BỀ TÔI TRUNG THÀNH

Không đợi cô trả lời, Sầm Sâm đã thong thả cọ xát, lại khàn giọng hỏi lại: “Chúng ta sinh em bé nhé?”

Quý Minh Thư tìm tư thế thoải mái cuộn mình chui vào lòng anh, tay chân lạnh băng bắt đầu ấm trở lại, rầu rĩ lẩm bẩm: “Không có gì, em mơ thấy ác mộng.”

Nhưng sau đó cô chợt ngẩn ra.

“…?”

Quý Minh Thư không còn sức mà nói, giọng nức nở yêu kiều, từ chối cũng không nói rõ câu.



Phát hiện Sầm Sâm chuẩn bị đến cực hạn, theo bản năng cô vươn tay ra với cái hộp nhỏ trên bàn.

Luật sư Văn là luật sư riêng của Sầm Sâm, chuyên xử lí vấn đề tài sản cá nhân của anh, một năm hiếm lắm chắc xuất hiện được vài lần, đột nhiên gọi đến thật sự là hơi khó hiểu, Chu Giai Hằng cũng không đoán được ý của Sầm Sâm.

Sầm Sâm mới tỉnh dậy, thấy cô ngây ra thì theo bản năng ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp khàn khàn.

Quý Minh Thư thấy hơi hụt hẫng “ừ” một tiếng.

Nhưng sau đó cô chợt ngẩn ra.

Bổ sung 1: Đừng xem phim 4D nữa TvT

Bỗng nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Quân Dật Nhà Tập ấy, bao giờ thì có kết quả chọn bản thiết kế?”

Hmm? Hết rồi?

“Chắc là chiều nay, nếu lịch trình của anh xong sớm thì sẽ đi dự thính buổi tuyển chọn bản thảo của tổ dự án.”

Quý Minh Thư nhìn cô ấy từ đầu đến chân, lại dừng ở chiếc bánh bông lan ruốc cắn nửa cô ấy cầm, khinh bỉ nói: “Ăn cũng không ngăn được cái miệng cậu!”

Cô dốc cả hộp xuống, nhưng không có thứ gì rơi ra.

Luật sư Văn không rõ ý anh, chần chờ nói: “Anh muốn thay đối vài điều khoản sao?”

Cố gắng kéo ngăn kéo ra, bên trong cũng trống không.

Cô dốc cả hộp xuống, nhưng không có thứ gì rơi ra.

Quý Minh Thư lúc này vốn đã bị Sầm Sâm làm cho phản ứng hơi chậm chạp, bây giờ lại thất thần thật lâu.

“Em đang đi dạo phố với Tưởng Thuần, anh tan làm rồi à? Vậy… Vậy kết quả tuyển chọn thế nào rồi?” Quý Minh Thư vẫn không nhịn được vào thẳng vấn đề.

Sầm Sâm đã về đến nhà, thấy cô không có nhà nên mới gọi hỏi, lúc này anh đang lật xem cuốn sổ mình không tìm thấy hai người trước, thoáng khựng lại rồi đáp: “Anh không biết bản thiết kế của em có được chọn không.”

Lần trước ở siêu thị cô lỡ tay ôm hẳn một hộp to về, mới đó mà đã dùng hết rồi? Cả hộp to như thế trưng ở cửa hàng tiện lợi cũng phải bán gần nửa tháng mới hết chứ?!

Sầm Sâm đờ ra, theo bản năng cho rằng cô ấu trĩ bịa ra cái cớ vì không muốn sinh con, im lặng hai giây, anh thuận theo cô: “Vậy chúng ta không sinh nữa.”

Sầm Sâm trầm ngâm một lát, hỏi lại: “Không phải trong tiểu thuyết còn viết moi tim rút tủy hả?”

“Khoan… Đợi đã …”

Sầm Sâm phải từ chối lời mời chơi golf sau bữa tiệc mới đến được cuộc họp, nhưng anh lại thể hiện như thể mình chỉ tiện đường đi qua nên vào nghe thứ. Anh ngồi một bên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục, từ đầu đến cuối cũng không phát biểu ý kiến gì.

Cô chưa từ bỏ ý định, nửa ngồi dậy, định mò tìm sâu trong ngăn kéo.

Quý Minh Thư lầu bầu kể chuyện, cuối cùng còn suy đoán: “Chắc không phải là em có năng lực đoán trước tương lai đó chứ? Có nhiều tiểu thuyết đều viết vậy lắm.”

Sầm Sâm tên đã lên dây, không thể không bắn, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, đáy mắt thâm trầm, nhẹ nhàng nhấn một đã đè được vòng eo một tay là ôm hết của cô xuống.

Két ——!

Lần trước ở siêu thị cô lỡ tay ôm hẳn một hộp to về, mới đó mà đã dùng hết rồi? Cả hộp to như thế trưng ở cửa hàng tiện lợi cũng phải bán gần nửa tháng mới hết chứ?!

Nhật kí ấp trứng của chim hoàng yến, chính thức bắt đầu.

Đã thế giấc mơ này còn có đầu có đuôi, đợi cô tiêu hóa được tin dữ này xong, lại tiếp tục đẩy cô vào tình cảnh Sầm Sâm về nhà ngả bài.



Nhật kí ấp trứng của chim hoàng yến, chính thức bắt đầu.

Những cái khác Quý Minh Thư cũng nhớ không lắm, chỉ nhớ rõ là Sầm Sâm nói con anh sẽ giữ, không có bàn cãi gì hết. Anh nói bằng giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc trước kia nhưng nay đã xa lạ, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên.

Bùa này có vẻ mạnh lắm đây.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Minh Thư ngẩn ra nhìn trần nhà, nhìn gần năm phút, ánh mắt vô định.

Anh “ừ” đáp, lại hỏi: “Họp chọn thiết kế cho Quân Dật Nhã Tập là mấy giờ?”

Tối hôm qua, sau nửa đêm gió ngừng mưa tạnh, cô mệt như con chim chết rũ. Đáng lý ra vừa đặt đầu xuống gối là cô phải ngủ bất tỉnh nhân sự ngay, nhưng lần này lại không ngủ được mấy tiếng, mà trong mấy tiếng này còn liên tục nằm mơ.

Nửa tiếng sau, luật sư Văn đến tầng ̉68 của tòa nhà Quân Dật.

Trong mơ, cô sinh con, không biết là nam hay nữ, mặt mũi mơ hồ, từ lời khen của người khác thì có thể đoán là nó khá đáng yêu.

Quý Minh Thư giơ tay ra dấu suỵt, hắng giọng rồi vội bắt máy: “Alo.”



Mỗi tội là đứa nhóc đáng yêu này làm người ta hơi cáu, hội tụ đủ các thói hư tật xấu của một đứa trẻ nghịch ngợm, ngang bướng không chịu được, còn không biết hối lỗi, ở với nó ba phút thì phải tăng xông tới hai phút rưỡi.

Cô chưa từ bỏ ý định, nửa ngồi dậy, định mò tìm sâu trong ngăn kéo.

Trong mơ, cô sinh con, không biết là nam hay nữ, mặt mũi mơ hồ, từ lời khen của người khác thì có thể đoán là nó khá đáng yêu.

Trong lúc cô vất vả đêm ngày, để mặt mộc ở nhà chăm con, không lúc nào được nghỉ ngơi yên ổn thì lại nghe tin sét đánh  —— Sầm Sâm ngoại tình!

Quý Minh Thư “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

Cảm giác sét đánh giữa trời quang trong giấc mơ ấy thật sự rất khó hình dung, còn sốc hơn cả lần trước cô hiểu lầm Sầm Sâm ngoại tình với cô minh tinh vô danh nào đó.

“…” Quý Minh Thư càng nghe càng thấy chướng tai: “Cậu không nói được câu nào dễ nghe à?”



Đã thế giấc mơ này còn có đầu có đuôi, đợi cô tiêu hóa được tin dữ này xong, lại tiếp tục đẩy cô vào tình cảnh Sầm Sâm về nhà ngả bài.

Luật sư Văn rời khỏi, Sầm Sâm ngồi một mình trong văn phòng, tựa lưng vào ghế nhớ lại giấc mơ Quý Minh Thư kể sáng nay.

Sầm Sâm xác nhận đồng ý không chút do dự.

Sầm Sâm mặc âu phục phẳng phiu thẳng thớm, đứng trong phòng khách ra điều kiện.

Trong cuộc họp dù có nhiều tranh chấp do gu thẩm mĩ của mỗi người, nhưng cuối cùng vẫn thống nhất ý kiến.

Bổ sung 2: Gọi Minh Thư là “Bé cưng” nhiều hơn O.O

“Mặt khác, từ góc độ hoạt động, trong nhóm khách hàng mà Nhã Tập chúng ta nhắm đến đại đa số là phụ nữ trẻ, bao gồm cả dự án quảng bá khách sạn hot trend trước đó, đối tượng khách hàng đều rất rõ ràng. Vậy nên bản thiết kế này có thể thu hút một nhóm khách hàng của chúng ta.”

Những cái khác Quý Minh Thư cũng nhớ không lắm, chỉ nhớ rõ là Sầm Sâm nói con anh sẽ giữ, không có bàn cãi gì hết. Anh nói bằng giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc trước kia nhưng nay đã xa lạ, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên.

Trong mơ, cô không tài nào chấp nhận nổi hiện thực ấy, trời sập, cô rơi vào tận thế. Cô vứt bỏ liêm sỉ hỏi Sầm Sâm tại sao, Sầm Sâm chỉ tỏ ra mất kiên nhẫn.  

Quý Minh Thư lúc này vốn đã bị Sầm Sâm làm cho phản ứng hơi chậm chạp, bây giờ lại thất thần thật lâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, dường như trong khả năng của anh cũng chỉ có về mặt vật chất là có thể cho cô nhiều sự đảm bảo hơn.

Thế cho nên sau khi tỉnh lại, dường như cô vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng và nỗi đau thương tuyệt vọng trong mơ.

Quý Minh Thư “ừm” một tiếng, cánh tay ôm anh bất giác chặt thêm

“Sao thế?”

Sầm Sâm mới tỉnh dậy, thấy cô ngây ra thì theo bản năng ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp khàn khàn.

Rõ ràng chỉ là hai chữ hỏi han đơn giản, lại mang theo sự thân mật không hề che giấu, khác một trời một vực với Sầm thị Sâm Sâm lạnh lùng tuyệt tình trong mơ.

Quý Minh Thư tìm tư thế thoải mái cuộn mình chui vào lòng anh, tay chân lạnh băng bắt đầu ấm trở lại, rầu rĩ lẩm bẩm: “Không có gì, em mơ thấy ác mộng.”

Mặc dù không hiểu rốt cuộc là Sầm Sâm nghĩ gì, nhưng luật sư Văn cũng biết mình không có lập trường để xen vào, thế nên cứ nghe theo mà làm, về chuẩn hợp đồng.

Sầm Sâm cũng không hỏi nhiều, hôn lên tóc cô: “Còn sớm, e ngủ thêm chút đi.”

“Sao thế?”

Quý Minh Thư “ừm” một tiếng, cánh tay ôm anh bất giác chặt thêm

Két ——!

Nhưng không bao lâu sau, cô lại không nhịn được chọc lên ngực Sầm Sâm nhỏ giọng nói: “Em mơ thấy sau khi em sinh con xong, anh ngoại tình.”

Bản thiết kế của Quý Minh Thư đã được đóng gói gửi đến hòm thư của người phụ trách tổ dự án của Quân Dật Nhã Tập.

Sầm Sâm đờ ra, theo bản năng cho rằng cô ấu trĩ bịa ra cái cớ vì không muốn sinh con, im lặng hai giây, anh thuận theo cô: “Vậy chúng ta không sinh nữa.”

“Ý em không phải thế, em mơ vậy thật mà!” Quý Minh Thư chọc mạnh hơn một chút, giải thích lại: “Em mơ thấy sau khi ngoại tình anh về ngả bài với em, còn chẳng thèm ngồi xuống mà đứng ngay trong phòng khách nói phân chia tài sản các thứ, với cả con phải theo anh các thứ…”

“Không, tôi muốn để vợ tôi được hưởng chung một cách hợp pháp tất cả tài sản của tôi trước và sau khi kết hôn.”

Quý Minh Thư lầu bầu kể chuyện, cuối cùng còn suy đoán: “Chắc không phải là em có năng lực đoán trước tương lai đó chứ? Có nhiều tiểu thuyết đều viết vậy lắm.”

Sầm Sâm mặc âu phục phẳng phiu thẳng thớm, đứng trong phòng khách ra điều kiện.

Sầm Sâm trầm ngâm một lát, hỏi lại: “Không phải trong tiểu thuyết còn viết moi tim rút tủy hả?”

“Ý em không phải thế, em mơ vậy thật mà!” Quý Minh Thư chọc mạnh hơn một chút, giải thích lại: “Em mơ thấy sau khi ngoại tình anh về ngả bài với em, còn chẳng thèm ngồi xuống mà đứng ngay trong phòng khách nói phân chia tài sản các thứ, với cả con phải theo anh các thứ…”

“…”

Quý Minh Thu cạn lời mấy giây: “Được rồi anh đừng nói nữa.”

Sầm Sâm tên đã lên dây, không thể không bắn, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, đáy mắt thâm trầm, nhẹ nhàng nhấn một đã đè được vòng eo một tay là ôm hết của cô xuống.

Chủ đề này bị Quý Minh Thư chủ động bỏ qua do Sầm Sâm đã lật lại trang sử đen, cô câu được câu không nói mấy chuyện khác, ngón tay còn chầm chậm vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Đúng là đã xem thường phu nhân chủ tịch, chri với chất lượng của bản thiết kế này, chẳng cần anh ta phải lo cũng có thể trúng cử.

Bỗng nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Quân Dật Nhà Tập ấy, bao giờ thì có kết quả chọn bản thiết kế?”

Cảm giác sét đánh giữa trời quang trong giấc mơ ấy thật sự rất khó hình dung, còn sốc hơn cả lần trước cô hiểu lầm Sầm Sâm ngoại tình với cô minh tinh vô danh nào đó.

“Chắc là chiều nay, nếu lịch trình của anh xong sớm thì sẽ đi dự thính buổi tuyển chọn bản thảo của tổ dự án.”

Luật sư Văn đã nghe hiểu, nhưng có hơi khó tin, gương mặt hiện lên dòng chữ “Chẳng lẽ anh bị bỏ bùa?” to tướng.

Quý Minh Thư “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

Chu Giai Hằng: “Hai giờ chiều ạ.”

Sầm Sâm không tiếp lời, cũng nhìn lại cô đầy ẩn ý, như nói “Nếu em hối lộ thì anh có thể cân nhắc thao tác ngầm”.

Tưởng Thuần không hiểu khí phách của cô thân là một nhà thiết kế, chỉ cảm thấy cô làm rất tốt, còn nói năng hùng hồn đầy khuyên nhủ cô: “Chỉ là một căn phòng khách sạn thôi mà, anh ấy còn mua cho cậu cả đảo, cậu cứ nằng nặc đòi bằng được thì chẳng nhẽ anh ấy lại không cho cậu làm?”

Quý Minh Thư đắn đo một lúc, vẫn quyết định bảo vệ chặt tiết tháo của mình, đẩy Sầm Sâm giục anh ra khỏi giường.

Chợt anh bật cười khẽ, lại nói: “Nhưng có bản thiết kế lấy chủ đề tinh cầu B612 rất đẹp, là phương án có nhiều phiếu bầu chọn nhất trong lần này.”

Sầm Sâm cười khẽ, cũng không dây dưa thêm nữa.

Trong cuộc họp chọn bản thảo, người phụ trách đang chọn ra những thiết kế mình khá hài lòng.



Sau khi đến công ty, Sầm Sâm vẫn như mọi ngày, vừa uống cà phê đen vừa xử lí tài liệu chồng đống như núi.

Làm được một nửa, không biết nghĩ đến cái gì, chợt anh tháo kính xuống, chậm rãi thong thả lau mắt kính, lại gọi Chu Giai Hằng: “Gọi luật sư Văn đến cho tôi.”

Quý Minh Thu cạn lời mấy giây: “Được rồi anh đừng nói nữa.”

Chu Giai Hằng khựng lại mấy giây: “Vâng.”

Sầm Sâm hỏi: “Em đang ở đâu?”

Luật sư Văn là luật sư riêng của Sầm Sâm, chuyên xử lí vấn đề tài sản cá nhân của anh, một năm hiếm lắm chắc xuất hiện được vài lần, đột nhiên gọi đến thật sự là hơi khó hiểu, Chu Giai Hằng cũng không đoán được ý của Sầm Sâm.

Mỗi tội là đứa nhóc đáng yêu này làm người ta hơi cáu, hội tụ đủ các thói hư tật xấu của một đứa trẻ nghịch ngợm, ngang bướng không chịu được, còn không biết hối lỗi, ở với nó ba phút thì phải tăng xông tới hai phút rưỡi.

Không đợi cô trả lời, Sầm Sâm đã thong thả cọ xát, lại khàn giọng hỏi lại: “Chúng ta sinh em bé nhé?”

Nửa tiếng sau, luật sư Văn đến tầng ̉68 của tòa nhà Quân Dật.

Sầm Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Luật sư Văn, tôi muốn hủy thỏa thuận trước hôn nhân trước kia của tôi và vợ.”

Luật sư Văn không rõ ý anh, chần chờ nói: “Anh muốn thay đối vài điều khoản sao?”

“Không, tôi muốn để vợ tôi được hưởng chung một cách hợp pháp tất cả tài sản của tôi trước và sau khi kết hôn.”

Sau khi đến công ty, Sầm Sâm vẫn như mọi ngày, vừa uống cà phê đen vừa xử lí tài liệu chồng đống như núi.

“…?”

Trong lúc cô vất vả đêm ngày, để mặt mộc ở nhà chăm con, không lúc nào được nghỉ ngơi yên ổn thì lại nghe tin sét đánh  —— Sầm Sâm ngoại tình!

Luật sư Văn đã nghe hiểu, nhưng có hơi khó tin, gương mặt hiện lên dòng chữ “Chẳng lẽ anh bị bỏ bùa?” to tướng.

Tối hôm qua, sau nửa đêm gió ngừng mưa tạnh, cô mệt như con chim chết rũ. Đáng lý ra vừa đặt đầu xuống gối là cô phải ngủ bất tỉnh nhân sự ngay, nhưng lần này lại không ngủ được mấy tiếng, mà trong mấy tiếng này còn liên tục nằm mơ.

Sầm Sâm vẫn bình thản, khuỷu tay chống lên bàn, đan hai bàn tay, nói: “Ngoài ra, tôi hy vọng sẽ có một thỏa thuận mới về cách bồi thường và phân chia tài sản liên quan đến ngoại tình sau khi kết hôn. Ví dụ, nếu tôi ngoại tình, tôi sẽ tay trắng rời khỏi nhà, đại loại như vậy.”

Sầm Sâm không nói gì, có người còn lo anh không vừa lòng với kết quả, người phụ trách lại bí hiểm nói: “Ông thì biết cái gì.”

“…”

Thế là anh ta vò đầu bứt tai hai ngày, tới gần ngày chọn bản thảo, anh ta không nhịn được xem trước bản thiết kế —— tức khắc cảm thấy mình mấy nay đúng là lo bò trắng răng.

“Khoan… Đợi đã …”

Bùa này có vẻ mạnh lắm đây.

Vốn anh ta còn do dự, không biết nên làm thế nào với bản dự tuyển này của phu nhân chủ tịch. Đi hỏi thăm ý cấp trên, cấp trên lại không ai cho anh ta một tin chính xác, ngay cả Chu Giai Hằng cũng toàn nói lời sắc bén, không hiểu ý là thế nào.

“… Tôi cảm thấy chủ đề ‘Tinh cầu B612’ của số 052 cũng rất khá, Hoàng tử bé và Hoa hồng, một câu chuyện cổ tích nổi tiếng là một bối cảnh rất tốt, ý tưởng cũng nhất quán với phương án cụ thể mà nhà thiết kế đưa ra, bối cảnh thiết kế rất phù hợp, có một cảm giác hài hòa rất linh hoạt và tự nhiên.”

Luật sư Văn thầm lau mồ hôi, uyển chuyển xác nhận mấy lần, sau khi có được câu trả lời khẳng định, anh ta hỏi và ghi chép những yêu cầu liên quan của Sầm Sâm, đồng thời báo trước cho anh về những hậu quả có thể có của những yêu cầu này.

Thật ra có nhiều lúc anh biết mình làm chưa đủ tốt, nên mới khiến Quý Minh Thư đến tận nay vẫn lo anh ngoại tình. Nhưng anh không có kinh nghiệm, chính anh cũng không biết mình phải làm gì mới có thể cho Quý Minh Thư đủ cảm giác an toàn.

Sầm Sâm xác nhận đồng ý không chút do dự.

Đang lúc Tưởng Thuần định phản bác, điện thoại của Quý Minh Thư bỗng rung lên, là Sầm Sâm gọi.

Mặc dù không hiểu rốt cuộc là Sầm Sâm nghĩ gì, nhưng luật sư Văn cũng biết mình không có lập trường để xen vào, thế nên cứ nghe theo mà làm, về chuẩn hợp đồng.

Luật sư Văn rời khỏi, Sầm Sâm ngồi một mình trong văn phòng, tựa lưng vào ghế nhớ lại giấc mơ Quý Minh Thư kể sáng nay.

Thế cho nên sau khi tỉnh lại, dường như cô vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng và nỗi đau thương tuyệt vọng trong mơ.

Thật ra có nhiều lúc anh biết mình làm chưa đủ tốt, nên mới khiến Quý Minh Thư đến tận nay vẫn lo anh ngoại tình. Nhưng anh không có kinh nghiệm, chính anh cũng không biết mình phải làm gì mới có thể cho Quý Minh Thư đủ cảm giác an toàn.

Nghĩ đi nghĩ lại, dường như trong khả năng của anh cũng chỉ có về mặt vật chất là có thể cho cô nhiều sự đảm bảo hơn.

Nhưng không bao lâu sau, cô lại không nhịn được chọc lên ngực Sầm Sâm nhỏ giọng nói: “Em mơ thấy sau khi em sinh con xong, anh ngoại tình.”

Lúc vào đưa tài liệu, Chu Giai Hằng nhắc anh trưa nay có tiệc xã giao, đã đến giờ xuất phát.

Sầm Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Luật sư Văn, tôi muốn hủy thỏa thuận trước hôn nhân trước kia của tôi và vợ.”

Anh “ừ” đáp, lại hỏi: “Họp chọn thiết kế cho Quân Dật Nhã Tập là mấy giờ?”

Chu Giai Hằng: “Hai giờ chiều ạ.”

Sầm Sâm nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.





Bản thiết kế của Quý Minh Thư đã được đóng gói gửi đến hòm thư của người phụ trách tổ dự án của Quân Dật Nhã Tập.

Bên kia, Quý Minh Thư mong ngóng kết quả cuộc họp, lại sợ quấy rầy Sầm Sâm làm việc nên cố nhịn không hỏi, chỉ đành trông mong nhìn chăm chăm điện thoại, nghĩ thầm nếu được bên tổ dự án chọn thì sẽ có mail trả lời.

Vốn anh ta còn do dự, không biết nên làm thế nào với bản dự tuyển này của phu nhân chủ tịch. Đi hỏi thăm ý cấp trên, cấp trên lại không ai cho anh ta một tin chính xác, ngay cả Chu Giai Hằng cũng toàn nói lời sắc bén, không hiểu ý là thế nào.

Thế là anh ta vò đầu bứt tai hai ngày, tới gần ngày chọn bản thảo, anh ta không nhịn được xem trước bản thiết kế —— tức khắc cảm thấy mình mấy nay đúng là lo bò trắng răng.

Chi nhánh Quân Dật Nhã tập đầu tiên trước mắt dự kiến có 68 căn phòng suite, đi theo hướng cao cấp riêng biệt. Ngoại trừ 23 nhà thiết kế nổi tiếng đã được quyết định, còn lại 45 căn phòng theo concept đều được chọn từ các nhà thiết kế trẻ này.

Đúng là đã xem thường phu nhân chủ tịch, chri với chất lượng của bản thiết kế này, chẳng cần anh ta phải lo cũng có thể trúng cử.

“… Tôi cảm thấy chủ đề ‘Tinh cầu B612’ của số 052 cũng rất khá, Hoàng tử bé và Hoa hồng, một câu chuyện cổ tích nổi tiếng là một bối cảnh rất tốt, ý tưởng cũng nhất quán với phương án cụ thể mà nhà thiết kế đưa ra, bối cảnh thiết kế rất phù hợp, có một cảm giác hài hòa rất linh hoạt và tự nhiên.”

Chu Giai Hằng khựng lại mấy giây: “Vâng.”

“Mặt khác, từ góc độ hoạt động, trong nhóm khách hàng mà Nhã Tập chúng ta nhắm đến đại đa số là phụ nữ trẻ, bao gồm cả dự án quảng bá khách sạn hot trend trước đó, đối tượng khách hàng đều rất rõ ràng. Vậy nên bản thiết kế này có thể thu hút một nhóm khách hàng của chúng ta.”

Lúc vào đưa tài liệu, Chu Giai Hằng nhắc anh trưa nay có tiệc xã giao, đã đến giờ xuất phát.

Sầm Sâm cũng không hỏi nhiều, hôn lên tóc cô: “Còn sớm, e ngủ thêm chút đi.”

Trong cuộc họp chọn bản thảo, người phụ trách đang chọn ra những thiết kế mình khá hài lòng.

Nhưng ngồi chờ mòn mỏi mà vẫn chưa thấy mail, trong lòng không khỏi thấp thỏm, ngay cả đi dạo phố cũng không có tinh thần.

Sầm Sâm phải từ chối lời mời chơi golf sau bữa tiệc mới đến được cuộc họp, nhưng anh lại thể hiện như thể mình chỉ tiện đường đi qua nên vào nghe thứ. Anh ngồi một bên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục, từ đầu đến cuối cũng không phát biểu ý kiến gì.

Chỉ là người phụ trách vẫn cứ dè dặt quan sát anh, khi tác phẩm số 052 hiển thị kết xuất thiết kế 3Dmax, Sầm Sâm nhìn lên, ánh mắt ngừng lại, thoáng lộ vẻ tươi cười, anh ta lập tức cảm thấy kết quả đã rõ.

Sầm Sâm vẫn bình thản, khuỷu tay chống lên bàn, đan hai bàn tay, nói: “Ngoài ra, tôi hy vọng sẽ có một thỏa thuận mới về cách bồi thường và phân chia tài sản liên quan đến ngoại tình sau khi kết hôn. Ví dụ, nếu tôi ngoại tình, tôi sẽ tay trắng rời khỏi nhà, đại loại như vậy.”

Chi nhánh Quân Dật Nhã tập đầu tiên trước mắt dự kiến có 68 căn phòng suite, đi theo hướng cao cấp riêng biệt. Ngoại trừ 23 nhà thiết kế nổi tiếng đã được quyết định, còn lại 45 căn phòng theo concept đều được chọn từ các nhà thiết kế trẻ này.

Trong cuộc họp dù có nhiều tranh chấp do gu thẩm mĩ của mỗi người, nhưng cuối cùng vẫn thống nhất ý kiến.

Sầm Sâm không nói gì, có người còn lo anh không vừa lòng với kết quả, người phụ trách lại bí hiểm nói: “Ông thì biết cái gì.”



Bên kia, Quý Minh Thư mong ngóng kết quả cuộc họp, lại sợ quấy rầy Sầm Sâm làm việc nên cố nhịn không hỏi, chỉ đành trông mong nhìn chăm chăm điện thoại, nghĩ thầm nếu được bên tổ dự án chọn thì sẽ có mail trả lời.

Hmm? Hết rồi?

Nhưng ngồi chờ mòn mỏi mà vẫn chưa thấy mail, trong lòng không khỏi thấp thỏm, ngay cả đi dạo phố cũng không có tinh thần.

Tưởng Thuần không hiểu khí phách của cô thân là một nhà thiết kế, chỉ cảm thấy cô làm rất tốt, còn nói năng hùng hồn đầy khuyên nhủ cô: “Chỉ là một căn phòng khách sạn thôi mà, anh ấy còn mua cho cậu cả đảo, cậu cứ nằng nặc đòi bằng được thì chẳng nhẽ anh ấy lại không cho cậu làm?”

“…”

“Cậu đấy, cứ ra vẻ làm gì, xấu thì đã xấu, không được chọn thì không được chọn vậy, cùng lắm thì căn phòng đó không cho khách vào ở, để sau này làm phòng riêng cho phu nhân chủ tịch, mình cậu cay mắt thôi thì không phải mọi người đều vui à?”

“…” Quý Minh Thư càng nghe càng thấy chướng tai: “Cậu không nói được câu nào dễ nghe à?”

Mặt Tưởng Thuần viết đầy hai từ chính trực và vô tội, còn cho rằng mình thật thà.

Chủ đề này bị Quý Minh Thư chủ động bỏ qua do Sầm Sâm đã lật lại trang sử đen, cô câu được câu không nói mấy chuyện khác, ngón tay còn chầm chậm vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Quý Minh Thư nhìn cô ấy từ đầu đến chân, lại dừng ở chiếc bánh bông lan ruốc cắn nửa cô ấy cầm, khinh bỉ nói: “Ăn cũng không ngăn được cái miệng cậu!”

Đang lúc Tưởng Thuần định phản bác, điện thoại của Quý Minh Thư bỗng rung lên, là Sầm Sâm gọi.

Cố gắng kéo ngăn kéo ra, bên trong cũng trống không.

Quý Minh Thư giơ tay ra dấu suỵt, hắng giọng rồi vội bắt máy: “Alo.”

Sầm Sâm hỏi: “Em đang ở đâu?”

Sầm Sâm không tiếp lời, cũng nhìn lại cô đầy ẩn ý, như nói “Nếu em hối lộ thì anh có thể cân nhắc thao tác ngầm”.

“Em đang đi dạo phố với Tưởng Thuần, anh tan làm rồi à? Vậy… Vậy kết quả tuyển chọn thế nào rồi?” Quý Minh Thư vẫn không nhịn được vào thẳng vấn đề.

Sầm Sâm đã về đến nhà, thấy cô không có nhà nên mới gọi hỏi, lúc này anh đang lật xem cuốn sổ mình không tìm thấy hai người trước, thoáng khựng lại rồi đáp: “Anh không biết bản thiết kế của em có được chọn không.”

Chỉ là người phụ trách vẫn cứ dè dặt quan sát anh, khi tác phẩm số 052 hiển thị kết xuất thiết kế 3Dmax, Sầm Sâm nhìn lên, ánh mắt ngừng lại, thoáng lộ vẻ tươi cười, anh ta lập tức cảm thấy kết quả đã rõ.

Quý Minh Thư thấy hơi hụt hẫng “ừ” một tiếng.

Sầm Sâm cụp mắt, phát hiện ở dưới dòng cuối cùng “Không làm hết thì bổ sung vào lần hẹn hò sau” anh viết có thêm hai hàng chữ nhỏ ——

Bổ sung 1: Đừng xem phim 4D nữa TvT

Bổ sung 2: Gọi Minh Thư là “Bé cưng” nhiều hơn O.O

Chợt anh bật cười khẽ, lại nói: “Nhưng có bản thiết kế lấy chủ đề tinh cầu B612 rất đẹp, là phương án có nhiều phiếu bầu chọn nhất trong lần này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi