BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

“Không cần giữ lễ.”

Ánh mắt Lưu Trường Ương hơi cứng lại nhưng hắn nhanh chóng tươi cười và nhẹ gật đầu với Tống Mê Điệt. Có điều Kỳ Tam Lang lại không cảm kích và ngừng một chút mới tặc lưỡi và xoay đầu về phía Tống Mê Điệt gằn từng chữ, “Mê Điệt, hôm nay lúc ta và Hàn Yên đuổi tới sơn cốc thì muội đã bất tỉnh nhân sự. Là kẻ nào đã đánh muội? Ngoài ra muội có nhìn thấy gì dưới đáy cốc không?”

Lời này vừa dứt không khí đã thay đổi. Tống Mê Điệt thấy cái tên đầu trộm đuôi cướp kia hít sâu một hơi, tay sờ chuôi kiếm bên hông. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang cũng đồng thời căng người ở tư thế chuẩn bị. Những người khác có thể không nhận ra nhưng Tống Mê Điệt lại thấy rõ cả hai đều đã sẵn sàng nghênh chiến. Mạc Hàn Yên còn lặng lẽ nhìn nàng một cái, ý tứ trong ánh mắt kia quá quen thuộc —— nguy cơ đã đến, hãy sẵn sàng.

Nhưng trong bầu không khí căng thẳng tới mức này mà cô ngốc Tống Mê Điệt lại vẫn thấy hơi khó xử. Nàng co quắp một lúc lâu mới gãi đầu và lí nhí đáp, “Muội chả nhớ gì sất.”

Người phía Cảnh Vương lập tức thả lỏng. Sau đó chỉ thấy tiếng rống như bò của Kỳ Tam Lang khiến tai nàng suýt thủng, “Không nhớ gì cả?”

Tống Mê Điệt bị sư huynh nhà mình dọa giật cả mình và vội vàng nhìn về phía Mạc Hàn Yên, thế lực duy nhất trên thế gian này có thể chèn ép Kỳ Tam Lang, “Muội quên thật, chỉ nhớ kẻ kia họ Nguyên tên Doãn, hình như là Cảnh Vương gì đó còn chuyện khác muội chả nhớ gì.”

Kỳ Tam Lang tức đến độ suýt xỉu. Hắn đấm ngực hai cái mới thở được một hơi. Vừa định túm lấy Tống Mê Điệt để chất vấn thì lại bị Mạc Hàn Yên giơ tay ngăn cản.

Mạc cô nương ít khi nói cười lúc này lại cười lạnh một tiếng, lời thì nói với Kỳ Tam Lang nhưng ánh mắt lại nghiêng nghiêng về phía Lưu Trường Ương, “Tiểu sư muội luôn như thế, sư huynh nổi giận làm gì? Sư huynh quên lần này chúng ta từ Trường Lăng tới đây là vì một chuyện khác quan trọng hơn à? Hôm nay mọi người đã đông đủ ở đây thì nhân cơ hội này truyền đạt ý của Thánh Thượng có phải vừa khéo không?”

“Các ngươi mang theo ý chỉ của Thánh Thượng ư?” Lưu Trường Ương từ cuối đội hình đi lên đầu. Một khắc hắn ló ra Tống Mê Điệt nhìn thấy tươi cười trên mặt hắn đã nhạt đi, đôi con ngươi đen nhánh bị ngọn đuốc chiếu vào nên cũng lập lòe theo.

“Không phải ý chỉ mà chỉ là vài lời Thánh Thượng muốn hạ quan chuyển cho điện hạ.” Mạc Hàn Yên nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Tam Lang, “Sư huynh nói đi.”

Tây Chiếu tiếp giáp với Tân Lê. Vương của Tân Lê là Hô Bóc có một vị phi tử rất được sủng ái tên là Yên thị. Hai tháng trước nàng ta mang theo tiểu vương tử chạy ra khỏi vương cung và biến mất trong bóng đêm mênh mang. Có người thấy Yên thị và tiểu vương tử chạy về phía biên cảnh giữa Tân Lê và Đại Yến nhưng binh linh Tân Lê đi dọc biên cảnh tìm tòi mãi vẫn không thấy hai mẹ con họ đâu.

Hô Bóc hoài nghi hai người họ đã vượt qua biên giới vì thế phái người tới phần lãnh thổ tận cùng phía tây của Đại Yến là Tây Chiếu và hy vọng Đại Yến sẽ giúp ông ta tìm được Yên thị và tiểu vương tử.

Nhưng khi đó Lưu Trường Ương bị Thẩm Úy hạ độc và đang nằm trên giường không dậy nổi thế nên người của Hô Bóc tới không gặp được hắn mà chỉ có thể tìm Đại Đô Hộ Tiếu Sấm. Tiếu Sấm là tay sai Viêm Khánh Đế xếp vào bên cạnh Lưu Trường Ương và phụ trách giám sát mọi hoạt động của hắn. Bất kể phát hiện chỗ nào khác thường ông ta sẽ bẩm báo lên triều đình ngay. Nói khó nghe thì ông ta chính là kẻ chuyên đi bới móc nhược điểm của người khác.

Và lúc này cái mũi chó của Tiếu Sấm nhanh chóng ngửi được mùi cơ hội.

Ông ta dùng cái cớ cực kỳ bất kính là Cảnh Vương không khỏe, không tiện tiếp đãi để đuổi sứ thần của Hô Bóc đi. Lúc nhìn thấy kẻ kia đùng đùng nổi giận bỏ ra khỏi phủ Đô Hộ ông ta lập tức lộ ra bộ dạng khát vọng được thăng quan tiến chức.

Vương của Tân Lê là Hô Bóc nghe tin tức sứ thần mang về thì nổi trận lôi đình, đúng như Tiếu Sấm đoán. Ngay ngày thứ hai ông ta đã phái sứ thần tới Đại Yến, nhưng lần này họ không tới Tây Chiếu mà trực tiếp tới kinh đô Trường Lăng yết kiến Viêm Khánh Đế.

Nghe xong đầu đuôi ngọn nguồn Viêm Khánh Đế cực kỳ giật mình và trấn an sứ thần đồng thời hứa sẽ xử lý việc này để cho Tân Lê Vương một lời giải thích. Nhưng thật ra ông ta đã nhận được mật báo của Tiếu Sấm mấy ngày trước và đang chuẩn bị nhân cơ hội dập tắt đống tro tàn của Cảnh Vương.

Ông ta tìm cánh tay phải đắc lực nhất của mình —— chính là Giáo Sự Phủ của khu vực kinh đô và vùng lân cận – sau đó lệnh cho bọn họ toàn quyền xử lý chuyện này. Chưởng Sự của Giáo Sự Phủ là Chúc Hồng đương nhiên không dám chậm trễ mà phái ba tên đệ tử đắc lực nhất của mình ngụy trang thành Đình Úy tới Tây Chiếu điều tra sự mất tích của Yên thị.

Trong ba người này thì Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên là hai người Chúc Hồng chọn ngay từ đầu. Người đầu tiên mưu trí sâu xa, người thứ hai bình tĩnh, người thứ nhất là cao thủ y thuật còn người sau là cao thủ võ công. Hai người đều mới qua 20 tuổi đã là nhân vật xuất sắc trong số các giáo sự của Giáo Sự Phủ.

Chỉ có người thứ ba là Chúc Hồng phải trằn trọc mấy đêm mới chọn Tống Mê Điệt. Quyết định này của ông ta khiến phần lớn đám đệ tử đều khó mà tán thành, thậm chí có kẻ còn chỉ vào tiểu sư muội vẫn đang mải hớn hở trêu mèo chọc chó và hỏi: “Sư phụ, nàng ngốc như thế mà phái ra ngoài làm việc thì chẳng phải thêm phiền sao?”

Đối mặt với chất vấn ấy Chúc Hồng híp mắt không trả lời nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn lựa chọn của mình không sai. Những người trong Giáo Sự Phủ có ai không phải khỉ thành tinh. Bọn họ bò được lên tới đây thì ắt hẳn cũng có bản lĩnh nào đó. Có kẻ dựa vào thực lực của bản thân như Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên nhưng phần nhiều là dùng mấy thủ đoạn dơ dáy bẩn thỉu hòng ngáng đường nhau. Làm chưởng sự nên ngày thường Chúc Hồng cũng nhìn thấy nhiều chuyện, dù không nói gì nhưng ông ta vẫn biết hết.

Hiện tại triều đình như một cái đầm lầy lớn thế nên bản thân ông ta và thủ hạ của mình khó mà làm bông hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn để rồi trở thành bia ngắm cho mọi người tấn công. Bọn họ cũng không thể trở thành cái thứ bẻ là gãy mà phải là cá chạch, tuy xấu nhưng có thể gây họa ngàn năm.

Nếu sớm hay muộn cũng phải dính bùn vậy cứ lăn lê bò toài trong bùn, để cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua thì Giáo Sự Phủ mới có thể ngồi vững trên đầu đám quan lại trong triều.

Nhưng lần này tới Tây Chiếu lại không thể tùy tiện phái ai đi cũng được. Lưu Trường Ương là cái gai lớn nhất trong lòng Viêm Khánh Đế nên lần này bọn họ không thể để xảy ra chút sai lầm nào khi chấp hành nhiệm vụ. (Truyện này của trang RHP) Hơn nữa tới tận bây giờ Chúc Hồng vẫn không biết Cảnh Vương là người thế nào nên ông ta mới càng phải cẩn thận đề phòng sợ thịt dê không thấy đâu lại bị ụp cả nồi máu tanh thì khốn. Nếu ông ta phái ra một kẻ chuyên dùng trò mưu mô đấu tới ngươi chết ta sống thì sao ông ta có thể cho hoàng đế một lời giải thích đây?

Bởi vậy Chúc Hồng nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày mới chọn ra ba tên đệ tử phẩm tính tốt nhất. Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên đương nhiên không có gì để phàn nàn, còn một suất ông ta để lại cho đệ tử nhỏ nhất cũng là cô ngốc của Giáo Sự Phủ —— Tống Mê Điệt.

Tống Mê Điệt là ngốc thật, nhưng võ nghệ cũng thật sự tốt. Năm đó nàng dựa vào một thân bản lĩnh nhẹ như chim yến mà thuyết phục được Chúc Hồng.

Nhưng nếu chỉ có khinh công giỏi thì chưa đủ để nàng tiến vào Giáo Sự Phủ. Nàng còn có một chiêu công phu quỷ dị khiến Chúc Hồng cũng phải trợn mắt há hốc mồm —— bói bằng xương. Không phải xương hươu, hay mai rùa mà thứ Tống Mê Điệt dùng để bói toán là một mảnh xương vai của người.

Lúc nàng run rẩy móc mảnh xương già nua này ra khỏi tay nải thì mọi người trong Giáo Sự Phủ gồm cả Chúc Hồng đều buồn cười. Có kẻ nghịch ngợm còn giả vờ muốn ném mảnh xương vào nồi canh để hầm thế là Tống Mê Điệt sợ tới mức lập tức khóc bù lu bù loa và ấp úng nói không được hầm, không thể hầm, đó là xương của Văn Vương.

“Văn Vương?” Chúc Hồng cướp mảnh xương từ tay đồ đệ và lắc lắc trước mặt cô ngốc, “Ngươi đang nói tới Chu Văn Vương viết 《 Chu Dịch 》ấy hả?”

Tống Mê Điệt khụt khịt gãi đầu nói, “Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ đúng.”

Chúc Hồng nghẹn hết cả họng rồi trả mảnh xương cho nàng, “Hay ngươi bói cho ta một quẻ đi, xem là cát hay hung.”

Tống Mê Điệt nghe thế thì bảo người cầm một cây nến tới sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ và nướng mảnh xương kia trên ngọn lửa một lúc lâu mới nhìn mấy vết nứt màu đen trên đó và nói mấy chữ, “Quẻ này là gặp Thái Tuế, sẽ chết người.”

Chúc Hồng không nhịn được bật cười, “Cái gì mà Thái Tuế, ta thấy trên mảnh xương chỉ có một con rùa lớn.”

Tống Mê Điệt cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, “Con rùa này là ngài, quẻ ở trên đầu con rùa ấy, nhưng quẻ này lại nói ngài có quý nhân phò trợ, có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn vẫn bình an……”

Nửa câu sau Chúc Hồng làm gì nghe được lọt chữ nào. Ngay khi nghe Tống Mê Điệt nói con rùa kia là mình ông ta đã tức trắng cả mặt. Đặc biệt là lúc nhìn thấy đám đồ đệ đang nghẹn cười đến độ phải xoay người đi ông ta lập tức rút đao sau lưng, mặt mày hung tợn mắng, “Sao ngươi không tiện tay bói luôn một quẻ cho mình xem hôm nay ngươi có gặp họa thấy máu hay không?”

Thấy sư phụ thật sự giận giữ thế là đám người của Giáo Sự Phủ lập tức chạy tới giá rút binh khí của mình và vây lấy Tống Mê Điệt. Đúng lúc này ngoài cửa lớn bỗng có tiếng sột soạt truyền tới. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa lớn màu đen kia đột nhiên ngã sập xuống, bên ngoài là mười mấy bóng đen bị bóng đêm bao phủ như quỷ ảnh tới đòi mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi