Edit: Shpdarn
Giang Triệt đứng ngoài cách hai bước, ai kia đột nhiên ra tay đánh người làm anh ta bất ngờ.
Tính cách Sầm Sâm từ nhỏ đã trầm tĩnh, còn có chút thanh cao không giống với đám bạn cùng tuổi, trước nay không thèm tranh luận đánh nhau vô nghĩa với người khác.
Nếu thật sự đắc tội với anh, anh cũng sẽ dùng cách thức ngắn gọn hơn bóp chặt điểm yếu của đối phương, đúng kiểu phản đòn không thấy máu.
Lần trước thấy anh động tay...... Giang Triệt nghĩ lại kỹ càng, càng bất ngờ hơn là, đây lại là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Sầm Sâm động tay.
Tiếng nhạc Heavy Metal trong club vẫn đinh tai nhức óc, sống động sôi nổi, ánh đèn năm màu vẫn mờ ảo dao động, trong bóng đêm tối tăm, màu sắc sặc sỡ hòa vào nhau, dục vọng ẩn trong đó dập dìu gợn sóng.
Không khí xung quanh hàng ghế dài ngập tràn mùi nicotine* và mùi cồn, nhưng cũng khó mà át được mùi máu tanh nhàn nhạt.
(*) Nicotine: chất gây nghiện có trong thuốc lá.
Sầm Sâm xách cổ áo tên kia lên, nhấc hắn dậy khỏi ghế, tiện đà bóp cổ hắn, xương ngón tay lạnh lẽo, trên mu bàn tay thấp thoáng thấy được gân xanh nổi lên.
Bên huyệt thái dương của tên kia còn đang không ngừng chảy máu, máu chảy qua lông mày. Môi hắn vì thiếu oxy và sợ hãi nên đã biến sắc, dòng máu sền sệt lại làm nó nổi bật đến càng thêm trắng bệch.
Sầm Sâm không định buông tay, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo như một khối băng, không có độ ấm, kẻ máu tươi đầy mặt ngay trước mắt mà anh xem cũng như không có gì.
Đám con gái vừa rồi còn cùng mấy tên kia bàn tán về Quý Minh Thư, bây giờ đều sợ đến mức tay chân nhũn cả ra, hét toáng lên xong lại rối rít đi tìm người giúp.
Nhưng rất nhanh, vệ sĩ của Sầm Sâm cũng đã chạy vào, bọn họ đều mặc tây trang đen, dáng người cao to lực lưỡng, biểu cảm hờ hững không khác gì ông chủ mình.
Bọn họ đứng ngoài dãy ghế bảo vệ Sầm Sâm, thờ ơ nhìn mọi chuyện đang xảy ra trong đó, tỏ rõ thái độ: Không ai được ra mặt giúp đỡ.
Thật ra mấy năm nay Sầm Sâm rất ít khi lộ mặt trước người khác, đám ăn chơi trác táng lẫn lộn ở vũ trường hầu như cũng khó mà tận mắt gặp được Thái tử gia của Quân Dật, nhưng hôm nay Giang Triệt ở đây, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra thân phận của anh.
Ban đầu cũng có mấy người định lo chuyện bao đồng, nhưng lúc này cũng đều gác lại tâm tư, biết điều lùi bước. Dù sao cũng chẳng ai muốn vì một kẻ râu ria không đáng mà đắc tội với người sẽ đứng đầu Sầm gia trong tương lai.
-
Người khác có thể mặc kệ, nhưng ông chủ hộp đêm là Trương nhị thì không thể mặc kệ.
Nghe nói hai vị kia của Sầm gia và Giang gia đại giá quang lâm, vừa đến đã đánh người gần chết, da đầu Trương nhị cũng tê tái, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Toàn chuyện phiền lòng gì đâu không.
Tiệc sinh nhật khai trương hôm đó vợ anh đến quậy một trận! Còn cậu ta chỉ dám cười nịnh nọt.
Hôm nay chính chủ vạn năm không thấy vậy mà lại chạy tới cái miếu nhỏ này, còn có thể đánh ra mạng người, một đường không thể quay đầu, Đế Đô này bao nhiêu người mở hộp đêm, sao đến lượt hắn lại xui xẻo như vậy?!
"Sâm ca Sâm ca!" Trương nhị thấy người anh em kia bị bóp đến suýt nghẹt chết, luôn miệng gọi Sầm Sâm, tim cũng suýt nữa ngừng đập rồi thăng luôn với tên kia, "Sao anh đã đến rồi, ôi em còn mới nghe người ta nhắc một tiếng, trách em trách em!"
Giang Triệt thoáng giơ tay cản hắn, giọng điệu cũng biếng nhác, "Đừng nóng vội, cậu ta có chừng mực."
Sao không vội được chứ?!
Chỗ này của hắn mà loạn ra mạng người, ông già ở nhà lại không chặt tay chặt chân nhốt hắn lại chắc?!
Trương nhị ở bên ngoài vào không được, ruột gan phèo phổi như trên chảo sắt, như thiêu như đốt, chỉ có thể run run châm thuốc cho Giang Triệt, trông chờ hỏi thăm được tình huống cụ thể từ vị Thái Tử gia này.
Nhưng Giang Triệt không thích giao thiệp với những người như hắn, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, trào phúng nói: "Lá gan này của cậu, mở hộp đêm kiểu gì."
Trương nhị còn định nói gì đó, thoáng thấy Sầm Sâm buông lỏng tay, ném người xuống đất, trong lòng bỗng nhiên cũng thở phào, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
Sầm Sâm đứng đó không nhúc nhích, không ai biết rằng, thật ra có một khoảnh khắc, anh thật sự không bận tâm đến cái gì gọi là "chừng mực" như lời Giang Triệt.
-
Thư Dương nghe thấy ồn ào nên ra khỏi phòng bao, anh ta hai tay chống trên lan can nhìn xuống dưới.
Đúng lúc quả cầu pha lê trên đầu xoay tròn, ánh sáng chiếu lên sườn mặt với đường nét mượt mà, góc cạnh rõ ràng của Sầm Sâm, vết máu trên cổ áo trắng tinh, nhìn mà ghê người.
"Ôi đệch, Sâm ca, làm sao vậy?" Thư Dương trợn mắt há hốc mồm.
Lý Văn Âm cũng chầm chậm tiến đến, nhẹ nhàng tựa lên lan can, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang thong dong lau tay ở tầng dưới.
Thư Dương chợt nhớ ra, đang định cảnh cáo Lý Văn Âm, nhưng Lý Văn Âm nhìn chăm chú một lát, đột nhiên không nói một lời đã quay người đi. Thư Dương đuổi theo gọi hai tiếng, nhưng người phía trước đã đi vào thang máy mất rồi.
Tầng dưới xảy ra chuyện này, Trương nhị phải cho người dọn dẹp, tiện thể gọi người mang người anh em dở sống dở chết này kéo sang bên cạnh chờ xe cứu thương.
Tiếng nhạc ngừng lại, ánh đèn còn lờ mờ kéo dài trong vũ trường.
Lý Văn Âm xuống tầng, đứng bên ngoài vòng vệ sĩ đông đúc bỗng nhiên gọi một tiếng: "A Sâm!"
Sầm Sâm không đáp, cũng không quay đầu lại.
Cô ta lại tiếp tục hỏi: "Em có thể nói chuyện riêng với anh không?"
Giang Triệt không thích dính vào chuyện này, đang chuẩn bị rút, Sầm Sâm lại liếc qua nhìn anh ta ý bảo ở lại, sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh vũng máu còn chưa thu dọn kia, lạnh nhạt nói: "Cô muốn nói gì, nói ngay ở đây đi."
Vệ sĩ hơi nghiêng người, để đi vào Lý Văn Âm đi vào.
Lý Văn Âm không ngồi, cô ta đứng trước mặt Sầm Sâm, giọng điệu thanh đạm hòa nhã, "Nghe nói Minh Thư vì chuyện bộ phim nên làm loạn muốn ly hôn với anh? Tối hôm đó anh gọi cho em, em cũng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng tới mức đó, xin lỗi."
Cô ta thoáng rũ mắt.
Sầm Sâm không đáp lời, cũng không nhìn cô ta.
Giang Triệt lại đang nhắn tin với bạn gái, cũng chẳng muốn nghe mấy trò mèo vặt vãnh này của cô ta.
Lý Văn Âm vẫn giữ nguyên tư thế rũ mắt, tiếp tục nói: "Lúc trước em cứ nghĩ rằng có thể cử hiền bất tỵ người xưa*, không ngờ vẫn làm liên lụy đến anh, Quân Dật rút vốn là nên làm, thật sự rất xin lỗi."
(*) Đã giải thích ở chương 21, giải thích theo ngữ cảnh là không vì quan hệ người yêu cũ mà ảnh hưởng việc hợp tác.
"Nhưng còn bộ phim, em nghĩ em vẫn có tư cách tiếp tục quay bộ phim này." Cô ta bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Sầm Sâm, ánh mắt thẳng thắn vô tư lại trong sạch, "Cái này không liên quan đến anh, nói đúng ra thì, quay hay không quay đều là chuyện của em, em hy vọng chúng ta không thể trở thành người yêu, không thể làm bạn, nhưng ít nhất cũng đừng trở thành kẻ thù."
"Em biết, với tính cách của anh, anh sẽ không có suy nghĩ gì về chuyện em quay bộ phim này. Em và Quý Minh Thư có mâu thuẫn, nhưng đây là chuyện giữa em và cô ấy, bọn em sẽ tự giải quyết, A Sâm, anh không nên nhúng tay vào chuyện giữa hai bọn em......"
"Quý Minh Thư là vợ tôi."
Lý Văn Âm còn chưa dứt lời, Sầm Sâm đã dứt khoát cắt ngang.
Anh cởi cúc áo trên cổ áo dính máu cho thông thoáng, nhấc mắt nhìn Lý Văn Âm, không mang theo chút cảm xúc nào.
"Lý tiểu thư, tôi nghĩ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng qua điện thoại rồi. Không ai cản cô quay phim cả, cô cứ làm việc của cô. Nhưng tôi muốn làm gì, cũng là việc riêng của tôi."
"Còn nữa, tôi và cô, chỉ là tôi và cô. Tôi và Quý Minh Thư, là chúng tôi, cô hiểu không?"
Giang Triệt vừa nghe câu đó, mắt cũng không nhấc, nhắn với cô bạn gái Chu Vưu - người vờ như vô ý nhưng thật ra đang dò xét tin đồn nào đó ở công ty, "Anh và cô ta chỉ là anh và cô ta, anh và em là chúng ta, em hiểu không?"
Người bên kia im ắng một lúc, sau đó gửi lại một cái meme bé gái gật đầu.
Giang Triệt thở phào một hơi, biết như vậy nghĩa là hài lòng.
Nhưng Lý Văn Âm lại không nhẹ nhõm như thế.
Thậm chí trong đầu cô ta còn đang âm ầm vang lên, tất cả những chuyện trước đó, ngay cả việc Quý Minh Thư thiếu kiên nhẫn đề nghị ly hôn đều nằm trong dự kiến của cô ta, nhưng sao lại...?
Cô ta không rõ đã sai ở khúc nào, cũng không muốn nghĩ tới chiều hương như: Sầm Sâm thích Quý Minh Thư......
Nhưng không đợi cô ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Sầm Sâm đã đứng dậy đi ra ngoài, không muốn nói nhảm với cô ta.
Thư Dương đúng lúc từ tầng trên chạy xuống, thấy Sầm Sâm đi ra khỏi dãy ghế, đang định nói chuyện với anh.
Sầm Sâm đột nhiên lại nhìn về phía anh ta, lạnh nhạt nói: "Đây là lần cuối cùng."
Thư Dương làm vẻ mặt anh da đen khó hiểu, làm sao vậy? Tóm được Giang Triệt đi đằng sau, anh ta gặng hỏi: "Cậu ta nói cái gì vậy, cái gì mà lần cuối, nghĩa là sao?"
Giang Triệt: "Chính là, nếu có lần sau, khỏi làm bạn bè."
Thư Dương hơi giật mình, đột nhiên phản ứng lại, "Không phải, cậu ta sẽ không nghĩ là tôi gọi Lý Văn Âm tới đấy chứ? Đệch mợ, tôi oan quá!"
Anh ta bực bội gãi đầu, "Không phải do lần trước tôi miệng rộng nên hôm nay cố tình mời hai cậu qua đây đền tội sao, tôi vừa mới ngồi hát trong phòng bao với em gái xinh đẹp, bà chị kia lại tự mình cùng với con ma bệnh Nguyên gia kia chạy qua chào hỏi, tôi cũng đâu có tiện đuổi người."
"Tôi cũng ngáo luôn rồi! Hơn nữa tôi đã kịp nói gì đâu, bên chỗ mấy người đã xảy ra chuyện rồi, sau đó cô ta chạy như bay xuống... Mà cô ta xuống đó làm cái quỷ gì vậy? Móa nó, tôi đúng là bị bà chị này hố đến thảm mà!"
Giang Triệt chẳng thèm nhấc mắt, "Nói với tôi thì được ích gì?"
Chuyện này đương nhiên phải giải thích với Sầm Sâm mới đúng, nhưng Sầm Sâm chẳng rảnh để ý Thư Dương.
Anh rời khỏi hộp đêm, cũng không thay áo sơ mi dính máu trên người, ngồi vào ghế sau xe, lập tức nói với tài xế điểm đến: "Tinh Cảng Quốc Tế."
Anh dựa vào lưng ghế, đưa tay lên chống trán, không biết là do tác dụng của cồn tác dụng hay do đánh người dẫn tới kích thích, có loại dục vọng khó tả nào đó, rục rịch động đậy dưới đáy lòng.
Chiếc xe màu đen vút đi trong gió đêm tiêu điều, chạy đến Tinh Cảng Quốc Tế.
Dừng lại bên kia đường lớn, Sầm Sâm xuống xe, hỏi tài xế một điếu thuốc, một tay đút túi, anh tựa người lên xe, nhìn chăm chăm lên ô cửa sổ tối đen nào đó. Những nỗi buồn bực trong lòng hình như cũng dần bị gió buốt đêm thu thổi đến tĩnh lại.
-
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Quý Minh Thư và Cốc Khai Dương cùng nhau rời giường.
Cũng không biết Quý Minh Thư là thật sự hạ quyết tâm hay chỉ là nhất thời hứng thú, mới sáng sớm đã vừa ăn cháo, vừa thảo luận với Cốc Khai Dương: Cô rốt cuộc nên làm gì để nuôi sống bản thân.
Cốc Khai Dương mở máy tính bảng, xem tin tức thời trang mới nhất, thuận miệng đáp: "Cái này không phải đơn giản sao, quan trọng là em phải tiêu pha ít lại một chút. Chị nói không phải chứ, cái cách tiêu tiền đó của em, ngoại trừ Quý gia và Sầm Sâm bằng lòng lao động để em thu hoạch, thật đúng là không ai có thể nuôi nổi em."
"Đó không phải là do em không khống chế được sao?" Quý Minh Thư ăn gần nửa bát cháo, lại tao nhã lau miệng, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói, "Nói nghiêm túc đấy, chị cảm thấy em làm gì thì ổn, tiền của em sắp tiêu hết rồi."
Cốc Khai Dương suy nghĩ một chút, "Làm Delegated Purchase*? Quý đại tiểu thư em đi các cửa hàng xa xỉ lớn giúp người ta mua túi xách, mua hàng limited không phải rất dễ sao? Cái này tiền trao cháo múc, quá nhẹ nhàng."
(*) Delegated Purchase: Người mua hộ, người mua hộ bạn một mặt hàng nào đó bạn cần mà bạn không thể mua được tại địa phương, hoặc có thể là do giá ở địa phương đắt hơn ở chỗ khác. Trợ giúp việc mua và giao hàng. (Do mình không tìm được từ nào thay thế bằng tiếng Việt mà nghe nó có vẻ hợp lý, nên mình để nghĩa tiếng Anh theo như Baidu)
"Không phải, chị có não không vậy, có thể thường xuyên tiêu xài mấy thứ này phần lớn đều là đám người trong giới của em, chị muốn em bị cười nhạo đến chết sao? Cốc Khai Dương, chị quá ác độc!"
Cốc Khai Dương giơ tay ý bảo cô dừng, "Vậy em cảm thấy làm gì thì mới không phải xúc với đám người em quen lúc trước? Làm hotgirl mạng? Debut làm minh tinh???"
Quý Minh Thư lắc đầu như trống bỏi.
Trái tim cô mong manh dễ vỡ, không chịu nổi mặt đánh giá tiêu cực của cộng đồng mạng.
Hơn nữa những người xung quanh cô tuy không còn bài xích minh tinh và hotgirl mạng như ngày trước, nhưng Quý đại tiểu thư cô đã chìm đắm trong địa vị giới danh viện, không thể ra nữa, căn bản là không muốn dùng mặt để kiếm cơm.
Cốc Khai Dương lại nói: "Vậy em muốn làm trong ngành thiết kế nội thất mà em thích thì không phải tiếp xúc với người quen chắc? Lúc đầu em vốn chỉ muốn làm những thiết kế sáng tạo, vậy những khách hàng có nhu cầu thế này ở đâu? Em thoát khỏi giới kia lại muốn đi tìm khách hàng cao cấp?"
"Em nghĩ kỹ xem, một người mua một cái biệt thự to đùng, không thân không quen với em lại vô duyên vô cớ giao cho một người không có một tác phẩm thiết kế nào sao? Cho nên dù là làm gì, đầu tiên em vẫn phải vượt qua cái giới hạn không muốn tiếp xúc với người quen kia đi, biết chưa?"
Quý Minh Thư chống cằm, còn chưa cẩn thận suy nghĩ, điện thoại đột nhiên "Ting" một cái.
Tình báo viên Tiểu thổ ngỗng mới sáng sớm đã báo cho cô một sự kiện lớn mới nhất trong giới.
Tưởng Thuần:【OMG! Tối hôm qua chồng cậu đánh người ở chỗ Trương nhị!!! 】
Tưởng Thuần:【Rất nhiều người đều ở đó, đám Giang Triệt, Thư Dương, Trương nhị, còn cả tình địch bạch liên hoa kia của cậu!】
Quý Minh Thư ngẩn ra.
Sầm Sâm đánh người?
Lý Văn Âm còn ở đó?
Vậy chắc là vì Lý Văn Âm......
Không đợi cô tiếp tục suy nghĩ, tình báo viên lại tiếp tục truyền tin.
Tưởng Thuần:【Người bị đánh chính là cái tên mập Mạc Chính Vỹ kia, mình đoán chắc cậu cũng không quen, nghe nói là bởi vì hắn ta ở xó bẩn thỉu nào đó nói bậy về cậu, đúng lúc bị chồng cậu nghe thấy, sau đó chồng cậu cầm một chai rượu vạng xuống! Suýt nữa thì đánh chết người! Chuyện này giờ đang hot hòn họt, nghe nói tên mập kia đang nằm trong bệnh viện nhân dân số 3 làm kiểm tra đấy!】