BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

A Ngọc ngừng tay, cả người thẳng tắp, mồ hôi theo cái cổ khô gầy nhăn nheo của bà ta chảy xuống thấm ướt quần áo. Môi bà ta ngập ngừng vài cái mới nói rõ ràng, “Ngươi không có anh rể, ta cũng không có chồng……”

A Thái bước qua bậc cửa và bĩu môi, “Tỷ nói linh tinh gì đó? Toàn bộ người ở Mẫn Giang đều biết trong ba chị em nhà họ Cố thì cô thứ hai xinh đẹp nhất nên chỉ có tỷ mới gả được ra ngoài. Còn hai người kia cả đời phòng không gối

chiếc, cuối cùng biến thành gãi lỡ thì tính tình quái gở ai cũng ghét.”

A Ngọc quay đầu lại, ánh mắt không giận nhưng vẫn kinh người, “Nhiều năm qua ngươi vẫn canh cánh trong lòng như thế thì không bằng tìm người mà gả đi. Ngươi có thể khua chiêng gõ trống, đội mũ phượng, đeo khăn quàng và vẻ vang gả ra ngoài, hoàn thành tâm nguyện cả đời.” Nói đến đây chân mày bà ta động đậy, giọng bỗng trầm xuống, “Nhưng đàn ông đều là thứ có mới nới cũ, ta chỉ

sợ tương lai ngươi sẽ gặp báo ứng khó chịu thôi. Đến lúc ấy chồng ngươi bị chị em ruột cướp thì ngươi sẽ thành trò cười cho kẻ khác đó.”

A Thái cong môi cười, giọng mỉa mai, “Ta không quyến rũ anh rể, là hắn chui vào phòng ta. Là hắn nói ta tốt hơn ngươi ngàn lần. Hắn nói ngươi không dịu dàng, không hiểu phong tình, cũng không nhiệt tình khiến cả thân thể và trái tim hắn đều nóng lên giống ta……”

“Thế nên cả đời này mới không ai chịu cưới ngươi,” A Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng âm độc như hai con rắn. Chúng che khuất cả những nếp nhăn

chi chít trên mặt bà ta, “Thanh danh của ngươi thối hoắc, người Mẫn Giang đều biết ngươi là kẻ tâm tư thâm hiểm, là loại kỹ nữ dám quyến rũ cả anh rể mình nên mới không có ai chịu cưới ngươi vào cửa. Mọi báo ứng là do ngươi tự làm tự chịu, chẳng trách được người khác.”

A Thái nghe thấy thế thì mọi giả vờ trên mặt đều vỡ vụn. Bà ta nghiến răng, lông mày dựng lên, “Đều là do ngươi nói ra phải không? Ngươi không màng mặt mũi hai vợ chồng, cũng không thương ta. Chính là do ngươi mới khiến ta biến thành trò cười của mọi người.”

A Ngọc thắng một ván nên lập tức cười lạnh và xoay người, ngón tay thô ráp mơn trớn cánh hoa giống như đang vuốt ve con mình, nhưng trong giọng nói lại lộ ra tàn nhẫn: “Là ta! Không phải ngươi thích đàn ông hả? Không phải ngươi không sống được nếu thiếu bọn họ hả? Vậy ta càng không cho ngươi được như ý, ngươi càng thích cái gì ta càng không cho ngươi có được. Những gì các ngươi thiếu ta thì đều phải trả lại hết.”

Nói tới đây ánh mắt bà ta ngưng lại, khóe môi run rẩy, không biết vì vui hay buồn, “Hiện tại ngươi đều có hết.” Bà ta nở nụ cười thâm sâu, “Nhưng bọn họ đều vì sợ ngươi mới không thể không nghe lời, muội muội à à, như thế ngươi vẫn coi như được như ý hả?”

A Thái tức giận tới độ mặt mũi vặn vẹo, cả người run lên vì thế đâu còn nhận ra bi thương trong giọng nói của A Ngọc. Bà ta dùng hàm răng thưa thớt cắn môi, tay nắm chặt, “Thế thì sao? Không nghe lời ta thì phải chết, không muốn hầu hạ ta cũng sẽ chỉ có một kết cục như vậy.”

Căn nhà trúc phía sau vang lên tiếng cọt kẹt khiến hai bà già sửng sốt nhìn lại.

Bọn họ thấy một bóng người đi ra khỏi chỗ khuất, áo giáp trên người phản chiếu ánh mặt trời khiến cả hai chói mắt.

“Quả đúng là do hai mụ già đã chuẩn bị xuống lỗ như các ngươi làm,” Vương Tư lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt hung ác, quân ủng giẫm lên mặt đất khiến nó kêu ken két. Hắn đi nhanh tới chỗ Thái bà bà, giọng điệu kích động và run rẩy, “Quái lạ, các ngươi giết người như thế nào? Chỉ bằng bộ xương già đập là gẫy này hả?”

Lời còn chưa dứt hắn đã chạy tới chỗ Thái bà bà, một bàn tay túm lấy cái cổ khô gầy của bà ta và xách lên như xách một con gà không hề có sức phản kháng,

“Nghe nói các ngươi ăn thịt người không nhả xương nhưng ta không tin. Đừng hòng kẻ nào tìm mấy cái cớ vớ vẩn ấy để lừa gạt ta……”

Dứt lời tay hắn siết chặt, Thái bà bà bị hắn siết cổ gần như ngất đi, tay túm lấy cánh tay cường tráng của hắn, miệng gào khan.

“Rốt cuộc các ngươi giết người thế nào?” Vương Tư đánh giá khuôn mặt đầy nếp nhăn như lá rụng của bà ta và muốn tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng sau đó hắn lại cười hô hô, “Không nói cũng được, ta sẽ giết hết các ngươi, dùng các ngươi để tế hắn……”

Trên cổ truyền tới đau nhức khiến Vương Tư kinh hãi buông lỏng tay và sờ phía sau cổ thì thấy một cây kéo. (Hãy đọc thử truyện Sau khi mất nước ta gả cho kẻ chân đất của trang RHP) Hắn trợn mắt quay đầu lại và thấy Ngọc bà bà lảo đảo lùi về phía sau, dịch tới chỗ vườn hoa, chân bị trượt thế là cả người ngã ngửa ra đất.

“Ngươi dám giết ta?” Vương Tư trợn mắt và nhịn đau nhổ cây kéo kia xuống. Máu sau cổ hắn phun ra thành những sợi chỉ nhỏ trong ánh chiều tà.

Nhưng hắn là người tập võ vì thế thân thể vốn dĩ đã rắn chắc hơn người khác. Cây kéo này đâm không sâu nên dù mất không ít máu hắn vẫn không ngã xuống. Ngược lại hắn vẫn đi tới bên cạnh Ngọc bà bà, bước chân tập tễnh.

“Ta muốn làm thịt ngươi.” Miệng mũi hắn phun ra hơi thở nóng bỏng, Vương Tư ngồi xổm xuống, tay cầm kéo nhắm ngay đôi mắt ố vàng của Ngọc bà bà mà đâm.

Bà ta tránh được, trong nháy mắt cây kéo kia đâm xuống bà ta lăn sang trái và gian nan bò ra. Trong lúc thở dốc khóe mắt bà ta thấy lưỡi kéo chui sâu vào bùn đất, chỉ còn chuôi lộ ra bên ngoài.

Bà ta run lên: Lúc trước cái kéo này cũng cắm ngập vào bụng chồng bà ta và cắt một cái lỗ thật to phía trên rốn, ruột cũng lòi ra.

“Đồ đĩ chết tiệt……” Vương Tư đã thấy choáng, một tay ôm lấy vết thương sau cổ, một tay rút kéo ra định đâm Ngọc bà bà. Nhưng chưa kịp làm gì đã có người dùng vật cứng đập vào đầu hắn.

Đầu hắn như nổi trống, mắt đầy sao xẹt.

Thái bà bà nhìn thấy hắn ngã ầm xuống thì ném cái ấm sành đi. Ánh mắt bà ta nhìn Ngọc bà bà sau đó hai người đều nở nụ cười.

Nhiều năm nhấp nhô đã buộc bọn họ ở bên nhau. Nhưng đó không phải là tình cảm chị em thâm sâu mà là sự đồng lòng nhất trí khi tấn công kẻ thù bên ngoài.

Nhưng lúc này kẻ đang ngã vào vườn hoa bỗng rên một tiếng và lắc lư bò dậy. Vết thương trên đầu và trên cổ khiến hắn bị thương nặng nhưng lại không thể giết chết hắn. Trên người hắn dính đầy đất đỏ và cánh hoa, cả người cường tráng như con bò lảo đảo chạy về phía trước, bước chân nghiêng ngả để lại dấu vết trên nền đất ẩm ướt.

“Không thể để hắn chạy.”

A Ngọc sợ hãi kêu lên và cùng A Thái đỡ nhau đuổi theo Vương Tư. Trong tay bà ta là cây kéo mới rút ra, mũi kéo vẫn còn dính máu nhỏ trên đất đỏ.

Vương Tư thấy trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, hoa cỏ xinh đẹp nay biến thành màu đen đánh úp lại từ bốn phương tám hướng với ý định lôi kéo hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Hắn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần thế là trái tim siết lại sau đó rơi thật mạnh từ trên cao xuống: Hắn không thể ngờ có một ngày mình sẽ bị hai bà già nhăn nheo đuổi theo và phải hoảng sợ chạy trốn như con thỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi