Quý Minh Thư vẫn nhớ chuyện lúc trước cô muốn tham gia hạng mục thiết kế khách sạn của Quân Dật, bị Sầm Sâm chế giễu bảo cô ba quỳ chín lạy cung điện Potala, biết đâu có thể cảm động đất trời. Cuối cùng cũng đến ngày báo thù, đương nhiên tâm trạng cô rất vui.
Quý Minh Thư chống má say sưa trong dư vị ấy: “Tự nhiên em có cảm giác, làm sếp cũng oai lắm, cái kiểu mà, bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn, thâm sâu khó lường ấy… Ưm…”
Quý Minh Thư kiên nhẫn nói: “Chào bạn nhỏ, chị là nhà thiết kế ngày trước decor phòng cho cô chú em, hôm nay đến thăm hỏi, chỉ xem một chút rồi đi thôi, nếu em không muốn mở cửa thì có thể gọi hỏi cô chú em trước.”
Sau trận mây mưa vần vũ, cô lười biếng nằm trong lòng Sầm Sâm gẩy lông mi anh, còn mơ mơ màng màng nghĩ: Đàn ông mãi là cờ hó, ngoài miệng thì bảo vì trình độ cô đã thăng hạng nên mới cho cô tham gia, nhưng thân thể lại rất thành thật, sáng mai 8 giờ phải lên công ty họp mà còn không quên lăn lộn đến 3 giờ sáng…
“Buổi tối đến thăm á? Không ổn lắm nhỉ.”
Không nghĩ nhiều thêm, cô cũng mệt mỏi mê man đi vào giấc mộng.
Thật ra không phải Quý Minh Thư không muốn sinh con, cô chỉ nghĩ là mình vừa xác định tình cảm với Sầm Sâm không bao lâu, cũng chưa thực sự trải qua thế giới của hai người được mấy, cứ vội vàng ném bóng vào rổ như thế thì thiệt quá, cô còn muốn bù đắp tiếc nuối không được yêu nhau thời học sinh với Sầm Sâm.
Tuy Sầm Sâm không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng Quý Minh Thư vẫn đoán được diễn biến tâm lí của anh: “Muốn ăn ngon, ngủ kĩ, sống yên vui thì tốt nhất là em buông tha cho công ty đi.
–
Cuộc họp thường kì đầu tiền của Quân Dật sau kì nghỉ Tết, Sầm Sâm mặc âu phục, đi giày da có mặt đúng giờ. Kết thúc cuộc họp, lấy Sầm Sâm làm đầu, đoàn lãnh đạo cấp cao lũ lượt xuống tầng, đến từng phòng ban tiến hành kiểm tra.
Sầm Sâm:【Muốn đi với anh không?】
Sầm Sâm vẫn như ngày thường, trong biểu cảm ôn hòa lộ vẻ xa cách, lấy anh làm tâm, trong bán kính 10 mét những nơi đi qua đều không một ai dám bất cẩn.
–
Cũng không biết Sầm Sâm cảm nhận được oán niệm nơi đấy lòng cô hay sao mà không bao lâu sau đã trả lời.
Mọi người đứng nghiêm chỉnh nghe lãnh đạo nói chuyện, nhưng chỉ có 1/3 là chăm chú nghe, 1/3 khác thì đang nghĩ đến công việc của mình, 1/3 còn lại thì vừa nhìn ánh mắt Sầm Sâm lại bất giác nhớ đến những drama lan truyền rộng rãi trên mạng mấy ngày qua.
Quý Minh Thư đứng ở cửa, nhìn phòng khách đã trở nên không hề có cảm giác thiết kế qua cửa chống trộm, cô đờ cả người.
Trên mạng toàn bảo là chủ tịch của họ bị vợ quản nghiêm, nhưng nhìn phong thái “Mười tám đời tổ tiên nhà mấy người đều nợ tôi một trăm tám chục triệu” này của chủ tịch, thật là không tưởng tượng nổi lúc anh bị vợ quản nghiêm đến rắm không dám thả thì rốt cuộc trông ra sao.
“…”
–
Nhưng các nhân viên của tổ dự án lại may mắn thấy được chút bí mật ——
Không nghĩ nhiều thêm, cô cũng mệt mỏi mê man đi vào giấc mộng.
Nhưng nghe Sầm Sâm nhắc đến, cô lại có một ý tưởng: “Đúng rồi, bao giờ thì anh rảnh? Em muốn đi thăm hỏi chủ nhà mà ngày trước em decor lại kia.”
Sau khi kết thúc kiểm tra, Chu Giai Hằng tiện thể ở lại bảo người phụ trách tổ A của dự án Quân Dật Nhà Tập tạm thời đừng chốt danh sách nhà thiết kế, nói là bên này còn phải thêm vào tư liệu của một người, người phụ trách hỏi tư liệu đâu, Chu Giai Hằng nói tạm thời vẫn chưa chuẩn bị xong, hỏi tên ra thì lại là… Quý Minh Thư.
Tưởng Thuần ngại ngùng tỏ ra bí ẩn xong vẫn không quên cười đắc ý, sau đó xòe cái tay ngỗng ra, lắc lắc trước mặt cô.
“Chuẩn bị sinh em bé đó.”
Nếu không phải Tưởng Thuần không nhắc đến đứa thứ hai, thậm chí cô đã nghi ngờ đây là di bác hai cô làm công tác tư tưởng với những người xung quanh, định để bạn thân quấn lấy cô tẩy não.
Chu Giai Hằng đi rồi người phụ trách mới thắc mắc hỏi thành viên tổ dự án: “Quý Minh Thư là ai, cô cậu nghe nói bao giờ chưa?”
Sầm Sâm đi làm, Quý Minh Thư cũng nghiêm túc viết kế hoạch năm mới, trong bản kế hoạch không phải chỉ có mỗi công việc mà còn bao gồm mở tiệc, du lịch, tham gia tuần lễ thời trang Haute Couture và còn việc hẹn hò với Sầm Sâm sau khi bước vào mối quan hệ người yêu.
Đến khu chung cư, cô xách theo giỏ hoa quả tìm căn chung cư cũ mà cô từng chôn chân một tháng trời theo trí nhớ.
Chuyện này đã thông qua sự đồng ý của Quý Minh Thư.
Mọi người cùng nhìn ông ta với con mắt “Sếp à, bình thường anh không lên mạng, cũng không xem tin nhắn trong nhóm chat công ty à?”, một lúc lâu sau mới có người giải đáp cho ông ta:
“Đương nhiên là biết rồi.”
Sau khi kết thúc kiểm tra, Chu Giai Hằng tiện thể ở lại bảo người phụ trách tổ A của dự án Quân Dật Nhà Tập tạm thời đừng chốt danh sách nhà thiết kế, nói là bên này còn phải thêm vào tư liệu của một người, người phụ trách hỏi tư liệu đâu, Chu Giai Hằng nói tạm thời vẫn chưa chuẩn bị xong, hỏi tên ra thì lại là… Quý Minh Thư.
Lúc tối đến ăn ở nhà hàng xoay ở tầng trên cùng khách sạn, cô vô cùng phấn khích hỏi: “Thấy sao thấy sao, có phải hôm nay trông em rất có cảm giác nữ cường không?”
“Phu nhân chủ tịch đó.”
Quý Minh Thư ngẫm nghĩ: “Vầy đi, chiều mai em tự qua đó, rồi anh làm xong thì qua đón em, được không?”
Cậu bé thoáng do dự rồi mở cánh cửa bên trong ra, nhưng cửa sắt chống trộm thì vẫn khóa.
“Phu nhân chủ tịch đó.”
–
Sầm Sâm: 【Mai anh phải đi công tác ở Tinh Thành.】
Sầm Sâm đi làm, Quý Minh Thư cũng nghiêm túc viết kế hoạch năm mới, trong bản kế hoạch không phải chỉ có mỗi công việc mà còn bao gồm mở tiệc, du lịch, tham gia tuần lễ thời trang Haute Couture và còn việc hẹn hò với Sầm Sâm sau khi bước vào mối quan hệ người yêu.
Đương nhiên cô không biểu lộ một chút vẻ kích động nào —— Suốt hành trình hai vợ chồng đều giữ bộ mặt lạnh như tiền, lại thêm màu son đỏ lì, chiếc áo khoác nâu nhạt tạo cảm giác lả lướt và đôi bốt gót mảnh khiến cô trông ngầu đét. Toàn thân toát lên khí chất chị đại sắc sảo lúc nào cũng có thế lên bàn đàm phán.
Tưởng Thuần xem xong thì thành khẩn đề nghị: “Mình cảm thấy kế hoạch của cậu còn thiếu một điều rất quan trọng.”
Tưởng Thuần nói rất đương nhiên, còn bắt đầu lải nhải y như bác hai cô.
Lúc gõ cửa cô còn thầm khen ngợi trí nhớ của mình đúng là không tồi.
“Vâng ạ, chị là ai ạ?” Rõ là cậu bé nhìn qua mắt mèo thấy cô xinh đẹp nên mới tiếp thêm hai câu.
“Thiếu gì?”
Nhưng anh còn chưa kịp gửi, Quý Minh Thư đã đáp “Vâng”, sau đó còn có mấy dấu chấm than.
“Chuẩn bị sinh em bé đó.”
Quý Minh Thư vẫn nhớ chuyện lúc trước cô muốn tham gia hạng mục thiết kế khách sạn của Quân Dật, bị Sầm Sâm chế giễu bảo cô ba quỳ chín lạy cung điện Potala, biết đâu có thể cảm động đất trời. Cuối cùng cũng đến ngày báo thù, đương nhiên tâm trạng cô rất vui.
Tưởng Thuần nói rất đương nhiên, còn bắt đầu lải nhải y như bác hai cô.
Sau trận mây mưa vần vũ, cô lười biếng nằm trong lòng Sầm Sâm gẩy lông mi anh, còn mơ mơ màng màng nghĩ: Đàn ông mãi là cờ hó, ngoài miệng thì bảo vì trình độ cô đã thăng hạng nên mới cho cô tham gia, nhưng thân thể lại rất thành thật, sáng mai 8 giờ phải lên công ty họp mà còn không quên lăn lộn đến 3 giờ sáng…
Cô hơi ngả ra sau, bất mãn cau mày, liếc xuống nhìn bánh ngọt Sầm Sâm nhét vào miệng mình.
Quý Minh Thư cảm thấy cô nàng quá kì lạ: “Sao tự nhiên cậu lại nhớ đến chuyện này?”
Lần này Sầm Sâm đi công tác ở Tinh Thành không phải đi một mình, còn dẫn theo năm, sáu lãnh đạo, theo họ còn có trợ lí, tính sơ sơ cũng phải mười mấy người.
Bình thường toàn luôn miệng nào là món này ngon, món kia ngon, thế mà qua năm mới cái tự dưng nhảy vọt giai đoạn vợ hiền sang giai đoạn mẹ hiền rồi?
Quý Minh Thư có nhiều nhẫn kim cường, mọi ngày chỉ việc ngẫu hứng chọn một cái mà đeo, đeo cho vui chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Tưởng Thuần ngại ngùng tỏ ra bí ẩn xong vẫn không quên cười đắc ý, sau đó xòe cái tay ngỗng ra, lắc lắc trước mặt cô.
Quý Minh Thư cảm thấy cô nàng quá kì lạ: “Sao tự nhiên cậu lại nhớ đến chuyện này?”
Quý Minh Thư có nhiều nhẫn kim cường, mọi ngày chỉ việc ngẫu hứng chọn một cái mà đeo, đeo cho vui chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Bình thường toàn luôn miệng nào là món này ngon, món kia ngon, thế mà qua năm mới cái tự dưng nhảy vọt giai đoạn vợ hiền sang giai đoạn mẹ hiền rồi?
Tưởng Thuần không nói rõ ra thì cô thật sự không hiểu gì cả.
Sau ba giây đứng hình, cô hỏi: “Cậu với Đường Chi Châu ăn cơm trước kẻng…?”
“Chị xem như vậy đi, người lớn không có nhà, em không mở cửa cho chị được.”
“Nói vớ vẩn gì đấy, mình với Đường Chi Châu vẫn rất trong sáng được chưa? Đây là nhẫn đính hôn!” Tưởng Thuần tức giận đập cô một cái.
Quý Minh Thư cố nén để không đảo mắt: “Mới có cái nhẫn đính hôn, đến nghi thức đính hôn còn chưa làm mà cậu đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi à? Cậu có thể giữ giá tí được không?”
Chiều hôm sau, Quý Minh Thư chọn một chiếc áo len màu vàng nhạt mộc mạc, phối với quần skinny jean. Lúc đi ngang qua tiệm hoa quả, cô bảo tài xế dừng lại mua một giỏ hoa quả.
Tưởng Thuần ngoài cười nhưng trong không cười: “Thật không dám giấu gì, lúc chưa đính hôn mình đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi.”
“…”
Quý Minh Thư cũng không biết mình làm gì sai, đi uống trà chiều với bạn thân mà cũng bị dạy dỗ “Phải mau sinh ra kết tinh tình yêu với người mình yêu”.
Quý Minh Thư cố nén để không đảo mắt: “Mới có cái nhẫn đính hôn, đến nghi thức đính hôn còn chưa làm mà cậu đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi à? Cậu có thể giữ giá tí được không?”
Nếu không phải Tưởng Thuần không nhắc đến đứa thứ hai, thậm chí cô đã nghi ngờ đây là di bác hai cô làm công tác tư tưởng với những người xung quanh, định để bạn thân quấn lấy cô tẩy não.
Sầm Sâm nhìn lịch trình được sắp xếp trong điện thoại: “Mai phải đến 7 giờ tối anh mới xong, ngày kia thì 8 giờ tối.”
Thật ra không phải Quý Minh Thư không muốn sinh con, cô chỉ nghĩ là mình vừa xác định tình cảm với Sầm Sâm không bao lâu, cũng chưa thực sự trải qua thế giới của hai người được mấy, cứ vội vàng ném bóng vào rổ như thế thì thiệt quá, cô còn muốn bù đắp tiếc nuối không được yêu nhau thời học sinh với Sầm Sâm.
Chu Giai Hằng đi rồi người phụ trách mới thắc mắc hỏi thành viên tổ dự án: “Quý Minh Thư là ai, cô cậu nghe nói bao giờ chưa?”
Quý Minh Thư chưa từ bỏ ý định, nuốt miếng bánh xong còn định phát biếu chuyện trên trời dưới biển. Nhưng Sầm Sâm nắm bắt rất chuẩn, đầu tiên là nhác đến chuyện chương trình «Nhà thiết kế» sẽ tiếp tục phát sóng.
Nhưng nghĩ đến Sầm Sâm bận bịu thì cô lại sầu.
Bây giờ chương trình mới chỉ chiếu 2 tập, nội dung cũng là về nhóm của cô, nếu chương trình không được phát sóng tiếp thì lại không công bằng với nhóm minh tinh và nhà thiết kế khác.
Quý Minh Thư không nhịn được đá anh dưới gầm bàn, anh mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Tin nhắn cô gửi lúc ra ngoài còn chưa hồi âm! Còn yêu đương nỗi gì! Bạn trai kiểu này mà gặp thời học sinh thì đã bị bạn gái đá 7749 lần rồi!
Có chương trình lấy chủ đề này, dù sau đó rating có kém hay thế nào thì ít nhất vẫn là một sân chơi để họ thể hiện bản thân, cũng để người trong ngành thấy được trình độ thật sự của họ.
Cũng không biết Sầm Sâm cảm nhận được oán niệm nơi đấy lòng cô hay sao mà không bao lâu sau đã trả lời.
Sầm Sâm: 【Mai anh phải đi công tác ở Tinh Thành.】
“…”
“…”
Thế này chẳng thà đừng trả lời.
Cô không có nhiều kinh nghiệm với kiểu khách sạn theo concept như Quân Dật nhã Nhã Tập, nhưng lúc trước cô decor phòng ở có nhiều điểm giống với phòng khách sạn, cô muốn qua thăm thử xem khi thật sự vào ở rồi họ sẽ phản hồi thế nào.
Sầm Sâm:【Muốn đi với anh không?】
Ban lãnh đạo mới được thay máu bên Tinh Thành không biết chuyện, ra đón còn tưởng là Sầm Sâm mới đổi trợ lý.
Thật ra sau đó còn một câu:【Nếu em đi, anh có thể dẫn em đi khảo sát khách sạn theo concept của Westgate ở Tinh Thành.】
“Nói vớ vẩn gì đấy, mình với Đường Chi Châu vẫn rất trong sáng được chưa? Đây là nhẫn đính hôn!” Tưởng Thuần tức giận đập cô một cái.
Đương nhiên, Quý Minh Thư cũng cố gồng đến lúc vào phòng khách sạn mới thôi.
Nhưng anh còn chưa kịp gửi, Quý Minh Thư đã đáp “Vâng”, sau đó còn có mấy dấu chấm than.
Đặc biệt là với nhà thiết kế, trong lúc ghi hình cô đã có giao lưu đôi chút với họ, tiết mục thu trong lúc nàng liền cùng một ít thiết kế sư từng có giao lưu, rất nhiều ý tưởng thiết kể của họ không thua gì những nhà thiết kế nội thất giỏi đắt giá ở nước ngoài, chỉ là thiếu cơ hội bộc lộ tài năng.
“Đương nhiên là biết rồi.”
“Thiếu gì?”
Sầm Sâm ngồi trước bàn làm việc, che nửa môi, bỗng cười khẽ.
Nhưng các nhân viên của tổ dự án lại may mắn thấy được chút bí mật ——
–
Lần này Sầm Sâm đi công tác ở Tinh Thành không phải đi một mình, còn dẫn theo năm, sáu lãnh đạo, theo họ còn có trợ lí, tính sơ sơ cũng phải mười mấy người.
Thế này chẳng thà đừng trả lời.
Quý Minh Thư đeo kính râm đứng cạnh Sầm Sâm có hơi kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận phu nhân chủ tịch đi với anh và các lãnh đạo trong công ty.
Thật ra sau đó còn một câu:【Nếu em đi, anh có thể dẫn em đi khảo sát khách sạn theo concept của Westgate ở Tinh Thành.】
Đương nhiên cô không biểu lộ một chút vẻ kích động nào —— Suốt hành trình hai vợ chồng đều giữ bộ mặt lạnh như tiền, lại thêm màu son đỏ lì, chiếc áo khoác nâu nhạt tạo cảm giác lả lướt và đôi bốt gót mảnh khiến cô trông ngầu đét. Toàn thân toát lên khí chất chị đại sắc sảo lúc nào cũng có thế lên bàn đàm phán.
Ban lãnh đạo mới được thay máu bên Tinh Thành không biết chuyện, ra đón còn tưởng là Sầm Sâm mới đổi trợ lý.
Đương nhiên, Quý Minh Thư cũng cố gồng đến lúc vào phòng khách sạn mới thôi.
Lúc tối đến ăn ở nhà hàng xoay ở tầng trên cùng khách sạn, cô vô cùng phấn khích hỏi: “Thấy sao thấy sao, có phải hôm nay trông em rất có cảm giác nữ cường không?”
Sầm Sâm cởi cúc ở cổ áo, phụ họa “ừ” một tiếng, lại đổi đĩa bò bít tết mình đã cắt xong với cô
Mọi người đứng nghiêm chỉnh nghe lãnh đạo nói chuyện, nhưng chỉ có 1/3 là chăm chú nghe, 1/3 khác thì đang nghĩ đến công việc của mình, 1/3 còn lại thì vừa nhìn ánh mắt Sầm Sâm lại bất giác nhớ đến những drama lan truyền rộng rãi trên mạng mấy ngày qua.
Quý Minh Thư chống má say sưa trong dư vị ấy: “Tự nhiên em có cảm giác, làm sếp cũng oai lắm, cái kiểu mà, bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn, thâm sâu khó lường ấy… Ưm…”
Cô hơi ngả ra sau, bất mãn cau mày, liếc xuống nhìn bánh ngọt Sầm Sâm nhét vào miệng mình.
Tuy Sầm Sâm không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng Quý Minh Thư vẫn đoán được diễn biến tâm lí của anh: “Muốn ăn ngon, ngủ kĩ, sống yên vui thì tốt nhất là em buông tha cho công ty đi.
Nhưng nghĩ đến Sầm Sâm bận bịu thì cô lại sầu.
“Chị là nhà thiết kế đợt nào? Là người mà trước lúc ăn Tết cô chú em mời đến sửa lại ạ? Nghe nói trước kia chúng em được lên chương trình nữa, ngày nào cô chú em cũng nói chương trình kia là lừa đảo, làm xong không ở được, ngoại trừ đồ gia dụng được tặng thì toàn là mấy thứ để trưng cho đẹp thôi.”
Quý Minh Thư chưa từ bỏ ý định, nuốt miếng bánh xong còn định phát biếu chuyện trên trời dưới biển. Nhưng Sầm Sâm nắm bắt rất chuẩn, đầu tiên là nhác đến chuyện chương trình «Nhà thiết kế» sẽ tiếp tục phát sóng.
Chuyện này đã thông qua sự đồng ý của Quý Minh Thư.
Chuyện tổ chương trình liên tục khóc lóc xin lỗi chỉ là nguyên nhân phụ, chủ yếu là cô suy xét cho các nhà thiết kế khác tham gia trong chương trình.
Sầm Sâm vẫn như ngày thường, trong biểu cảm ôn hòa lộ vẻ xa cách, lấy anh làm tâm, trong bán kính 10 mét những nơi đi qua đều không một ai dám bất cẩn.
Bây giờ chương trình mới chỉ chiếu 2 tập, nội dung cũng là về nhóm của cô, nếu chương trình không được phát sóng tiếp thì lại không công bằng với nhóm minh tinh và nhà thiết kế khác.
Đặc biệt là với nhà thiết kế, trong lúc ghi hình cô đã có giao lưu đôi chút với họ, tiết mục thu trong lúc nàng liền cùng một ít thiết kế sư từng có giao lưu, rất nhiều ý tưởng thiết kể của họ không thua gì những nhà thiết kế nội thất giỏi đắt giá ở nước ngoài, chỉ là thiếu cơ hội bộc lộ tài năng.
Có chương trình lấy chủ đề này, dù sau đó rating có kém hay thế nào thì ít nhất vẫn là một sân chơi để họ thể hiện bản thân, cũng để người trong ngành thấy được trình độ thật sự của họ.
“Có gì mà không được, anh dặn người đi em đi là được, chẳng lẽ trong mắt anh em sống phụ thuộc thế à?”
Lại nói, hai tập kia đã được biên tập lại, Nhan Nguyệt Tinh đã mai danh ẩn tích, tổ chương trình cũng đã có một bài học xương máu, thật ra có chiếu tiếp thì cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Sau ba giây đứng hình, cô hỏi: “Cậu với Đường Chi Châu ăn cơm trước kẻng…?”
Nhưng nghe Sầm Sâm nhắc đến, cô lại có một ý tưởng: “Đúng rồi, bao giờ thì anh rảnh? Em muốn đi thăm hỏi chủ nhà mà ngày trước em decor lại kia.”
Cô không có nhiều kinh nghiệm với kiểu khách sạn theo concept như Quân Dật nhã Nhã Tập, nhưng lúc trước cô decor phòng ở có nhiều điểm giống với phòng khách sạn, cô muốn qua thăm thử xem khi thật sự vào ở rồi họ sẽ phản hồi thế nào.
Sầm Sâm nhìn lịch trình được sắp xếp trong điện thoại: “Mai phải đến 7 giờ tối anh mới xong, ngày kia thì 8 giờ tối.”
“Buổi tối đến thăm á? Không ổn lắm nhỉ.”
Nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lại gần vang lên bên trong, những mãi không có ai mở cửa, Quý Minh Thư lại lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh chị Vương có nhà không ạ?”
“Em là cháu của anh chị Vương à?”
Quý Minh Thư ngẫm nghĩ: “Vầy đi, chiều mai em tự qua đó, rồi anh làm xong thì qua đón em, được không?”
Sầm Sâm: “Em tự đi được không.”
Sầm Sâm: “Em tự đi được không.”
“Có gì mà không được, anh dặn người đi em đi là được, chẳng lẽ trong mắt anh em sống phụ thuộc thế à?”
Sầm Sâm im lặng cắt bít tết, từng động tác đều như đang nói: Đúng, không sai, em chính là bình hoa nhỏ không biết tự lập thế đấy.
–
Cuối cùng trong nhà vang lên giọng non nớt của một cậu bé: “Cô chú út cháu không có nhà ạ.”
Chuyện tổ chương trình liên tục khóc lóc xin lỗi chỉ là nguyên nhân phụ, chủ yếu là cô suy xét cho các nhà thiết kế khác tham gia trong chương trình.
Quý Minh Thư không nhịn được đá anh dưới gầm bàn, anh mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Tưởng Thuần ngoài cười nhưng trong không cười: “Thật không dám giấu gì, lúc chưa đính hôn mình đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi.”
–
Chiều hôm sau, Quý Minh Thư chọn một chiếc áo len màu vàng nhạt mộc mạc, phối với quần skinny jean. Lúc đi ngang qua tiệm hoa quả, cô bảo tài xế dừng lại mua một giỏ hoa quả.
Quý Minh Thư cũng không biết mình làm gì sai, đi uống trà chiều với bạn thân mà cũng bị dạy dỗ “Phải mau sinh ra kết tinh tình yêu với người mình yêu”.
Đến khu chung cư, cô xách theo giỏ hoa quả tìm căn chung cư cũ mà cô từng chôn chân một tháng trời theo trí nhớ.
Lúc gõ cửa cô còn thầm khen ngợi trí nhớ của mình đúng là không tồi.
Nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm lại gần vang lên bên trong, những mãi không có ai mở cửa, Quý Minh Thư lại lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh chị Vương có nhà không ạ?”
Cuối cùng trong nhà vang lên giọng non nớt của một cậu bé: “Cô chú út cháu không có nhà ạ.”
“Em là cháu của anh chị Vương à?”
“Vâng ạ, chị là ai ạ?” Rõ là cậu bé nhìn qua mắt mèo thấy cô xinh đẹp nên mới tiếp thêm hai câu.
Quý Minh Thư đeo kính râm đứng cạnh Sầm Sâm có hơi kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận phu nhân chủ tịch đi với anh và các lãnh đạo trong công ty.
Quý Minh Thư kiên nhẫn nói: “Chào bạn nhỏ, chị là nhà thiết kế ngày trước decor phòng cho cô chú em, hôm nay đến thăm hỏi, chỉ xem một chút rồi đi thôi, nếu em không muốn mở cửa thì có thể gọi hỏi cô chú em trước.”
Cậu bé thoáng do dự rồi mở cánh cửa bên trong ra, nhưng cửa sắt chống trộm thì vẫn khóa.
“Chị xem như vậy đi, người lớn không có nhà, em không mở cửa cho chị được.”
“Chị là nhà thiết kế đợt nào? Là người mà trước lúc ăn Tết cô chú em mời đến sửa lại ạ? Nghe nói trước kia chúng em được lên chương trình nữa, ngày nào cô chú em cũng nói chương trình kia là lừa đảo, làm xong không ở được, ngoại trừ đồ gia dụng được tặng thì toàn là mấy thứ để trưng cho đẹp thôi.”
Quý Minh Thư đứng ở cửa, nhìn phòng khách đã trở nên không hề có cảm giác thiết kế qua cửa chống trộm, cô đờ cả người.