BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Tống Mê Điệt rùng mình một cái. Hai người liếc nhìn nhau sau đó bước nhanh về phía trước. Bọn họ theo tiếng khóc kia mà xuyên qua ba cánh cửa, tới một cái sân ở trong cùng.

Trong sân chỉ có một căn phòng to hơn tất cả những căn phòng khác, thậm chí lớn hơn cả phòng chính dùng để tiếp khách ở phía ngoài. Mà nơi này cũng là căn phòng duy nhất sáng ánh đèn trong cả nhà họ Tôn. Bên trong là ánh nến mầu cam hồng lóng lánh, dù không quá sáng nhưng cũng đủ mạ một tầng ánh sáng lên biển hiệu treo bên trên.

“Từ đường của Tôn thị.” Lưu Trường Ương lẩm nhẩm đọc mấy chữ kia, ánh mắt nhìn căn phòng phía trước đặt những món đồ vốn không nên có ở chỗ này.

Đó là một cái kiệu đỏ rực, màn kiệu cũng là lụa đỏ, bốn góc có treo những quả cầu vải nhiều màu, đỉnh kiệu cũng có phủ màn thếp vàng thếp bạc với hoa văn ánh mặt trời.

Cái kiệu này nhìn cực kỳ phú quý và khí phái nhưng lúc gió thổi qua nó lại lắc lư rào rạt giống như chuẩn bị bay lên trời vậy.

“Đây là……” Tống Mê Điệt đi đến trước mặt hỉ kiệu và dùng ngón tay chọc chọc thân kiệu, mày nhướng lên, “Điện hạ, đây là một cái kiệu bằng giấy.”

Chẳng trách nó lại nhẹ như thế. Hóa ra cả cỗ kiệu đều được làm bằng giấy. Tống Mê Điệt ngừng thở đi đến trước mặt cỗ kiệu, bàn tay vươn ra ngoài và đột nhiên vén rèm lên.

Bên trong không có người vì thế nàng thò cả người vào, ngón tay nhẹ vuốt những chỗ có thể sờ thấy….. Nàng hít một hơi: Hóa ra ghế trong kiệu này, rồi đệm ngồi, cửa sổ, tất cả đều được làm từ giấy đỏ. Tuy cắt ghép khéo léo nhưng lại lộ ra vẻ quỷ dị không nói nên lời.

Một cỗ kiệu giấy gió thổi là đổ thế này là cho ai ngồi?

Trong lúc hoảng hốt Tống Mê Điệt như thấy một cái bóng trong suốt nhẹ lơ lửng trước mặt, đôi mắt kia chứa ý cười lạnh lẽo.

“Bên trong có cái gì thế?” Giọng Lưu Trường Ương kéo nàng về từ suy nghĩ thế là nàng chui ra và quay đầu nhìn hắn, mặt tràn đầy kinh ngạc, “Tất cả đều được làm bằng giấy, đừng nói người lớn, ngay cả trẻ con cũng chưa chắc đã ngồi được vào cái kiệu này.”

Lưu Trường Ương rũ mắt trầm tư, “Xem ra tân nương này không phải người sống rồi.”

Tống Mê Điệt “A” một tiếng, “Tân nương ư? Tân nương đâu ra vậy? Hôm nay

chẳng phải nhà họ Tôn làm tang sự ư? Hơn nữa nơi này,” nàng ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu từ đường của nhà họ Tôn và thấp giọng nói, “Nơi này là từ đường, làm gì có ai đưa tân nương tới từ đường?”

Lưu Trường Ương định trả lời thì bỗng nhiên nhăn mày bởi vì hắn lại nghe thấy tiếng nức nở kia truyền ra nơi từ đường phía sau hỉ kiệu. Lúc này tiếng khóc to hơn, nhưng lúc hắn quay qua nhìn nó lại im bặt, bất kể hắn nín thở lắng tai nghe cũng không thấy gì.

“Là hắn.” Hiển nhiên Tống Mê Điệt cũng nhận ra tiếng động này. Hôm nay thiếu niên kia còn muốn dùng tiếng khò khò của mình để nói ra bí mật cho họ biết. Tuy cuối cùng hắn đành từ bỏ và đổi thành dùng hình vẽ để thể hiện.

Sao thiếu niên câm kia lại ở trong từ đường của nhà họ Tôn? Đêm hôm khuya khoắt thế vì sao hắn còn ở đây?

Tống Mê Điệt vòng qua cỗ kiệu và nhấc chân chạy tới cửa lớn của từ đường nhưng ai ngờ lại bị Lưu Trường Ương giữ chặt. Hắn lặng lẽ chỉ chỉ mặt đất thế là Tống Mê Điệt nhìn theo và trán lập tức toát mồ hôi lạnh: Nàng thấy một vũng máu, ngay dưới bậc thang của từ đường và phản chiếu ánh trăng sáng lòa.

Nhất định thiếu niên câm đã xảy ra chuyện. Lòng Tống Mê Điệt run lên: Nếu là vì họ mà hắn gặp phải bất trắc thì nàng làm sao tha thứ cho mình đây? Tống Mê Điệt cảm thấy đầu ù lên, mắt nhìn vũng máu kia và càng không có đầu óc suy nghĩ gì.

“Tống Mê Điệt,” Lưu Trường Ương nhỏ giọng gọi nàng. Ngữ điệu của hắn không còn lười biếng ngày thường mà căng lên như dây đàn, “Ta cảm thấy đây là một cái bẫy.”

Lòng Tống Mê Điệt trầm xuống và bỗng hiểu ra: Thì ra có kẻ cố ý lợi dụng thiếu niên câm dẫn dụ bọn họ tới đây. Nhưng nếu nàng đã biết đứa nhỏ ở bên trong và khả năng đang gặp nguy hiểm thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Nghĩ vậy nên nàng quay qua nhìn Lưu Trường Ương, hai tay chắp lại, “Điện hạ, ngài ở đây chờ đi, ta vào trong cứu người.”

Lưu Trường Ương ném cho nàng một ánh mắt sắc lẹm, “Tống Mê Điệt, ngươi nói cái rắm gì vậy hả? Một đại trượng phu như ta mà ở ngoài và để ngươi vọt vào trong cứu người hả? Rồi xong việc mà ngươi hoàn hảo không sao thì cũng thôi đi, nếu ngươi thiếu tay thiếu chân rồi việc này truyền ra ngoài thì ta vác cái mặt mo đi gặp người khác à?”

“Nhưng điện hạ mang thân phận tôn quý……” Nàng còn chưa nói xong Lưu Trường Ương đã chạy vào từ đường, giọng vương lại phía sau và chui vào tai nàng.

“Người nào cũng chỉ có một cái mạng thôi, chẳng lẽ còn phân đắt rẻ sang hèn hả? Nói nhảm ít thôi, mau lên đây.”

Tống Mê Điệt đã không có cách nào phân biệt xem lời này có phải ngụy biện hay không. Dù sao kẻ này cũng luôn có một đống ngụy biện. Lòng nàng tự nhiên thấy ấm áp khó tả. Lần đầu tiên nàng thấy được mặt dịu dàng của hắn. Nó thật mềm, thật ấm, như suối nước nóng theo những lời không kiên nhẫn của hắn

bay vào lòng nàng. Trái tim vốn đang hốt hoảng của nàng cũng vì thế mà bình tĩnh lại.

Tống Mê Điệt nhanh chóng chạy theo Lưu Trường Ương lên bậc thang và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn.

Sau khi vào trong cánh cửa lớn chậm rãi khép lại sau lưng họ và ngăn cách bóng đêm, chỉ để lại căn phòng nhuộm ánh nến mờ nhạt.

Căn phòng này rất trống trải, ngoài hai cây cột to tướng chỉ có một cái bàn thờ ở trong cùng, bên trên là ba tầng giá gỗ. Mỗi một tầng đều có bài vị tổ tiên được thờ phụng. Ngọn nến được cắm ở hai đầu của bàn thờ, ánh nến lắc lư, rõ ràng là do gió lọt qua khe cửa nhưng lại khiến người ta cảm thấy có kẻ đang thổi nó.

Bởi vì phía dưới bàn thờ còn một thứ nữa. Ban đầu Tống Mê Điệt và Lưu Trường Ương đều không chú ý tới nó và cho rằng đó chỉ là cái bóng của bàn thờ. Mãi tới khi đến gần họ mới nhìn thấy đó là một cỗ quan tài đen nhánh. Nắp quan tài đã được khép lại nhưng vẫn chưa đóng đinh và để lộ một khe hở, giống một đôi mắt thon dài đang nhìn trộm bên ngoài.

Nhưng thiếu niên câm không có ở đây. Tống Mê Điệt nương ánh nến nhìn khắp căn phòng cũng không phát hiện ra bóng dáng hắn, thậm chí một giọt máu cũng không có. Nhưng rõ ràng nàng nghe thấy giọng hắn truyền ra từ nơi này. Tiếng nghẹn ngào kia rất độc đáo, nàng tuyệt đối không nhầm.

Chẳng lẽ có người giả vờ? Tống Mê Điệt nhíu mày: Nhưng kể cả có kẻ bắt

chước thì kẻ đó cũng phải ở trong này chứ? Nhưng ngoài người chết trong cái quan tài kia thì nơi này chỉ còn lại nàng và Lưu Trường Ương, căn bản không có người thứ tư.

Nghĩ đến đây cánh tay Tống Mê Điệt nổi da gà. Nàng lại nhớ tới lúc ở trong am ni cô. Có kẻ nào đó cứ cào lên tường của căn phòng nàng ở. Nàng không thấy bóng dáng kẻ đó nhưng trong lòng lại chắc chắn đó là Tôn Thừa Tổ. Hắn bị bọc bùn và nhét dưới giường của Diệu Chân sau đó trở thành cái xác khô quắt bốc mùi mà chẳng ai phát hiện. Đương nhiên vì thế nên hắn không cam lòng và tới tìm nàng cào lên mặt tường trong đêm mưa kia khiến nàng không sao ngủ được.

“Nhưng hiện tại ngươi đã về nhà rồi còn gì. Kẻ giết ngươi cũng đã chết, vậy ngươi còn có gì không cam lòng và muốn phát ra tiếng động để dẫn dụ chúng ta tới đây?” Trong lúc không để ý Tống Mê Điệt đã nói ra tiếng lòng. Nàng xác định kẻ phát ra tiếng nức nở kia chính là Tôn Thừa Tổ mặc dù nàng không biết vì sao hắn phải làm thế.

Nàng cảm thấy Lưu Trường Ương đang tà tà liếc mình. Đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, nhưng ngay sau đó cả người hắn đờ ra và hạ giọng nói, “Có lẽ thiếu niên câm bị giấu trong quan tài.”

Tống Mê Điệt trợn mắt: Đúng vậy, Tôn Thừa Tổ đã chết nhưng ai nói quan tài này là của hắn? Cả một gian từ đường to như thế nhưng chỉ có một chỗ duy nhất

để ẩn thân và đó chính là cỗ quan tài kia.

Nàng gật đầu với Lưu Trường Ương và hai người nhón chân đi tới bên cạnh quan tài. Lúc tới gần họ liếc thấy đống bài vị phía trước và cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cả hai đều tập trung hoàn toàn vào cỗ quan tài nên không rảnh suy nghĩ nhiều.

Một giọt sáp nến rơi xuống quan tài phát ra tiếng lạch cạch. Tống Mê Điệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà túm lấy tay Lưu Trường Ương để hắn trốn sau lưng mình. Đồng thời lúc ấy nàng nâng chân trái vung về phía quan tài, nhìn như giẫm nhẹ nhưng lại dùng lực lớn hất cái nắp nặng nề kia ra.

Nắp quan tài rơi xuống “ầm” một tiếng khiến bụi bặm bắn lên. Tống Mê Điệt xoay người ôm lấy Lưu Trường Ương lăn vài vòng cho tới khi lăn tới gần cửa mới dừng lại. Nàng vẫn dùng tư thế bảo vệ hắn, cả người nửa ngồi và nhìn miệng quan tài đen ngòm như đang há ra ở phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi