BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Mạc Hàn Yên thở dài, ánh mắt lại nhìn đống xương vụn trên mặt đất, “Đáng tiếc là đầu lâu này đã bị ta đập nát, nếu không có thể lắp lại xem đây là ai.”

Kỳ Tam Lang vội vàng tiếp lời, “Hàn Yên, muội cũng chỉ sốt ruột muốn cứu người thôi, sao phải tự trách?” Nói đến đây bỗng nhiên hắn nhíu mày, “Mê Diệt cũng quá bất cẩn, sao lại có thể ngất vì một cái đầu lâu? Trước khi đi sư phụ còn khen khinh công con bé tốt, hiếm có địch thủ. Mà nó có mũi tên giấu trong ống tay áo cơ mà, sao nó không dùng nhỉ……”

Mạc Hàn Yên nhìn Kỳ Tam Lang và nhẹ nhàng lắc đầu, “Ai cũng sẽ bị dọa nếu tự nhiên có một cái đầu lâu bay tới.”

Nàng luôn che chở Tống Mê Điệt thế nên Kỳ Tam Lang chỉ có thể thở dài và quay đầu nhìn về phía Tiếu Sấm, “Chuyện xương khô tạm thời không nói tới. Nói tới chuyện cả nhà họ Thẩm đều biến mất không thấy tăm hơi đi. Nhà họ theo Lưu Trường Ương cùng tới nơi này, vậy cũng nên tới gặp hắn lấy một lời giải thích chứ?”

Tiếu Sấm xòe hai bàn tay to như tay gấu ra, “Ta còn chưa kịp tới tìm Cảnh Vương hỏi chuyện thì hắn đã cho người tới tìm. Cái vị điện hạ lòng nóng như lửa đốt kia nói cả nhà ân sư biến mất sau một đêm, khẩn cầu phủ Đô Hộ giúp tìm người.”

Nói tới đây ông ta tức muốn hộc máu mà dậm chân, “Hai vị đoán xem thế nào? Không những người nhà họ Thẩm biến mất mà đồ có thể mang đi cũng biến mất theo. Lúc ấy Lưu Trường Ương đứng ở bên cạnh rơi lệ, miệng than: sao sư phó phải làm thế, ta biết ngài muốn về Trường Lăng nhưng chỉ cần ngài nói một tiếng ta nào dám nài nỉ giữ người. Ý hắn là nhà họ Thẩm tự mình lén lút rời khỏi Tây Chiếu và trở lại kinh thành rồi.”

Kỳ Tam Lang trừng mắt quát, “Hắn nói cái gì ông cũng tin sao? Hơn nữa dù người nhà họ Thẩm thực sự về Trường Lăng thì chỉ cần phái người đón lõng ở đó là được. Nếu không tóm được người vậy Lưu Trường Ương cũng không thoát được tội đâu.”

Tiếu Sấm bị hắn quát thì khí thế lập tức yếu hơn nhiều có điều miệng ông ta vẫn không ngừng giải thích, “Ta cũng không tin bởi Thẩm Úy là người của Thánh Thượng, cái này ta đương nhiên biết. Nhưng lời Lưu Trường Ương nói nhiều ít cũng có lý, đến người của phủ Đô Hộ cũng biết việc Thẩm Úy ở lại Tây Chiếu này là bất đắc dĩ. Lúc ông ta chưa đầu quân làm việc cho đương kim Thánh Thượng thì lúc nào cũng buồn bực và hoài niệm ngày lành được làm Thái Phó cho Thái Tử trước đây. Thế nên khi Lưu Trường Ương lấy cớ Thẩm Úy không chịu nổi cuộc sống ở Tây Chiếu và chạy mất thì thật ra cũng khiến mọi người tin tưởng.”

“Còn việc…… việc vì sao ông ta không thể tới được Trường Lăng,” ông ta lén liếc Kỳ Tam Lang một cái và nói tiếp, “Cái này càng dễ giải thích, có thể nói Thẩm Úy sợ tới kinh thành bị bắt nên đã tới nơi khác hoặc đường xá hung hiểm, thời tiết hay thay đổi, bọn họ…… bọn họ cứ thế chết trên đường.”

Lời Tiếu Sấm nói không phải không có đạo lý, ngược lại cũng chính vì ông ta hiểu rõ tính Lưu Trường Ương nên mới không dám làm tùy tiện.

Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nghe ông ta nói xong thì liếc nhau và hiểu vì sao kẻ này có thể ở Tây Chiếu mấy năm nay: Tiếu đại tướng quân không phải kẻ mãng phu, ông ta quả thực tứ chi phát triển nhưng đầu óc hoàn toàn không ngốc. Viêm Khánh đế xếp người này ở đây canh chừng kẻ mình kiêng kị nhất là Cảnh Vương đúng là hợp lý.

Tiếu Sấm vẫn đang quan sát thần sắc của hai người kia. Rốt cuộc cũng thấy Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên thu lại sắc bén trong ánh mắt thế là ông ta an tâm thở ra một hơi.

“Vậy xem ra Mê Điệt chính là người duy nhất chứng kiến mọi việc. Không biết lúc ở trong cốc nàng có nhìn thấy gì không. Nếu nàng thực sự tận mắt nhìn thấy Lưu Trường Ương giết người thì chúng ta có thể bớt lo. Ngay cả kế hoạch kia cũng chẳng cần dùng tới nữa.” Kỳ Tam Lang xoa cằm, trên mặt là nụ cười đầu tiên trong buổi tối hôm nay, “Không ngờ con nhóc Mê Điệt ngốc nghếch kia cũng có lúc có ích. Chẳng lẽ lời sư phụ nói nàng trời sinh đã có ba phần ngu dại và bảy phần may mắn là đúng ư?”

Sư phụ mà hắn nhắc tới tất nhiên là Chưởng sự Chúc Hồng của Giáo Sự Phủ. Tiếu Sấm đương nhiên cũng biết người này nhưng điều ông ta không hiểu là vì sao Chúc Hồng lại phái một tên ngốc tới đây để thực hiện nhiệm vụ được Viêm Khánh Đế coi trọng nhất? Vì tự bản thân mang may mắn ư? Vậy tới đạo quan cầu vài lá bùa có khi còn tốt hơn dùng một kẻ ngốc ấy chứ.

Đương nhiên ông ta cũng không dám hỏi nhiều bởi vì hai cái kẻ trước mặt quả thực không dễ chọc. Đã thế cả hai đều công khai yêu chiều sư muội nhà mình. Mạc Hàn Yên thì không cần phải nói, trên khuôn mặt băng sương vạn năm không đổi kia hiếm khi vương thêm chút lo lắng thế này. Có điều nàng ta quả thực quá đáng sợ, dù có là mỹ nhân hiếm có cũng chẳng có ai trong phủ Đô Hộ dám lại gần, thậm chí còn chẳng dám thở to.

Kỳ Tam Lang thì sao? Tuy mở miệng là hắn than sư muội phiền nhưng lại cực kỳ coi trọng bệnh tình của Tống Mê Điệt. Hắn giỏi y thuật nên tự mình ra trận xử lý vết thương trên đầu nàng kia, động tác nhẹ nhàng tinh tế không chê vào đâu được. Cuối cùng hắn còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp trên trán Tống Mê Điệt vì sợ sau khi nàng kia tỉnh lại sẽ không kiên nhẫn kéo băng gạc xuống.

Lúc dùng thuốc hắn cũng cực kỳ chú trọng. Tiếu Sấm nhìn phương thuốc còn to hơn cả bàn tay mình thì không nhịn được tặc lưỡi: Mẹ ơi, nhiều dược liệu quý như thế khiến thiên sơn tuyết liên ông ta đưa cũng tầm thường đi vài phần.

Người ta thường nói ngốc có ngốc phúc, có lẽ đây là trời sinh đã may mắn ư?

Tiếu Sấm hít sâu một hơi và gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu rồi mới nói, “Dám hỏi hai vị đại nhân chẳng lẽ Thánh Thượng còn có kế hoạch khác sao?”

Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên liếc nhau và không cần nói đã hiểu. Tiếu Sấm thấy thế thì lập tức lộ vẻ vui mừng, “Chẳng lẽ là vì chuyện kia?”

***

Tống Mê Điệt vừa mở mắt ra đã cảm thấy đau ở vùng thái dương thế là nàng nhảy dựng lên. Cả người nàng uốn éo trong cái chăn như con nhộng trong vỏ, vô cùng khó chịu. (Truyện này của trang RHP) Cũng may nàng da dày thịt béo chứ không phải loại chân yếu tay mềm nên chỉ một lúc đã đứng dậy sờ soạng đi tới bên cạnh bàn đốt nến và soi gương.

Cái nơ con bướm bị ánh nến nhuộm thành màu đỏ. Nó đậu trên đầu nàng thật sự giống một con bướm sinh động. Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm con bướm hơi xấu kia một lúc mới vớt lại được chút ký ức còn sót lại. Nhưng nàng chỉ nhớ khuôn mặt một người, nhớ tên người đó còn những chuyện khác lại giống trăng trong nước. Rõ ràng chúng ở ngay đó nhưng vừa duỗi tay chạm vào đã vỡ vụn, không sao cầm nổi.

“Nguyên Doãn.” Nàng lẩm nhẩm cái tên trong trí nhớ sau đó bỗng cảm thấy cả người khó chịu, cổ khô khốc. Nàng lập tức mặc kệ mọi chuyện và cầm chén trà trên bàn uống. Uống xong nàng quệt miệng và dứng dậy đánh giá căn phòng.

Căn phòng xa lạ này được sắp xếp theo kiểu Trung Nguyên nhưng hiện tại nàng đang ở Tây Chiếu cơ mà?

Tống Mê Điệt vẫn thấy đầu óc mơ hồ nhưng kẻ ngốc có một chỗ tốt đó là dù gặp nạn cũng không lui. Nếu đã là chuyện không nhớ được vậy ắt là việc không quan trọng, nàng dứt khoát gạt nó ra khỏi đầu, trước giờ chưa từng muốn tìm tòi cái gì tới cùng.

Nàng trở lại điểm đầu tiên, cái gì nhỉ, à, đúng rồi, Nguyên Doãn. Nàng gặp một người tên là Nguyên Doãn lúc ở trong sơn cốc.

Nhưng cái kẻ tên Nguyên Doãn kia chính là Cảnh Vương Lưu Trường Ương sao?

Tống Mê Điệt không hề do dự mà đứng lên đi đến cạnh giường và thấy tay nải của mình đặt cạnh tường. Nàng lấy từ bên trong một mảnh xương vừa nhẹ vừa mỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi