuống, thật kiên nhẫn mà dỗ dành: "Ngoan, không cần sợ, từ từ nói......"
Hắn quan sát vẻ mặt của Kỷ Nguyễn, dùng ngữ điệu nghiêm túc nói: "Cứ thoải mái nói, mỗi lời nói của em anh đều tin."
Chân thành tha thiết, dịu dàng cùng kiên nhẫn, luôn là vũ khí lợi hại nhất làm lung lay lòng người.
Trong nháy mắt, Kỷ Nguyễn như có được dũng khí, muốn giãi bày tất cả mọi chuyện ra.
Nằm trên giường xem di động lâu khiến đôi mắt có chút mỏi, Kỷ Nguyễn chống người dậy, dựa vào vách tường co chân ngồi, cằm đặt trên đầu gối.
Cậu chăm chú nhìn màn hình, dưới ánh mắt ôn hòa của Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Hôm nay có một vị khách rất khó tính đến Phòng làm việc."
Cố Tu Nghĩa gật đầu, kiên nhẫn đáp lại: "Ừm, sau đó thế nào?"
"Ông nội của người bạn tốt nhất của anh ta, tháng sau mừng đại thọ 80 tuổi, anh ta muốn đặt làm một bức thêu để tặng cho ông cụ."
Kỷ Nguyễn nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Tu Nghĩa, bình tĩnh kể lại: "Anh ta nói, anh ta và người kia lớn lên cùng nhau, là người quan trọng nhất của đối phương, tuy rằng anh ta đã ra nước ngoài nhiều năm nay mới trở về, nhưng anh ta tin tưởng mình vẫn là người đặc biệt nhất trong lòng đối phương."
Vẻ mặt Cố Tu Nghĩa khẽ thay đổi, Kỷ Nguyễn nghĩ rằng hắn có lẽ đã đoán ra.
"Tóm lại, vị khách kia nói rất nhiều điều tưởng chừng như vô nghĩa," Kỷ Nguyễn dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Nhưng anh ta có vẻ rất tự tin ——"
"Anh ta nói mình họ Bạch."
Hẳn là đủ rồi.
Đến đây có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa.

Đứng từ góc độ của Cố Tu Nghĩa, có thể Kỷ Nguyễn đã từng nghe qua về Bạch Việt, nhưng lại không biết anh ta trông thế nào, mà hôm nay mặc dù Bạch Việt từng chữ đều nói đến hắn, trên thực tế chưa từng đề cập đến tên Cố Tu Nghĩa, thậm chí anh ta còn không nói tên thật của mình.
Lúc này nếu Kỷ Nguyễn nói mọi chuyện quá rõ ràng, kiểu gì cũng sẽ thấy kì lạ, cậu không muốn mất công giải thích nhưng lại không ai tin, dù sao xuyên sách báo mộng đều chuyện quá mức khó tin.
Phải biết điểm dừng, chỉ cần nói sự thật là đủ rồi.
Hiển nhiên Cố Tu Nghĩa hoàn toàn nghe hiểu.
Hắn cau mày lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng hơi ép xuống, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, Kỷ Nguyễn biết, đây là vẻ mặt khi hắn cực kì nghiêm túc.
"Kỷ Nguyễn," Cố Tu Nghĩa nặng nề mở miệng, gằn từng chữ một nói đơn giản rõ ràng nói: "Đừng tin."
Kỷ Nguyễn ngẩn ra.
"Mặc kệ người khác nhìn thế nào, cũng mặc kệ người khác nói gì, toàn bộ đều không cần tin."Cố Tu Nghĩa nói:
"Em chỉ cần nhớ kỹ, không ai có thể tự tin hơn em."
Kỷ Nguyễn đã nghĩ rằng ít nhất Cố Tu Nghĩa cũng sẽ giải thích một chút, nhưng ngoài dự đoán hắn lại trực tiếp đưa ra lời đảm bảo.
Dựa theo tình tiết câu chuyện, sau khi Cố Tu Nghĩa biết Bạch Việt đã trở về, giống như những tra công khác liền rơi vào tình cảnh lưỡng lự thiếu quyết đoán, cùng Bạch Việt dây dưa không dứt.
Cũng bởi vì có điều băn khoăn, Kỷ Nguyễn đã đấu tranh suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra.
Kết quả Cố Tu Nghĩa thình lình bóp chết nguy cơ ngay từ trong trứng, ngược lại làm Kỷ Nguyễn không biết phản ứng thế nào.
"Cái gì, anh....!Tôi..." Kỷ Nguyễn lắp bắp nửa ngày cũng không thốt được một câu hoàn chỉnh.
Cố Tu Nghĩa nghiêm túc nói: "Ý của em anh đã hiểu, rất nhanh anh sẽ trở về, chỉ cần chờ một chút thôi."
"......!Được." Kỷ Nguyễn nhấp miệng gật đầu.
Không nhìn ra biểu tình của cậu, nhưng ngữ khí đã dịu đi không ít: "Vậy tôi sẽ chờ anh."
Lần này Cố Tu Nghĩa khẽ mỉm cười, giống như dỗ dành bạn nhỏ: "Bé cưng của chúng ta thật ngoan.

Cảm ơn em đã nói cho anh biết, không tự nghẹn trong lòng."
Cố Tu Nghĩa nói chuyện quá buồn nôn, dù Kỷ Nguyễn được khen cũng không cười nổi, lảng tránh nói: "Cái này có gì mà phải cảm ơn, miệng trên người không phải để nói chuyện sao, tôi đương nhiên sẽ không giấu giếm."
Cạch!
Cửa phòng kí túc xá bị đẩy ra,Hàn Tiểu Lâm hấp tấp xông vào.
"Nguyễn ơi! Kỷ Nguyễn cậu ở trên giường sao? Tớ mua Hoắc Hương Chính Khí về rồi đây, nhanh xuống đây uống đi!"
Kỷ Nguyễn vén rèm lên: "Được, cảm ơn cậu! Tớ xuống giờ."
Nói xong lại lùi về giơ di động lên: "Không nói nữa, bạn cùng phòng tôi về rồi, tôi đi uống thuốc trước."
"Đi đi." Cố Tu Nghĩa gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì: "—— từ từ."
Kỷ Nguyễn dừng lại: "Còn chuyện gì sao?"
"Em mới là người quan trọng nhất."
Lỗ tai Kỷ Nguyễn đỏ lên.
Lúc nãy trong phòng ngủ không có ai, đeo tai nghe lâu không thoải mái, vì vậy cậu bèn mở loa ngoài, Cố Tu Nghĩa vừa nói xong lời này, cả căn phòng dường như quanh quẩn giọng nói dễ nghe của hắn.
Kỷ Nguyễn nghe thấy âm thanh mở hộp cơm của Hàn Tiểu Lâm dừng lại.
"Tôi biết rồi!" Gương mặt Kỷ Nguyễn đỏ bừng, quýnh quáng muốn nhấn nút ngắt cuộc gọi, ngón tay run lên lại bấm trượt, để Cố Tu Nghĩa còn nói thêm được một câu.
"Bé cưng, xuống giường chậm ——"

Bíp!
Chữ cuối cùng của Cố Tu Nghĩa bị Kỷ Nguyễn bóp chết dưới đầu ngón tay.
Cuối cùng cũng tắt được.
Kỷ Nguyễn sửa lại quần áo, thở sâu một hơi bò xuống giường, nhìn thấy Hàn Tiểu Lâm đứng ở trước bàn "Chậc chậc chậc" không ngừng lắc đầu.
Kỷ Nguyễn: "......"
"Cậu động kinh?"
Hàn Tiểu Lâm ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Kỷ Nguyễn cùng ánh mắt ra vẻ trấn định.
Biểu tình cậu ta phức tạp: "Ban ngày ban mặt, cậu ở trong phòng không biết kiêng nể gì tán tỉnh nhau, còn ở trước mặt người đồng chí độc thân này! Tớ lại không mù không điếc, cậu xem có được không!"
"Cậu có bệnh à Hàn Tiểu Lâm," Kỷ Nguyễn kéo ghế lại ngồi xuống, nghẹn họng nói: "Tớ tán tỉnh khi nào?"
"Cậu không chỗ nào!?" Thanh niên độc thân nhiều năm Hàn Tiểu Lâm bi phẫn rống lên, hung hăng tách đũa: "Cậu còn làm nũng với Cố tổng nữa kìa!"
Kỷ Nguyễn vừa đặt mông xuống ghế, thiếu chút nữa ngồi không xong: "Cậu nói chuyện có lí chút đi, tớ làm nũng bao giờ?"
Hàn Tiểu Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu một cậu, đột nhiên nhại theo giọng của Kỷ Nguyễn: "Tôi biết rồi!—— đây còn không phải làm nũng à?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn cảm thấy Hàn Tiểu Lâm người này quả thực không thể nói lý!
"Hoắc Hương Chính Khí đâu!?" Cậu tức giận nói.
Hàn Tiểu Lâm cầm túi thuốc ném cho cậu, vừa lầm bầm cảm thán độc thân đúng là không có nhân quyền.
Kỷ Nguyễn vặn nắp một hơi uống hết, đắng đến mức thiếu chút nữa nhổ ra, cả khuôn mặt co rúm lại, vội vàng đứng dậy tìm kẹo anh đào, lại nhìn thấy Hàn Tiểu Lâm cũng uống.
"Cậu cũng bị say nắng?" Miệng Kỷ Nguyễn ngậm kẹo, quay lại ghế ngồi, mặt vẫn còn nhăn nhó
"Trời không nóng thì không thể uống đề phòng sao?" Hàn Tiểu Lâm uống xong lại gắp mì lên ăn: "Hơn nữa, cái Hoắc Hương Chính Khí này, thích hợp làm đồ khai vị."
Vẻ mặt Kỷ Nguyễn như nhìn thấy quỷ.
Thứ khó uống như vậy còn có thể làm khai vị? Đến quỷ cũng không tin.
Mười phút sau, Kỷ Nguyễn đói bụng.
Cậu tin lời ma quỷ của Hàn Tiểu Lâm.
Cả ngày nay Kỷ Nguyễn luôn cảm thấy không thoải mái, ăn cũng ít, buổi tối vất vả mua một bát canh hoành thánh về, ăn một nửa nôn một nửa.
Bây giờ Hoắc Hương Chính Khí phát huy tác dụng, đầu không đau dạ dày không đau, tự nhiên sẽ cảm thấy đói.
Nhưng lòng tự tôn làm cậu thấy hơi xấu hổ đi giành bát mì duy nhất của Hàn Tiểu Lâm.
Đang lúc cậu phân vân có nên ra mua cơm lần nữa trong, một túi bánh bao chiên (*) được ném lên bàn, Hàn Tiểu Lâm dùng giọng điệu thần thánh nói: "Sớm nói cậu rồi, đó là đồ khai vị."
Kỷ Nguyễn nhét bánh vào miệng, im lặng gật đầu, cảm thấy Hàn Tiểu Lâm người này tuy rằng có đôi khi không thể nói lý, nhưng đúng là bạn tốt.
Còn là một người bạn tốt có kinh nghiệm cuộc sống vô cùng phong phú, ngay cả Hoắc Hương Chính Khí còn có tác dụng kích thích ăn uống cũng biết.
Chờ Cố Tu Nghĩa trở về, cậu muốn nói cho hắn biết phát hiện vĩ đại này!
- -----------------
Vào ban đêm, Kỷ Nguyễn không lại mơ thấy ác mộng nữa.

Có thể vì Cố Tu Nghĩa đưa ra lời đảm bảo, cũng có thể vì bánh bao chiên quá ngon, hoặc là triệu chứng say nắng thuyên giảm cơ thể thoải mái, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tóm lại vẫn là muốn cảm tạ Hoắc Hương Chính Khí!
Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn chỉ có tiết học vào buổi sáng, buổi chiều ngủ trưa xong tinh thần sảng khoái lại đến Phòng làm việc một chuyến.
Trên đường đi qua một tiệm bánh, còn ghé vào mua một chiếc bánh bông lan vị anh đào.
Khi Cố Tu Nghĩa ở nhà đều là hắn phụ trách, hiện tại hắn đi rồi, Kỷ Nguyễn chỉ có thể tự mua cho mình.
Trong lúc chờ nhân viên cửa hàng đóng gói lại đụng phải người không muốn gặp nhất.
Bạch Việt mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, mỉm cười chào hỏi Kỷ Nguyễn: "Trùng hợp quá, cậu cũng tới đây mua bánh sao?"
Kỷ Nguyễn gật đầu: "Cũng không tính là trùng hợp, trường của tôi ở ngay bên cạnh."
Bạch Việt mỉm cười, ánh mắt chuyển từ trên người Kỷ Nguyễn quét qua chiếc bánh đang được đóng gói: "Chiếc bánh này cũng đáng yêu quá, tạo hình quả anh đào nhìn rất thật."
Kỷ Nguyễn mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên, nhận lấy bánh, thuận miệng nói: "Mùi vị cũng rất ngon."
Phần bánh của Bạch Việt cũng nhanh chóng được gói lại, hắn bước vội đuổi theo Kỷ Nguyễn đã đi trước, cùng cậu đi song song: "Cậu định đến Phòng làm việc sao? Không bằng cùng đi đi? Vừa đúng lúc tôi muốn bàn thêm với cậu về bức thêu hôm qua."
Cái lý do này khiến Kỷ Nguyễn không thể từ chối được, cũng kệ anh ta.
Bạch Việt liếc mắt nhìn bàn tay đang cầm túi bánh, tầm mắt dừng trên ngón áp út vài giây: "Tôi không ngờ cậu lại kết hôn khi còn trẻ như vậy."
Kỷ Nguyễn không nhanh không chậm mà đi hai bước, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Việt.
Bạch Việt không xem hiểu ánh mắt này là thế nào, nghi hoặc, không kiên nhẫn, hoặc là nói, mang theo ý trào phúng?
Có lẽ đều có, cũng có lẽ đều không phải.
Nhưng tóm lại, khi Bạch Việt đối diện với đôi mắt đó, bước chân không khỏi dừng lại một cái chớp mắt.
- ---------------
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời so với hôm qua mát mẻ hơn không ít, nhưng đi dưới ánh nắng đầu giờ chiều vẫn làm Kỷ Nguyễn đổ chút mồ hôi.
Sau khi đến Phòng làm việc, cậu thả balo xuống rửa tay trước, sau đó rút khăn giấy thong thả lau trán và cổ, làn da bên gáy phủ một lớp mồ hôi mỏng, khi ánh sáng chiếu qua giống như những giọt thủy tinh trong suốt.
Mặc dù đổ mồ hôi cậu vẫn trông xinh đẹp mà không hề có cảm giác chật vật.
Bạch Việt ngồi trước bàn gỗ, thấy Kỷ Nguyễn ngồi xuống phía đối diện, lấy sổ vẽ từ trong balo, bên trên mặt giấy đã có những nét phác họa đơn giản.
Anh ta quan sát: "Là bản thảo bức thêu của tôi sao?"
Kỷ Nguyễn cầm bút chì trên bàn lên, nhìn dáng vẻ thì đã bắt đầu vào trạng thái làm việc, nhạt nhẽo đáp lại: "Đúng vậy."
"Tốt quá." Bạch Việt như là không phát hiện ra thái độ lạnh nhạt của Kỷ Nguyễn, lấy di động ra cười hỏi: "Nó đẹp quá, tôi có thể chụp ảnh được không?"
Kỷ Nguyễn cuối cùng ngẩng đầu cho một ánh mắt, nghi hoặc nói: "Mới vẽ được vài nét bút, có cái gì để chụp đâu?"
Nói thật, bản thảo hiện tại còn chưa thấy được bố cục chứ đừng nói là hình dạng thế nào.
Bạch Việt đương nhiên bị làm cho nghẹn lời, không được tự nhiên mà cười một cái.
Kỷ Nguyễn không rõ nguyên do, chuẩn bị dời mắt thì đột nhiên dừng lại.
Tầm mắt cậu dừng trên điện thoại của Bạch Việt, đồng tử thoáng co lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Đó là một chiếc dây được làm bằng da màu đen, bề rộng khoảng 2 - 3 centimet, là kiểu dây treo điện thoại có thể vòng qua cổ tay thường thấy nhất trên thị trường.

(2)
Nhưng trên mặt dây có 4 chữ số được in rất rõ ràng ——1028.
Cũng là mật khẩu di động của Cố Tu Nghĩa.
Kỷ Nguyễn không quá để ý cái này, Cố Tu Nghĩa từng nói, đây là mật khẩu mà hắn đã dùng nhiều năm, vẻ mặt của hắn lúc nói lời này Kỷ Nguyễn vẫn nhớ rõ.
Cậu không biết 1028 có ý nghĩa gì.
Nhưng hiện tại sự thật là, nó xuất hiện trên người Bạch Việt.
Bạch Việt rất vừa lòng khi thấy biểu cảm của Kỷ Nguyễn, anh nhẹ nhàng sờ lên chiếc dây: "Cậu đang nhìn cái này sao?"

Anh ta khẽ bật cười: "Cái này là do tôi tự đặt làm, 1028 là ngày tôi ra nước ngoài."
Sắc mặt Kỷ Nguyễn lại trắng thêm vài phần.
Bạch Việt lại giống như cực kì thích vẻ mặt này của Kỷ Nguyễn, ánh mắt chăm chú như rắn độc nhìn Kỷ Nguyễn, vô cùng sung sướng mà thưởng thức.
"Tôi xa quê hương cũng khá lâu rồi, việc không thể quên ngày này cũng coi như là đang hoài niệm cố hương."
Anh vừa nói vừa cười cười, giống như chia sẻ tâm sự với bạn tri âm: "Đương nhiên quan trọng hơn cả là, ngày tôi rời đi bạn tôi thế mà lại khổ sở đến mức uống rượu say khướt, cậu biết không, với tính cách của cậu ấy căn bản sẽ không làm ra hành động như vậy ——"
"Cho nên, đây cũng coi như một ngày đáng nhớ của hai chúng tôi, vì vậy tôi đã mang nó lâu như vậy cũng không lỡ bỏ đi, bây giờ nhìn lại đã cũ thế này rồi."
Cũ?
Lông mày Kỷ Nguyễn khẽ giật, như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
"Tôi có thể nhìn một chút được không?" Cậu nói.
Bạch Việt chỉ nghĩ rằng cậu không cam lòng, hào phóng gật đầu: "Được chứ."
Kỷ Nguyễn cầm lấy nhìn kỹ lại, dây da xác thực đã rất cũ, con số in trên đó cũng phai màu, viền bị trầy xước bong tróc không ít.
Nhưng so với sự cũ kĩ do bị thời gian bào mòn thì nó có vẻ giống như bị cố tình làm như vậy thì đúng hơn.
Sóng lưng Kỷ Nguyễn thoáng buông lỏng.
Đinh đinh ——
Chuông gió ngoài cửa vang lên.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Trình Tử Chương: "Cố tổng đã về rồi sao!?"
"......!Ha ha ha, mau mời vào mời vào......"
"......!Tiểu Nguyễn ở bên trong đó!"
Trong tay trống không, Bạch Việt nhanh chóng rút điện thoại về.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng với Cố Tu Nghĩa ngoài cửa.
Cố Tu Nghĩa mặc một bộ vest đơn giản, không đeo cà vạt, cổ áo mở một cúc trên cùng.
Chắc hẳn hắn đã chạy thẳng từ sân bay đến đây, trên người có dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng dáng người vẫn đĩnh đạc như cũ, khi đi ngang qua cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu rọi khiến ánh mắt càng thêm dịu dàng.
"Kỷ Nguyễn?"
Cố Tu Nghĩa ba bước cũng làm hai bước đi đến bên người Kỷ Nguyễn, chưa kịp vui vẻ đã thấy sắc mặt tái nhợt của cậu.
Hắn không khỏi giật mình, áp mu bàn tay lên trán Kỷ Nguyễn: "Sao sắc mặt kém như vậy, khó chịu chỗ nào sao?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu, cầm tay hắn buông xuống.
Cậu lẳng lặng nhìn Cố Tu Nghĩa giây lát, sau đó chậm rãi đứng dậy, giống như mệt mỏi vô cùng mà dựa vào lồng ngực Cố Tu Nghĩa.
Kỷ Nguyễn rất ít khi làm hành động thân mật như vậy trước mặt người ngoài, trong nháy mắt Cố Tu Nghĩa sợ tới mức trái tim suýt ngừng một giây.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Kỷ Nguyễn, giống như đang vuốt ve một viên ngọc trị giá liên thành: "Bé cưng à?"
Ngón tay Bạch Việt siết chặt, miễn cưỡng tươi cười tiến lên một bước: "Tu Nghĩa, đã lâu không ——"
Cạch ——
Cửa bên cạnh bị đẩy ra, trước mặt Bạch Việt vụt qua một cơn gió, lại lần nữa hoàn hồn, chỉ nhìn thấy bóng dáng Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn rời đi.
"—— đã lâu không gặp."
Nhiều năm trôi qua lại lần nữa gặp mặt, câu nói đầu tiên anh nói với Cố Tu Nghĩa, thế nhưng lại chỉ mình anh nghe được.
Trình Tử Chương ngây người nhìn Cố Tu Nghĩa cẩn thận ôm Kỷ Nguyễn như ôm bảo bối hấp tấp bước ra ngoài, mắt thấy đuổi theo không kịp, cô bèn quay đầu lại.
Vị khách họ Bạch đứng trước cửa phòng làm việc của Kỷ Nguyễn.
Anh ta vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười cứng đơ vô cảm hệt như tượng sáp, làm người nhìn không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Trình Tử Chương thấp thỏm tiến lên: "....Anh Bạch? Anh không sao chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi