BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Lúc dùng bữa tối Chử Ngọc vẫn còn nghĩ tới những lời của Ô Kia vì thế nàng lắc đầu cười khổ múc một bát canh đặt trước mặt Lưu Trường Ương. Đôi con ngươi đen bóng của nàng xoay chuyển, “Nguyên Doãn, huynh phải bồi bổ cho tốt. Cưới một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế vào cửa thì về sau phải lo lắng nhiều đó.”

Vốn dĩ Lưu Trường Ương đang thất thần gắp đồ ăn nhưng vừa nghe thấy lời này động tác của hắn đã ngừng lại. Hắn nhàn nhạt ngó đứa nhỏ một cái và tự giễu nói, “Đều nói chị dâu em chồng khó hòa thuận, sao thế, cô chị dâu tương lai còn chưa vào cửa thì cô em chồng đã dựng cờ chiến rồi hả?”

Chử Ngọc than nhẹ một tiếng, “Huynh đúng là không biết lòng người ta tốt thế nào. Ta vốn định giúp huynh thăm dò xem vị Tháp Cập công chúa kia có nhược điểm nào để chúng ta nắm lấy và ép Hô Bóc từ bỏ ý tưởng gả con gái tới đây.

Nhưng hiện giờ thấy huynh thế này hẳn là đã quyết tâm cưới vị mỹ nhân tuyệt sắc kia vào cửa.”

“Nàng ta không bước nổi vào cửa Cảnh Vương phủ đâu, một bậc thang cũng đừng mơ.” Chiếc đũa của hắn cắt đứt cọng măng. Lưu Trường Ương giơ đũa bất động, trên mặt hiện lên một nụ cười kiên định lộ chút lạnh lẽo.

“Nguyên Doãn, huynh chuẩn bị làm gì thế?” Chử Ngọc đoán được nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Lưu Trường Ương nhướng mày và buông chiếc đũa, tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt đứa nhỏ sau đó ung dung hỏi, “Nói với ta xem hôm nay muội nghe được những gì nào!”

Chử Ngọc biết hắn không muốn trả lời nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói rõ những gì nghe được hôm nay. Nàng nói công chúa Tháp Cập có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, rồi nói tới những việc lạ xảy ra trong cung, rằng công chúa không muốn hạ mình hầu hạ kẻ khác.

Mãi tới cuối nàng cũng nói tới đại mạc hoang vắng và tướng quân mộ bên cạnh thành trì phồn hoa.

“Tướng quân mộ,” Lưu Trường Ương lẩm nhẩm ba chữ này, trong mắt hắn thoáng gợn sóng. Nhưng sóng kia nhanh chóng chìm xuống để lại mặt hồ tĩnh lặng, “Lại là tướng quân mộ.”

“Điện hạ cũng biết tướng quân mộ sao?” Chử Ngọc kinh ngạc và không biết mấy chữ “lại là” kia có ý gì.

“Tất nhiên ta biết. Một công chúa dị quốc như nàng còn biết thì một người đọc đủ thứ thi thư như ta sao có thể không biết?” Hắn cười và thúc giục Chử Ngọc tiếp tục nói, “Nàng trả đồng tiền vào ngôi mộ rồi về Tân Lê hả?”

“Phải, và từ đó chẳng còn mấy chuyện lạ kia nữa. Vị tướng quân kia cũng như được an ủi, hồn phách không tác quái nữa.” Chử Ngọc thấy Lưu Trường Ương mang thần sắc bình tĩnh như nước lặng thì biết trong lòng hắn hiện tại chắc đang có sóng to gió lớn. Người này mà không mang vẻ ngả ngớn vui đùa thì ắt đang gặp phải việc quan trọng, chẳng qua hắn rất giỏi giấu không lộ ra mặt.

“Nhưng có một người không trở về.” Chử Ngọc tiếp tục nhìn chằm chằm hắn và gằn từng chữ, “Là thị tỳ của Tháp cập công chúa tên là Kiều Lệ. Vốn nàng ấy

cũng theo đội ngũ tới Tây Chiếu nhưng không theo về.”

“Em gái của Kiều Lệ nói người trong đội ngũ chỉ giải thích mơ hồ, nên nàng ấy hoài nghi Kiều Lệ chết ở Tây Chiếu, hơn nữa cái chết của nàng ấy nhất định có liên quan tới Tháp Cập công chúa.”

Nói xong câu đó Chử Ngọc đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt thâm sâu, “Nguyên Doãn, huynh nghĩ sao?”

Lưu Trường Ương trầm mặc thật lâu không nói gì mãi tới khi trăng non như câu liêm bò lên ngọn cây, chim đêm bắt đầu kêu khiến con mèo vẫn luôn nằm bên

chân hắn nhảy lên cửa sổ. Lúc này hắn mới hoàn hồn và nhìn về phía Chử

Ngọc, môi nhẹ động đậy nói, “Ngọc Nhi, muội có từng hỏi xem đôi mắt Tháp Cập công chúa màu gì không?”

***

Trong điện Quảng Minh, Viêm Khánh đế nhìn đám thần tử cúi đầu đứng bên dưới thì khẽ cười một tiếng sau đó lắc lắc sổ con màu vàng trong tay.

“Sao thế? Cả triều văn võ lại không ai có ý kiến gì về việc kết thân giữa con gái của Tân Lê vương và Cảnh Vương ư?”

Cảnh Vương Lưu Trường Ương là cây gai cắm trong lòng Viêm Khánh đế. Lúc ấy nếu không phải một câu “Huyết mạch cắt đứt ở Tây Chiếu” của hoàng hậu tiền triều thì ông ta đã sớm nhổ cái gai này và giẫm dưới chân.

Thế nên phàm là chuyện liên quan tới Cảnh Vương đều khiến đám quần thần sợ hãi như đi trên băng mỏng và không dám trả lời tùy tiện. Bọn họ sợ nói sai sẽ

chạm vào vảy rồng của hoàng thượng và bị ông ta ghi hận. Huống chi kết thân lại là chuyện lớn.

Ngay cả thân tín của hoàng đế như Chúc Hồng cũng chỉ đành cúi mặt xuống đè lại tiếng hít thở vì sợ bị Viêm Khánh đế điểm danh.

“Đình Bác Công, khanh thấy sao?”

Nghe thấy cái tên hoàng đế gọi không phải mình thế là chúng thần đều thở phào nhẹ nhõm. Khóe mắt họ tà tà tập trung về phía bóng dáng của Đỗ Hâm đứng đầu hàng.

“Thần……” Đỗ Hâm bước ra khỏi đội ngũ và hành lễ sau đó mới đứng thẳng và nhìn cái người đang ngồi trên ngai vàng, cả người chìm trong bóng râm, “Theo thần thấy thì đây là một cuộc hôn nhân tốt.”

Viêm Khánh đế trầm mặc sau đó cười khẽ, “Tân Lê được xưng là có trăm vạn binh, nếu Cảnh Vương làm con rể của Hô Bóc thì đương nhiên tốt.”

Lời này vừa nói ra văn võ cả triều đã hoảng sợ. Từng người nắm chặt hốt và lại tiếp tục cúi đầu. Chỉ riêng Chúc Hồng lại làm ngược lại, cả người hơi nghiêng đi, chân nhón một chút, đôi mắt ti hí xoay chuyển và quan sát thần sắc của Đỗ Hâm.

“Tuy Hô Bóc được xưng là có trăm vạn lính đánh thuê nhưng theo thần thấy thì đó chỉ là hư trương thanh thế,” Đỗ Hâm vẫn bình thản đón nhận ánh mắt kẻ ngồi trên ngai vàng. Trên mặt ông ấy là vẻ bình đạm như thường, “Thần nghĩ tổng số binh mã của Tân Lê chỉ vào khoảng 30 vạn, so với trăm vạn hùng binh của Đại Yến ta thì đúng là một trời một vực. Đây là cái thứ nhất.”

Viêm Khánh đế nhẹ gõ tay lên ghế ngồi và hỏi, “Cái thứ hai thì sao?”

“Thứ hai là mấy năm gần đây tuy Tân Lê và Đại Yến có vài xung đột nhỏ ở biên cảnh nhưng chỉ là chút cọ xát, chưa thực sự phát triển thành chiến tranh. Việc trao đổi buôn bán và văn hóa giữa hai bên cũng đang phát triển thịnh vượng.

Thương nhân và học giả giao lưu thường xuyên. Vì thế thần cho rằng cảnh hòa bình thịnh thế này tuyệt đối sẽ không sụp đổ dễ dàng. Đây chính là cái thứ hai.”

“À, vậy tức là có cái thứ ba hả?” Viêm Khánh đế hơi rướn người về phía trước, “Đình Bác Công có nhiều cao kiến như thế sao vừa rồi lúc trẫm hỏi quần thần có ý kiến gì không thì ngươi lại giả vờ điếc thế?”

Đỗ Hâm vội cúi người thật sâu, “Bệ hạ chớ trách, vừa rồi lão thần…… hơi thất thần.”

“Trẫm nghe nói,” Viêm Khánh đế bỗng ôn hòa hơn, vì thế quần thần cũng nhẹ thở ra, tay buông lỏng, “ông chủ của sòng bài ôm bạc bỏ trốn. Tuy người của phủ Đình Úy đã cho người đuổi theo nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được tên kia. Đám nhà cao cửa rộng trong kinh thành cũng vì thế mà đau xót, than trời trách

đất, đòi sống đòi chết. Ngay cả quốc cữu gia cũng đã gửi vài cuốn sổ con lên hy vọng trẫm có thể đốc thúc vụ án này và bắt được kẻ cắp kia.”

Nói tới đây khóe miệng ông ta nhếch lên mang theo ý cười và nhìn thẳng vào Đỗ Hâm, “Có phải Đình Bác Công cũng bị sòng bài nợ bạc không? Nhìn sắc mặt ngươi thì có vẻ số lượng không ít nhỉ?”

“Hoàng Thượng,” giọng Đỗ Hâm run lên, “Lão thần thật sự đúng là tiếc đứt cả ruột……”

“Được rồi,” Viêm Khánh đế lắc đầu cười nhạt, “Chuyện có đáng gì đâu, dưới bầu trời này có đất nào không phải của thiên tử? Một ông chủ sòng bài nho nhỏ thôi, chẳng lẽ còn thoát được lòng bàn tay trẫm chắc?” Dứt lời ông ta kéo dài giọng, “Đình Bác Công, Đỗ ái khanh, chuyện trẫm đã can thiệp mà ngươi còn phải lo lắng hả?”

Đỗ Hâm vội vàng quỳ xuống cảm tạ. Vừa đứng dậy ông ấy lại nghe Viêm Khánh hoàng đế nói, “Mới vừa rồi ngươi nói còn có cái thứ ba?”

“Thứ ba? À, thứ ba,” Đỗ Hâm ngẩng đầu, khóe mắt thoáng nhìn nghiêng qua Chúc Hồng ở phía sau rồi mới quay lại mỉm cười nói tiếp, “Thứ ba đó là thần nghe nói mẹ đẻ của vị công chúa kia đã qua đời. Hơn nữa đó là một phi tử mà Tân Lê vương chẳng để vào mắt thế nên tuy từ nhỏ công chúa lớn lên trong

cung, nhưng nghe nói nàng ta cũng chỉ gặp Tân Lê vương vài lần. Đó căn bản là một kẻ có cũng được không có cũng được.”

“Bệ hạ,” Đỗ Hâm khom người nói, “Một vị công chúa như thế dù có liên hôn cũng có thể trợ giúp Cảnh Vương được bao nhiêu? Huống chi Cảnh Vương

cũng đã tới tuổi thành thân, thay vì bệ hạ phải vất vả lựa chọn một người vợ cho hắn trong đám tiểu thư nhà quyền quý thì không bằng để hắn cưới vị công chúa dị quốc không được sủng ái này. Như thế bệ hạ cũng bớt được chút phiền.”

Điện Quảng Minh yên tĩnh nhưng cái yên tĩnh này lại khác lúc trước. Nó không ép cho người ta không thở nổi mà ngược lại mang theo chút nhẹ nhõm. Trong lòng mọi người đều hiểu chuyện khó khiến triều đình bối rối nhiều ngày nay đã được giải quyết.

Việc hôn nhân của Cảnh Vương Lưu Trường Ương vẫn luôn là một chuyện khiến Viêm Khánh đế phiền lòng. Bởi vì dù vị Thái Tử tiền triều kia cưới ai cũng sẽ khiến ông ta không yên tâm.

Liên hôn với cựu thần tiền triều là điều không thể. Vậy kẻ tâm phúc của hoàng đế thì sẽ có khả năng à?

Kết cục của Lưu Trường Ương đã định, chưa nói tới việc chẳng ai đồng ý gả

con gái cho hắn. Dù có người chấp nhận gả thì sau đó phải làm sao? Chẳng lẽ kẻ kia sẽ nể tình con rể mà thiên vị, thậm chí vì hắn mà nổi can qua ư?

Có điều dù thế cũng không thể tùy tiện tìm một cô nương bên đường được đúng không? Dù sao hắn cũng là Cảnh Vương, là phiên vương do chính hoàng đế

phong.

Thế nên lúc này Hô Bóc đề nghị kết thân khiến lòng ông ta mang theo kiêng kị, lo lắng Lưu Trường Ương cấu kết với ngoại bang. Nhưng hôm nay nghe Đỗ

Hâm phân tích khiến bế tắc được giải phóng, thậm chí hoàng đế còn cảm thấy Hô Bóc đang tặng mình một món quà lớn.

“Cáo già.” Chúc Hồng thầm cười lạnh và ngước mắt thì thấy tuy Viêm Khánh đế không nói gì nhưng mây đen trên khuôn mặt đã tiêu tan rõ ràng, giống như bỏ được một gánh nặng lớn.

“Đỗ khanh, rốt cuộc sòng bài nợ khanh bao nhiêu bạc mà khiến ngươi không cả rảnh bận tâm tới chính sự thế?” Sau một lúc Viêm Khánh đế đột nhiên hỏi một câu nhưng lại chẳng liên quan gì tới triều đình.

Đỗ Hâm vội quỳ xuống lại nghe thấy tiếng cười ù ù trên ngai vàng. Ngay sau đó toàn bộ triều thần đều cười theo, ngay cả Chúc Hồng cũng chắp tay trêu ghẹo ông ấy, “Về sau ta phải dặn dò đám sòng bài trong kinh thành để bọn họ đừng

có thiếu bạc của Đình Bác Công, nếu không sẽ khiến việc triều chính bị chậm trễ mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi