BỀ TÔI DƯỚI LÀN VÁY - NHIỄM NHĨ

[3] Thường Hành bị Omega đè trên giường

"Đã nói là không hỏi rồi mà?" Bạch Tiểu Đường từ chối rất kiên quyết.

Thường Hành đành phải dùng chóp mũi cọ má cậu, chưa từ bỏ ý định nói nhỏ: "Cậu xem tôi cứu cậu một lần, không chừng còn có lần thứ hai đấy. Mà tôi cũng có hỏi nguyên nhân cậu bị đuổi giết đâu, chỉ hỏi cậu đắc tội..."

"Tôi cắt nhé?" Bạch Tiểu Đường chưa đợi Thường Hành nói hết câu đã rút dao ra, mũi đao kề bắp đùi của hắn, cậu thấp giọng, "Câm miệng."

"Đừng đừng đừng..." Thường Hành dở khóc dở cười ôm eo cậu, "Tôi đổi câu hỏi khác."

Bạch Tiểu Đường cười nhạo thu tay, mà Thường Hành chớp mắt, bỗng nhiên xoay người đè cậu kéo tất chân xuống. Cậu kháng cự theo bản năng, con dao trong tay làm tay hắn bị thương, nhưng hắn không thèm quan tâm, chỉ ấn bắp đùi cậu thở dài: "Nhiều sẹo như vậy, chắc chắn là bị thương nhiều lần lắm rồi."

Trên đùi Bạch Tiểu Đường có vết sẹo xấu xí, nhìn là biết do dao cứa.

"Ai cần anh lo?" Bạch Tiểu Đường hất tay Thường Hành ra, lạnh mặt mở ngăn tủ tìm băng vải, "Đưa tay đây."

Thường Hành cười tủm tỉm duỗi tay, nhìn chằm chằm mặt Bạch Tiểu Đường, mặc kệ cậu chưa băng bó xong đã trêu ghẹo tiếp: "Em hẹn hò với tôi đi, tôi thích em."

"Thích?" Bạch Tiểu Đường siết chặt băng vải, khinh thường lắc đầu, "Anh gặp tôi được hai lần đã dám nói thích?"

"Thích không liên quan đến số lần gặp." Thường Hành nói thản nhiên, thậm chí còn vỗ ngực cảm khái, "Tôi rất giống Romeo Thượng Hải..."

"Tôi không phải Juliet." Bạch Tiểu Đường khô cằn cắt lời hắn.

Thường Hành chưa nói hết lời cũng không xấu hổ, ngược lại túm chặt cổ tay của cậu: "Em từng đọc Shakespeare à?"

Biểu tình của cậu mất tự nhiên cứng đờ, lại nhanh chóng khôi phục như thường: "Chỗ này là Lê Viên, tôi là con hát, bây giờ lưu hành ngoại lai, đương nhiên tôi cũng phải học ca kịch."

Thường Hành sâu xa "Ồ" một tiếng, không vạch trần nói dối đầy sơ hở này, chỉ ôm chặt Bạch Tiểu Đường vào trong lòng trêu chọc: "Vừa nãy tôi cắn có đau không?"

Bạch Tiểu Đường lười quan tâm hắn, nhìn chằm chằm mũi chân không nói lời nào.

Thường Hành không được trả lời cũng không xấu hổ, tự nói tiếp: "Thấy đau thì lần sau đừng tiếp cận với những thằng Alpha không đứng đắn đó nữa."

"Không đứng đắn?" Bạch Tiểu Đường nghe vậy, xoay người đè lên vết thương vừa mới được băng bó trên cổ tay hắn, "Bọn chúng không đứng đắn, vậy anh tính vào loại gì?"

Thường Hành như là không cảm nhận được cơn đau ôm eo cậu, ý cười trên môi không giảm: "Tôi chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng bình thường, thích tiêu hết tiền lên người mĩ nhân là em."

Bạch Tiểu Đường nghe xong lời này thì bực bội đẩy đẩy vai Thường Hành, lại hỏi tên hắn.

"Romeo." Thường Hành mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời, "Tôi là Romeo của em."

Bạch Tiểu Đường ấn băng vải tức giận đến độ mặt đỏ bừng, xoay người xốc chăn lên, Thường Hành tự nhiên như ruồi chui vào theo. Cậu không có tất chân mất con dao, hắn đánh bạo sờ loạn. Bạch Tiểu Đường ở trên giường rất lợi hại, giống như con cá linh hoạt không ngừng vặn vẹo, người tốt tính như Thường Hành cũng bị chọc giận, hắn túm chỗ mắt cá chân cậu thô bạo đè người dưới thân.

"Em không nằm yên chút được à?" hắn hơi thở hổn hển.

"Anh dám nằm cùng giường với tôi à?" Bạch Tiểu Đường cười khinh thường hỏi lại, "Không sợ tôi băm chim của anh nhân lúc anh ngủ à?"

"Em không làm vậy đâu." Thường Hành đắc ý cười, chậm rãi cúi người kề vào gần mặt cậu, sau đó hôn lên môi cậu.

Bạch Tiểu Đường đột nhiên mở to hai mắt, nâng tay lên rất nhiều lần muốn đánh lại do dự thu về, cuối cùng tay mềm nhũn đập xuống giường, bị Thường Hành nắm lấy cổ tay đan mười ngón tay vào nhau.

Thường Hành muốn làm nụ hôn đầu tiên của họ lãng mạn chút, nhưng mà rất đáng tiếc, dù là hắn hay là Bạch Tiểu Đường không giãy giụa đều vô cùng chật vật. Nhưng mà nụ hôn này vẫn ngọt ngào, Thường Hành thích cảm giác chinh phục, Bạch Tiểu Đường từ đầu đến cuối đều kháng cự hắn, cho dù bị hôn đến không thở nổi thì đầu lưỡi cậu vẫn trốn tránh.

"Sao không đánh tôi?" Thường Hành hôn xong chưa đã thèm, liếm khóe miệng.

"Anh... ban ngày cứu tôi ở bến tàu." Giọng Bạch Tiểu Đường khàn khàn, "Coi như tôi nợ anh."

Thường Hành hơi cong khóe miệng lên, nhân lúc Bạch Tiểu Đường không chú ý, lại vội hôn cậu một cái: "Có giấy nợ không? Tôi hôn em thêm mấy lần, sau này em gặp nguy hiểm thì nhất định tôi sẽ liều mạng đi cứu em."

Bạch Tiểu Đường chưa từng gặp Alpha dính người như Thường Hành, nghe lời này cậu cũng không giận, chỉ dùng chăn che kín mặt. Thường Hành đành cách chăn hôn miệng cậu, vừa hôn vừa cười trêu ghẹo: "Tôi nghiêm túc đấy, em cho tôi hôn, tôi sẽ che chở cho em."

"Rốt cuộc anh là ai?" Bạch Tiểu Đường bực bội nâng chân, muốn đá hắn ra xa một chút.

Thường Hành lại nói câu đó: "Romeo, tôi là Romeo của em."

Hai người họ đùa giỡn hết một buổi trưa Thường Hành mới nhớ đến chuyện về nhà, ôm Bạch Tiểu Đường vào trong lòng hung hăng hôn, tiện đà sờ tuyến thể bị mình cắn của cậu, đắc ý cười thành tiếng: "Xem lúc này còn ai dám chạm vào em nữa không."

Bạch Tiểu Đường bị Thường Hành làm phiền, lười đáp lại, nằm trên giường phất tay đuổi hắn đi. Thường Hành không có thời gian ở lại thêm, vừa hát vu vơ vừa dạo bước ra ngoài Lê Viên, đi đến cửa mới nhớ ra quên lấy áo khoác tây trang, vừa quay người lại cảm thấy cái áo là cái cớ tuyệt hảo, lần sau đến tìm Bạch Tiểu Đường cũng có lý do, thế nên hắn không quay đầu lại mà đi luôn.

Mà Omega nằm trên giường cũng nhớ ra cái áo này.

Bạch Tiểu Đường khoác áo ngủ mỏng manh lấy tây trang Thường Hành để trong ngăn tủ ra, suy tư một lát cậu cảm thấy nên giúp hắn giặt, vì thế thò tay sờ soạng trong túi, sợ bên trong có cái gì không nên dính nước, ai ngờ sờ thấy miếng vải mà Thường Hành giật xuống khỏi thi thể.

"Nhị... nhị thiếu gia nhà họ Thường?" Bạch Tiểu Đường đỡ tường thiếu chút nữa không đứng vững, siết chặt tây trang hồi lâu, cuối cùng dùng hết sức, mặc kệ cho nó rơi xuống đất.

"Nhà họ Thường." Giọng Bạch Tiểu Đường vừa chua xót lại mờ mịt, "Tại sao chạy đến đâu cũng không thoát..."

Ngoài Lê Viên có tiếng xe Thường Hành rời đi, Bạch Tiểu Đường đi đến bên cửa sổ xốc rèm lên một khe nhỏ, dùng biểu tình phức tạp nhìn hắn rời đi.

Sắc trời hơi u ám, sau cơn mưa hoàng hôn xán lạn đến độ không thật, cậu xoa mắt, xoay người quay về mép giường đeo kẹp tất bị Thường Hành kéo xuống lên bắp đùi, tiện thể thay sườn xám trắng tinh mặt không biểu tình vuốt phẳng làn váy, cuối cùng thở dài một hơi, nương theo bóng đêm trốn ra khỏi Lê Viên.

Còn Thường Hành —— hắn lái xe nghĩ về đến nhà thấy cảnh anh trai và tẩu tử ngọt ngào thì buồn bực, đi qua nửa con phố mới không cam lòng xoay tay lái, dọc theo con đường xa hoa truỵ lạc, cuối cùng đỗ xe trước một ngôi nhà kiểu Tây, xuống xe.

Gió đêm cuốn mưa lạnh thổi bay góc áo Thường Hành, hắn tựa vào xe ngẫm nghĩ xem có nên vào hay không, bỗng nhiên nghe thấy đến tiếng phu xe thét to vọng lại từ đầu phố. Hắn vội ngồi vào xe tắt thuốc lá, nhíu mày nhìn chiếc xe xé màn sương mù ban đêm dày đặc xông vào tầm mắt mình, lại rất hứng thú cong khóe miệng: "Thú vị."

Bạch Tiểu Đường mặc sườn xám trắng đỡ bả vai phu xe nhảy xuống xe. Chờ xe đi rồi, cậu nhìn quanh hồi lâu, thấy bốn bề vắng lặng mới vén váy lên nhảy qua tường ngôi nhà Tây đó.

Thường Hành không tiếng động cười cười trong bóng đêm, chờ bóng dáng Bạch Tiểu Đường biến mất trong bóng đêm mới mở cửa xe ấn chuông cửa.

"Là tôi."

Người gác cổng đang ngủ gật vội chạy ra, cậu ta giơ đèn lên, soi từ đầu đến chân Thường Hành thật nhiều lần mới sợ hãi hỏi: "Ông chủ?"

"Ừ, mau mở cửa." Thường Hành buồn cười lắc đầu, "Không nhận ra tôi à?"

"Sao có thể..." Người gác cổng hoang mang rối loạn mở cửa, "Ngài về sao không nói trước một tiếng? Biết thế đêm nay tôi không nhận việc."

"Không sao." Thường Hành nhận đèn trong tay người gác cổng, làm như vô ý hỏi, "Đêm nay có ai trong đó?"

Người gác cổng vắt hết óc nói mấy cái tên, Thường Hành yên lặng ghi tạc trong lòng, lại hỏi: "Bọn họ hay đến à?"

"Không hay đến, hình như hôm nay đến thương lượng chuyện liên hôn."

"Liên hôn..." Thường Hành bất đắc dĩ lắc đầu, "Mấy lão già này cả ngày chỉ biết làm chuyện nhàm chán, mấy năm trước hại chết một người rồi còn gì." Hắn nói xong bỗng khựng lại, một lát mới nghi hoặc dừng bước chân, "Omega bị ép gả cho anh tôi là con nhà ai?"

Người gác cổng xấu hổ gãi gãi tóc: "Hình như là nhà họ Thiệu."

"Nhà họ Thiệu bây giờ như thế nào?"

"Không vào nổi đây." Người gác cổng thở dài, "Không liên hôn với nhà chúng ta, lại chỉ có con trai, tuy rằng không đến mức lụi bại nhưng cũng không tham gia được."

Thường Hành gật đầu nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, âm thầm cân nhắc nghĩ ra chút manh mối, nhưng chung quy vẫn nhớ thương Bạch Tiểu Đường, đóng cửa phòng chi rồi một mình đẩy cửa phía Tây ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi