BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Uất Trì Thanh hơi động đậy và nhìn về phía Lưu Trường Ương thì thấy kẻ kia đang nhẹ gật đầu với mình. Hiển nhiên đối phương cũng biết hắn nghĩ gì.

Nhưng hành động tiếp theo của Lưu Trường Ương lại vượt quá dự đoán của Uất Trì Thanh. Hắn đi tới bên thi thể và ngồi xổm xuống như Tống Mê Điệt rồi cũng vươn tay sờ lên thi thể bốc mùi kia.

“Điện hạ,” Uất Trì Thanh thấp giọng gọi, “Để thuộc hạ làm.” Hắn biết Lưu Trường Ương cực kỳ sạch sẽ đến độ gần như biến thái. Ngày thường dù chỉ bị một con ruồi rơi xuống tay áo hắn cũng ghét bỏ nửa ngày thế nên lúc thấy ngón tay hắn chạm đến khung xương là lòng Uất Trì Thanh đã nhảy lên.

“Không sao.”

Lưu Trường Ương cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục “nghiên cứu” cỗ thi thể kia. Tống Mê Điệt trừng mắt nhìn hắn, “Một bộ xương có gì đẹp, nguyên nhân chết cũng rõ ràng rồi.”

Lưu Trường Ương ném cho nàng một ánh mắt kiểu “Ngươi thì biết cái gì”, đồng thời động tác trên tay vẫn không ngừng. Hắn vặn cằm, nhấc chân, túm cánh tay, ngón tay trắng nõn và đống xương bên cạnh gần như cùng màu. Tống Mê Điệt hãi hùng khiếp vía, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy người bên cạnh không phải người sống mà là một Diêm Quân máu lạnh vô tình.

Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng kiểm tra xong thi thể này và thở nhẹ một hơi sau đó hắn đứng lên, không cần nước rửa tay mà chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đầu. Lát sau hắn cười khẽ một tiếng, không biết là vui hay khổ sở.

“Điện hạ.”

Uất Trì Thanh gọi vì thế hắn thu lại ánh mắt và cúi đầu giống như mới phát hiện ra tay mình bẩn. Ngón tay hắn còn vương mùi thi thể nên hắn tặc lưỡi, nhíu mày, “A Thanh, ngươi còn không mau đi tìm nước tới đây hả? Bổn vương sắp bị thối chết rồi.”

Nước trong cọ rửa mùi hôi thối trên tay hắn nhưng Lưu Trường Ương vẫn ghét bỏ và dùng bồ kết hung hăng cọ mấy lần. Hắn xoa tới khi Tống Mê Điệt cho rằng da hắn sắp tróc ra mới ngừng lại.

“A Thanh,” hắn mệt đến độ hơi thở cũng hổn hển, “Đi mua một bộ quan tài tới đây an táng nàng kia đi.” Khi nói chuyện ánh mắt hắn lại nhìn bộ xương và dùng giọng nói chỉ bản thân nghe thấy để lẩm bẩm, “chết tha hương, đúng là khổ cho ngươi.”

Dứt lời hắn cất bước đi ra khỏi sân. Thấy Tống Mê Điệt còn sững sờ tại chỗ không theo kịp thế là hắn nhướng mày lộ ra bộ dạng bất cần đời, “Chuyện an táng để mình A Thanh làm là được, ngươi đi ra ngoài này với ta một chút.”

“Đã qua nhiều…… nhiều năm như thế còn đào ngươi ra…… ra, đúng là có lỗi…… lỗi,” Uất Trì Thanh ôm thi thể bỏ vào cái quan tài mới mua sau đó chấp tay hành lễ và vái một cái, “Tuy ta không biết điện hạ nghĩ ….. nghĩ cái gì nhưng hẳn là có…… có ích với ngươi. Việc này đã qua…… qua nhiều năm như thế hẳn đã cách ngày mây tan không xa, ngươi tạm thời nhẫn…… nhẫn nhịn thêm một chút.”

Dứt lời hắn đi lên khép nắp quan tài rồi cầm một cái đinh gỗ trên mặt đất nhắm một góc quan tài và dùng gỗ đóng lên chỗ đó.

Tiếng ồn ào dọa mấy con chim ngói đang lẫn trong đám cỏ dại. Chúng nó đập cánh và bay lên, xẹt qua đầu tường lại suýt nữa đụng phải bóng người đang thò vào từ bên ngoài.

“Kẻ nào?” Uất Trì Thanh cũng đã phát hiện ra đối phương và thấp giọng quát lớn một tiếng. Hắn vọt tới bên cửa thì thấy ông lão khô gầy thế là hơi thả lỏng, mặt trầm xuống hỏi, “Ngài là?”

Ông lão kia bị bộ dạng của hắn dọa sợ và nhỏ giọng ngập ngừng, “Ta ở ngõ nhỏ bên cạnh, từ nhỏ đã nhìn Nghiêm Phong lớn lên……”

“Nghiêm Phong?” Uất Trì Thanh vừa định hỏi Nghiêm Phong là ai thì trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng. Hắn lập tức liên tưởng cái tên này với Lý Nhị trong miệng Lưu Trường Ương và vội gần dầu, “Ta là….. là em họ của, à,

Nghiêm Phong và được huynh ấy nhờ vả về…… về tìm thi thể tẩu tử để an táng cho tốt.”

Ông lão kia thở ra một hơi còn Uất Trì Thanh cũng thả lỏng nghĩ bản thân đoán không sai: Nghiêm Phong chính là Lý Nhị. Câu chuyện xưa Lưu Trường Ương kể cho hắn nghe đều là thật. Nhưng vì sao chủ nhân phải làm thế, sao phải tới thành Nghi Ninh nghiệm thi cho vị phu nhân này? Sao phải tìm tòa tướng quân mộ kia? Đây là những nghi vấn hắn không biết.

“Nghe thấy tiếng động nên ta tưởng có quỷ và tới xem,” ông lão vỗ vỗ khuôn ngực khô gầy và gật đầu cười, “Hảo hán là người cao lớn nên đương nhiên không phải quỷ. Trông ngươi giống người bắt quỷ thì đúng hơn.”

Ông lão này đang so sánh hắn với Chung Quỳ thế là Uất Trì Thanh cũng không biết nên buồn hay vui. Cuối cùng hắn chỉ đành có lệ hai tiếng rồi nghiêm mặt hỏi, “Nơi này…… từng có quỷ hả?”

Ánh mắt ông lão kia lập loè và nhìn thoáng qua sân. Lúc nhìn thấy cỗ quan tài kia ông ta vội thu lại ánh mắt, “Từng có, ta còn tận mắt nhìn thấy.” Ông ấy hít hít mũi, “Tân nương chết thảm, cổ bị cắt đứt, mắt bị móc ra đồng thời lại chết trong đêm động phòng hoa chúc nên hồn phách không muốn đi cũng là thường tình……”

Uất Trì Thanh ngắt lời ông ta, “Lão tiên sinh, ngài nhìn…… nhìn thấy cái gì?”

“Đây là chuyện mấy năm trước,” ông lão xoa xoa tay và liếc cái quan tài lần nữa, “Ngày đó ta về muộn, lúc đi tới đầu hẻm thì nghe thấy tiếng khóc đứt quãng như tiếng mèo kêu. Vốn ta cũng không để trong lòng nhưng đi được vài bước thân thể bỗng giật mình và nhớ ra mấy năm trước Nghiêm Phong đã mang theo em gái rời nhà, hiện tại nhà họ Nghiêm chẳng còn ai. Vậy tiếng khóc trong sân là của ai, trừ phi là của người đang được chôn dưới đất……”

“Vốn ta không muốn đi qua đó, nhưng âm thanh kia lúc trầm lúc bổng khiến ta tò mò thế là không hiểu sao ta lại đi tới đó và đứng bên ngoài. À, chính là chỗ này, ta cũng ôm lấy cửa và nhìn vào trong.”

Ông lão nói xong thì ra hiệu cho Uất Trì Thanh đi ra sau đó khép hờ cái cửa và cùng kéo hắn qua nhìn trộm qua khe hở.

“Ta thấy,” hàng mày hoa râm của ông ta nhướng lên và nhíu lại, giọng cũng hoảng sợ, “Ta thấy một cô gái đưa lưng về phía cửa và quỳ lạy nấm mồ kia, tay cầm một cây nến trắng bệch, ngọn lửa như hạt đậu chiếu sáng lập lòe.”

Nói tới đây ông ta run lập cập, “Mái tóc nàng ta rất dài, không búi lên mà để xõa cả ra đất, dính bụi bặm giống như mới chui từ dưới đất lên.”

“Tuy ta chỉ thấy tân nương một lần trong tiệc cưới của Nghiêm Phong, đã thế nàng kia còn che mặt nhưng ta cảm thấy đó chính là nàng. Bóng dáng kia không sai được.”

“Nàng ấy quỳ gối ở đó và lẩm bẩm nhưng vì quá sợ hãi nên ta cũng không nghe rõ lời nàng kia. Ta như bị điểm huyệt. Tráng sĩ, trong trường hợp ấy có lẽ ngài không sợ, nhưng một ông già chưa được thấy nhiều việc đời như ta lại rất sợ.

Mãi tới khi nữ quỷ kia chậm rãi đứng lên và xoay người về phía này……”

“Ta thấy mặt nàng, không, đó không phải mặt mà là một thứ xám xịt, dù có ánh trăng chiếu xuống cũng không khiến làn da như tro tàn kia sáng lên tí nào. Hơn nữa,” ông ta lại nhìn thoáng qua khe cửa, ánh mắt hoảng sợ kích thích khiến lưng Uất Trì Thanh cũng lạnh toát, “Hơn nữa nàng ta không có mắt, đúng rồi,

sao lại không có mắt nhỉ? Bởi vì đôi mắt nàng ta đã bị móc rồi.”

“Ta vừa lăn vừa bò về nhà và vội vã đóng cửa cài then sau đó chui vào ổ chăn trùm kín. Lỗ tai ta nghe ngóng động tĩnh bên ngoài vì sợ nữ quỷ kia tới đây.

May mà một đêm ấy không có việc gì, tới ngày thứ hai ta túm mấy hàng xóm và cùng tới nhà họ Nghiêm một chuyến lại phát hiện cửa vẫn khóa, mọi thứ trong nhà vẫn vậy, đất trên nấm mồ cũng không có dấu vết bị động chạm.”

“Cứ thế, trong nửa tháng ta luôn cẩn thận nghe ngóng, ngẫu nhiên còn đi qua trước cửa nhà họ Nghiêm nhìn trộm nhưng không nghe thấy tiếng khóc nữa, đương nhiên cũng không thấy vợ Nghiêm Phong.”

“Hàng xóm đều cười ta uống nhiều rượu nên mới sinh ra ảo giác, chỉ có ta biết mình không say. Bởi vì mấy năm sau mỗi khi tới ngày đó, chính là ngày

Nghiêm Phong thành hôn ta đều sẽ nghe thấy tiếng khóc của vợ hắn truyền tới từ con hẻm kế bên, trong căn nhà đã bỏ hoang từ lâu. Nó thê thảm, trước sau như một, nhưng ta không có gan bước vào đó.”

Nói đến đây người kia cười cười, khuôn mặt khô cằn nhăn như quả hạch đào khô, “Hôm nay ta nghe thấy tiếng người, còn nghe thấy tiếng tráng sĩ đóng đinh quan tài nên mới to gan tới nhìn lén,” dứt lời ông ấy xem cỗ quan tài kia một

cái, “Như vậy cũng tốt, tuy hung thủ còn chưa bị bắt nhưng coi như tiểu nương tử có thể được an táng tử tế. Những oán hận trong lòng nàng ấy cuối cùng cũng có thể tan đi một chút. Chỉ mong từ đây nàng có thể vào luân hồi, đừng lưu luyến dương thế nữa.”

Ông lão nói xong thì thở dài và trầm mặc một lúc lâu. Đôi mắt ông ta ướt nước, lúc ngẩng đầu nhìn ánh mắt như suy tư gì đó của Uất Trì Thanh ông ta nói,

“Tráng sĩ, có phải ngươi cảm thấy ta bị điên đúng không?” Ông ta chỉ vào đầu mình và cười khổ.

Uất Trì Thanh vội lắc đầu, “Ta chỉ nghĩ người anh họ kia của ta sao…… sao đã nhiều năm không về? Lần này huynh ấy cũng chỉ nhờ ta tới an táng vợ mình…… nhưng năm đó khi huynh ấy thành hôn từng…… từng viết thư tới nói bản thân đã tìm được một người…… người cực kỳ tốt…..”

Ông lão kia kinh ngạc, “Có về chứ, hắn không nói với ngươi sao? Chẳng qua mỗi lần về hắn cũng không về nhà mà chỉ tới nha môn hỏi thăm tiến triển vụ án và đốc thúc bọn họ mau chóng tìm được hung phạm. Nghiêm Phong cực kỳ yêu người vợ này, năm ấy vì tìm được hung thủ hắn còn chẳng thèm tham gia khoa

cử mà bôn ba khắp nơi. Sau đó nghe nói hắn tham gia quân ngũ, được thăng làm quan lớn. Ta nghĩ hắn không về nhà có lẽ là vì sợ nhớ tới người cũ và đau lòng.”

Đương nhiên không phải, hắn không gặp nàng ấy là vì nàng và người anh em của hắn từng có cá nước thân mật. Hắn không biết phải đối mặt thế nào thôi.

Đương nhiên Uất Trì Thanh biết nguyên nhân nhưng mục đích của hắn chỉ là hỏi thăm thân phận của Nghiêm Phong. May mà hắn cũng đã tìm hiểu được một ít.

Nhưng đầu óc hắn xoay chuyển một vòng vẫn không thể đoán được Nghiêm Phong là ai trong đám võ quan triều đình. Có lẽ quan lớn trong miệng ông lão này cũng chỉ là một vị quan nhỏ bằng hạt vừng mà ít ai biết tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi