BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Đây là thứ Uất Trì Thanh lấy được từ mộ tướng quân. Ngày ấy sau khi nghe

Chử Ngọc nói về vị công chúa kia và câu chuyện xưa về đồng tiền này, hắn đã lập tức để Uất Trì Thanh tới ngôi mộ kia và lấy một đồng tiền từ trong đó.

Không biết đây có phải đồng tiền vị công chúa kia để lại hay không bởi trong mộ đó tràn đầy mấy rương tiền. Mỗi đồng xu đều trống trơn, không hề có hai chữ “Ngũ thù”.

Sau khi lấy được đồng tiền này Lưu Trường Ương cầm nó và tỉ mỉ nghiên cứu

sau đó nhìn vào cái lỗ vuông ở giữa nhưng chưa từng thấy kẻ nào cả người ngấn mỡ, càng đừng nói tới việc tên kia giết người, rồi cầm cái đầu máu chảy đầm đìa trong tay.

“Có lẽ…… có lẽ bởi vì ngài là đàn ông mà tướng quân chỉ muốn mỹ…… mỹ nhân.” Uất Trì Thanh đứng bên cạnh và đưa ra ý kiến vì thế Lưu Trường Ương tìm một mỹ nhân đẹp nhất trong phủ để nàng kia thử nhìn vào đồng tiền. Kết quả vẫn như cũ, chẳng có gì.

“Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?” Có gió thổi tới làm rụng những cánh hoa đào khiến chúng cọ qua quần áo của hắn và lăn xuống bên chân. Hắn lại giơ đồng tiền kia lên, ánh mắt híp lại và nhắm ngay cái lỗ giữa đồng tiền.

“Sao ngài phải mất công thế? Rốt cuộc ngài muốn cái gì?”

Hắn đột nhiên ngẩn ra, cánh tay đang cầm đồng tiền cũng cứng đờ giống như không thể động đậy được. Gió theo tay áo rộng lẩn vào khắp toàn thân khiến cả người hắn vô cùng lạnh lẽo.

Hắn thấy rồi, đó là một người bọc trong lụa đen nhưng từ thân hình có thể đoán được đây là một người phụ nữ.

Nàng kia đứng trước mặt hắn, giống một bức họa nhưng trong tay nàng ấy là một cái đầu người đang nhỏ máu khiến mặt đất cũng bị thấm ướt.

Gió thổi tung vải lụa che mặt của nàng kia để lộ cái cằm trắng đến độ chuyển sang xanh.

Mọi truyền thuyết đều là thật, chẳng qua vị tướng quân mày tím, râu đỏ nay đã biến thành một người phụ nữ với vòng eo cong cong dưới ánh trăng. Nàng ấy không chút để ý đã bước về phía hắn, từng bước nhẹ nhàng, giày đạp trên con đường lát đá cuội phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Bỗng nhiên một cái tay khác của nàng lóe lên thứ gì đó. Lưu Trường Ương nhận ra đó là một thanh đao dài và to bản lóe ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn cũng đoán được thứ này chém sắt như chém bùn.

Lòng hắn căng lên và muốn đứng dậy chạy trốn nhưng hai chân dù đang giẫm trên mặt đất lại như đạp lên nước, căn bản không đứng được. Hai đầu gối hắn mềm nhũn, cả người ngã bệt xuống đất. Hắn muốn quay đầu lại thì trên cổ có cơn gió ào tới, mũi ngửi được mùi tanh.

Người nọ đã đi tới sau lưng, lụa màu đen trên xiêm y dán lấy gáy của hắn giống như tơ nhện từ địa phủ. Nương ánh trăng hắn thấy cái bóng dài của cây đao kia đang vung lên trên đầu mình và quả quyết chém xuống.

Đồng tiền kia rơi khỏi lòng bàn tay buông lỏng của hắn. Lòng Lưu Trường

Ương lạnh toát như bị dội nước đá: Hóa ra cái chết sẽ bất ngờ đến và không cho người ta kịp trở tay như thế này. Nó đến ở một nơi không thể tưởng tượng được, bằng một phương thức hắn chưa từng nghĩ tới.

Một tiếng “bang” vang lên, như có thứ gì đó đập vào mặt đao. Có điều cổ hắn đã mềm tới độ không ngẩng lên được, đầu lưỡi cố động đậy nhưng chẳng phát ra được chữ nào.

Hắn chỉ cảm thấy bóng dáng phía sau biến mất, sau đó là yên tĩnh khiến người ta sợ hãi. Mãi tới khi một bàn tay lặng lẽ bám lấy vai hắn, động tác nhẹ nhàng khiến lòng hắn cũng rung lên.

Hắn nhận ra cái tay này, tuy cách tầng tầng quần áo hắn vẫn biết mình không nhận lầm.

“Cảnh Vương điện hạ.” Tống Mê Điệt ló đầu ra từ phía sau vai hắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn kỹ mặt hắn và đôi môi hé mở nhưng không phát ra tiếng nào của hắn, “Ngài trúng mê dược.”

Nói xong câu đó nàng nhăn mũi như ngửi được cái gì đó, bàn tay đột nhiên vung lên đánh nát mấy đóa hoa đào phía trước.

“Giấu mê dược trong nụ hoa, đúng là âm độc.” Lúc nói lời này một cánh tay của nàng vẫn bám lên vai Lưu Trường Ương. Trong lúc vô ý nàng còn hơi siết chặt tay nhẹ nhéo vai hắn.

“Ta, không, động, đậy, được.” Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng nói được. Hắn vểnh môi lên mà cố rặn từng chữ, quả thực còn không bằng trẻ con đang bi bô tập nói.

Tống Mê Điệt thấy hắn phồng má thì nỗ lực nhịn cười. Có điều tên kia vẫn nhận ra thế là hắn nhíu mày, miệng chu lên, “Tống……”

“Điện hạ, ngài đã thế này rồi thì nói ít đi có tốt hơn không? Để hạ quan đỡ ngài dậy đã, mặt đất lạnh lắm.”

Nàng tùy tiện hơn khi thấy hắn không thể nói rõ ràng và không thể động đậy. Lưu Trường Ương bị động nên chỉ có thể mặc người khác muốn làm gì thì làm. Hắn không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn Tống Mê Điệt kéo một tay hắn lên vai nàng, một tay của nàng thì tự nhiên vòng qua eo muốn dìu hắn đứng lên.

Lúc ngón tay nàng chạm vào bên hông hắn đã ngừng thở. Ai biết cô ngốc gan to bằng trời kia lại bật cười, hơi thở đảo qua vành tai hắn, “Eo ngài đúng là nhỏ.”

“Nhân, lúc, cháy, nhà.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này nhưng Tống Mê Điệt chẳng thèm để bụng. Tay nàng dùng sức ôm lấy hông của hắn và nhẹ nâng dậy sau đó đặt hắn ngồi lên ghế ở trong đình. Nhưng tay nàng vẫn đặt bên hông hắn nên khi Lưu Trường Ương ngả về sau khiến cánh tay nàng bị kẹt luôn và không thể động đậy. Nửa người trên của nàng cũng vì thế mà nằm gọn trong lòng hắn. Vì nàng thấp hơn Lưu Trường Ương khá nhiều vì thế lúc này nàng gối đầu lên…… ngực hắn.

Tư thế thân mật thế này quả thực không khác gì họ đang ôm nhau. Mặt Tống

Mê Điệt đỏ bừng. Nàng vội rút tay về, ai biết giãy vài cái vẫn không thành công. Tên khốn này dựa cả thân thể vào ghế và đè tay nàng tê rần.

Đang lúc sốt ruột nàng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt đối phương đang nhìn mình. Trong mắt Lưu Trường Ương có ba phần ý cười, bảy phần xuân sắc. Tuy miệng hắn vẫn chưa nói rõ nhưng bộ dạng kia rõ ràng đang muốn nói: Ngươi

còn đắc ý nữa không?

“Điện hạ, ngài động…… động đậy đi.” Tống Mê Điệt lộ vẻ mặt khó xử.

“Không, động.” Hắn tiếp tục khiêu khích, hơi thở phả vào mặt khiến má Tống Mê Điệt nóng lên.

Xem ra mềm là không ăn thua rồi.

Tống Mê Điệt bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn về phía trước. Nhân lúc Lưu Trường Ương ngã dúi về phía tước nàng rút tay ra và nhanh chóng túm lấy vai hắn ấn một cái thế là thành công câu được Cảnh Vương điện hạ ngồi trở lại trên ghế.

Rốt cuộc cũng được giải thoát.

Nàng thở nhẹ để xả giận rồi mới quay đầu, tay gác trên chỗ tựa lưng và nhìn khuôn mặt ngà ngà say của Lưu Trường Ương. Hắn cũng đang nhìn nàng, hoa đào nở rộ sau lưng hắn. Người đẹp bên hoa đào, hóa ra cảnh này lại mê người đến vậy.

Tống Mê Điệt nhẹ nuốt nước miếng, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt hắn. Bị kẻ này nhìn chằm chằm như thế khiến nàng chột dạ, “Không biết là kẻ nào dám ngang nhiên bày ra trò này ở phủ Đô Hộ.”

Tim nàng đập thật nhanh vì thế nàng vội dời đề tài sang chuyện khác.

“Không, nói, cái, này.” Hắn đâu cho nàng cơ hội. Mắt hắn vẫn nhìn cái đầu tròn tròn của nàng, môi chu lên cố nói, “Tống Mê Điệt, vừa rồi ngươi, đã nghe được thánh chỉ nói gì phải không?”

“Ừ.” Giống như kẻ bị trúng mê dược là nàng vậy. Chỉ một chữ này thôi mà nàng phải gian nan, phí hết sức mực mới nói ra được. Nói xong cả người nàng cứng lại, bất động, lưng thẳng tắp, lông tơ sau cổ dựng lên. Giống như nàng là con thỏ, chỉ cần gió thổi cỏ lay là nàng sẽ chạy trối chết.

“Tối nay, thật lạnh.”

Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng nói chuyện. A di đà Phật, may là hắn không nói mấy lời mà nàng không biết phải ứng phó ra sao.

Tống Mê Điệt thả lỏng vai và quay đầu lại nhìn đôi mắt còn lạnh hơn đêm tối của hắn. Rõ ràng vừa rồi chúng còn mang theo ánh sáng ấm áp, sao hiện tại lại đóng băng hết vậy?

“Điện hạ không thể động đậy nên đương nhiên sẽ lạnh.” Nàng nói xong là cởi áo choàng chống lạnh trên người mình xuống rồi choàng lên người cho hắn.

Nàng còn cẩn thận dém phần cổ áo, bọc hắn kín mít, “Nếu bị bệnh ngài lại ăn vạ ta.”

Đôi mắt hắn theo đôi tay nàng mà di chuyển. Ngón tay nàng trắng như hoa mai, móng tay màu hồng chính là nhụy hoa.

Hắn bỗng cảm thấy rất mệt, cơn say và tác dụng của thuốc cùng tấn công khiến bao nhiêu tỉnh táo trong đầu hắn đều tan biến.

“Tống Mê Điệt, ta……”

“Ta sẽ canh ở đây, điện hạ ngủ đi.”

Còn chưa kịp nghe câu này hắn đã nhắm mắt và rơi vào một giấc mộng dài. Trong mộng có cung điện mái cong của Trường Lăng, có núi cao nguy ngã sừng sững vạn năm, cũng có con diều bay cao trên trời.

Dây diều đứt, hắn chạy theo nhưng vẫn không bắt được nó……

Người nọ đang ngủ nhưng mày vẫn nhíu chặt. Phải khổ tới mức nào mới khó chịu ngay cả trong cảnh mộng thế này? Tống Mê Điệt vươn tay giúp hắn xoa phẳng nếp nhăn giữa mày, đầu ngón tay thuận tiện xoa tóc mai của hắn, nhẹ nhàng vén phần tóc hỗn độn và gài vào búi tóc.

Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, vẻ ngây thơ của nàng dần biến mất, thay vào đó là vẻ trong sáng mềm mại mà người ngoài Hoàng Tuyền cốc chưa từng

nhìn thấy.

“Nguyên Doãn,” nàng dời ngón tay khỏi mái tóc của hắn rồi nắm chặt lại, “Tối nay là đêm lạnh nhất từ khi ta tới Tây Chiếu.”

Gió nổi lên khiến cây đào rừng cũng lung lay như sắp đổ, đồng thời che giấu tiếng bước chân bên ngoài. Vì thế lúc Tống Mê Điệt phát hiện ra thì Mạc Hàn Yên đã tới gần.

“Mê Điệt,” nàng ấy nhíu mày, giọng vừa lạnh vừa gấp gáp, “Tiếu Sấm đã chết.”

Thi thể Tiếu Sấm được Kỳ Tam Lang phát hiện. Lúc ấy hắn giả vờ đi vệ sinh và thoát khỏi lão thái giám kia để đi tìm Tiếu Sấm rồi chuẩn bị hạ độc đối phương. Ai biết lúc tìm được lại chỉ thấy một thi thể không đầu.

Quần áo Tiếu Sấm xộc xệch, cả người ngã ở một nơi hẻo lánh, bên cạnh là một người phụ nữ cũng quần áo xộc xệch. Theo người hầu trong nhà thì đó là một ca kỹ mà Tiếu Sấm yêu thích. Ông ta đi tuần thú biên giới nhiều ngày, nay được về nhà nên không nhịn được. Sau khi uống rượu ông ta lập tức đi tìm người đẹp.

Hai kẻ này thậm chí còn không kịp tiến vào trong phòng đã tằng tịu với nhau ở bên ngoài.

Nào có ai ngờ uyên ương lúc này đều đã chết, nàng kia bị chọc thủng bụng, còn Tiếu Sấm thì đầu lìa khỏi cổ.

Miệng vết thương chỉnh tề, trơn nhẵn, không biết là kẻ nào lại có được bản lĩnh lớn như thế. Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của phủ Đô Hộ mà hắn có thể ngang nhiên lẻn vào, vừa vung đao đã lấy mạng vị tướng quân này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi