BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Lúc Lưu Trường Ương tiến vào thì đôi mắt Hoàng Xuân vẫn chưa nhắm lại. Áo choàng dính vào máu bắn trên mặt đất thế là Cảnh Vương gia chán ghét hừ một cái và cởi bỏ áo choàng ném cho Uất Trì Thanh đi theo phía sau. Tiếp theo hắn khoanh tay đi đến trước giường Tống Mê Điệt và khom người, mắt mang theo tươi cười hí hửng, “Diễn giống thế. Tống Mê Điệt, không phải ngươi đang giả ngu đâu đúng không?”

“Giả vờ cái quỷ……”

Vừa buột miệng thốt ra ba chữ này nàng đã phun ra một búng máu tươi nhuộm đỏ góc áo Lưu Trường Ương và lan ra như cánh hoa.

“Thật sự bị bệnh sao?”

Một câu cuối cùng chui vào tai Tống Mê Điệt hoàn toàn không còn chút trêu chọc nào. Cả người nàng nhẹ bẫng, ngã vào cái cái ôm ấm áp.

***

Thương Nam là một quốc gia nhỏ, giáp với biên cảnh Tây Nam của Đại Yến. Diện tích chỉ bằng 1/10 Đại Yến.

Gần Dương Thành của Thương Nam quốc có một sơn cốc. Nơi ấy cỏ cây sum xuê, lòng chảo rất sâu. Vì sơn cốc có nước suối róc rách nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy nước, ban đêm nhiều ma trơi chớp động nên người ta gọi nó là hoàng tuyền cốc.

Hôm nay lúc Tống Mê Điệt sốt đến không biết trời đất gì đã mơ thấy hoàng tuyền cốc và những người sống ở đó.

“Yếu thì trợ giúp, mạnh thì phải tiêu diệt, mạnh yếu cân đối, thắng bại khó phân mới lâu dài. Nay hai bên dây dưa lẫn nhau không thể quan tâm đến mối họa bên ngoài ắt sẽ gây họa lớn.”

“Thế cân bằng của Đại Yến đã mất, ngươi đi trợ giúp kẻ yếu thế kia đi. Để âm dương phân ra rõ ràng, như vậy bát nước đục này mới lại lắng xuống.”

Nói xong ông lão mặc áo trắng phất tay áo rộng và đi vào trong rừng, bước chân nhẹ nhàng không quấy nhiễu dù chỉ một con chim.

Tống Mê Điệt mở to mắt và thấy cái bàn trước mặt được phủ trong ánh nến mông lung, một người đang ngồi đó và cúi đầu. Lưu Trường Ương sợ ánh nến quá sáng sẽ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi nên cắt tâm nến rất ngắn, vì thế hắn không thể không cúi sát mới tránh không cho kim đâm vào tay mình.

“Là cái gì nhỉ?”

Tống Mê Điệt vươn một tay đỡ lấy đầu và nhìn thứ hắn đang cầm trong tay. Thứ kia có vẻ dày, mỗi kim đều phải cố hết sức mới xuyên qua được.

Lưu Trường Ương nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng khuôn mặt đã hơi hồng hào của nàng và hỏi một đằng nói một nẻo, “Khá hơn chưa? Tống đại nhân đã ngủ một ngày một đêm rồi đó.”

Tống Mê Điệt dùng lòng bàn tay ấn ấn đầu, “Vẫn hơi váng đầu, nhưng khá tỉnh táo.”

Nói xong nàng thử ngồi dậy nhưng lại bị Lưu Trường Ương ấn bả vai và nằm xuống giường, “Mới khỏe một chút thì cứ nghỉ ngơi đi. Nếu không dù ta có khâu 10 cái áo da ngắn tay cũng không đủ để ngươi lăn lộn.”

Lúc nói chuyện tay hắn vẫn đặt trên vai nàng. Hai người nhìn nhau một lúc Lưu Trường Ương mới ho nhẹ một tiếng và xoay người định trở về cạnh bàn nhưng miếng da trong tay hắn lại bị Tống Mê Điệt túm chặt.

“Làm cho ta à?” Giọng nàng nhẹ vang lên, tay vuốt ve miếng da vài cái, “Vuốt đã thấy ấm……” Ánh mắt nàng theo miếng da rồi tới đầu ngón tay cầm kim của hắn và nhẹ nói, “Tay nghề may vá của điện hạ qua nhiều năm vẫn không mai một.”

Lưu Trường Ương giật cái áo cộc tay từ chỗ nàng và đi tới ngồi xuống cạnh bàn, khóe môi cong lên một chút, “Con người của ta đúng là hoàn hảo, từ vẻ ngoài như ngọc, tới tài nghệ phi phàm nên tự biết chắc chắn không có cô nương nào xứng đôi được. Vì thế ta nghĩ phải sớm học mấy thứ này mới tốt, sau này tự cấp tự túc.”

Nói xong hắn nghe thấy tiếng nàng ọe ọe rồi lại nghe nàng hỏi, “Vì sao điện hạ lại bất chấp tính mạng vì Chử Ngọc?”

Lưu Trường Ương nhếch miệng cười, “Tống Mê Điệt, ta nói cho ngươi biết tình hình thực tế nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc. Ngươi phải uống hết bát thuốc sư huynh ngươi nấu cho ngươi, không được thừa giọt nào. Kỳ Tam Lang nói trước kia ngươi luôn nghĩ đủ mọi cách để không phải uống thuốc này, cuối cùng hắn bị bức quá đành phải để sư tỷ của ngươi nắm cằm bắt ngươi uống. Ta không muốn tự tìm phiền toái nên ngươi cũng đừng có làm khó ta, được không?”

Tống Mê Điệt thở dài sau đó gật đầu đồng ý. Thứ nhất là vì nàng thật sự tò mò, thứ hai là vì cái áo da ngắn tay mà hắn đang khâu.

Khóe miệng Lưu Trường Ương nổi lên một nụ cười nhẹ. Nhưng nó nhanh

chóng biến mất, ánh mắt màu đen bị ánh nến mạ thành màu đỏ, trông thì nóng nhưng lại không ấm.

“Năm ấy ta rời khỏi Trường Lăng tới Tây Chiếu đúng vào mùa đông khắc nghiệt. Thời tiết khi ấy cũng lạnh như bây giờ. Lúc tới sông Bạch Nguyệt, nước sông đã kết một tầng băng mỏng nhưng thuyền nhỏ vẫn có thể đưa chúng ta qua sông. Lúc đi tới giữa sông ta bị ánh mặt trời hiếm có mùa đông làm cho chói mắt và phải cúi đầu nhìn xuống mặt băng. Đúng lúc đó ta phát hiện bên dưới có

một khuôn mặt người. Ta sợ đến nín thở, còn chưa kịp nhắc nhở người khác thì con thuyền dưới chân đã nứt ra.”

“Ta rơi xuống, chìm trong nước sông đầy băng. Giống như có một bàn tay to kéo ta xuống dưới, lại giống như có dao nhỏ cắt qua da thịt khiến ta đau đớn khốn khổ. Ý thức của ta cũng dần dần biến mất trong đau đớn ấy.”

“Nhưng một khắc ánh sáng trên đỉnh đầu biến mất thì tay ta lại bỗng được ai đó túm lấy. Ta miễn cưỡng mở mắt và thấy khuôn mặt Chử đại thống lĩnh đã đông lạnh thành màu tím đen. Nhưng bàn tay túm lấy ta lại tràn đầy sức mạnh. Chử đại thống lĩnh dùng hết sức lực kéo ta về phía trước, lòng ta cũng có hy vọng nên đá đạp nước và bơi lên trên. Nhưng đúng lúc ấy một mũi tên dài bắn về phía ta, Chử Vân…… thay ta ngăn một mũi tên này vì thế chẳng còn sức lực bơi lên nữa.”

“Gương mặt của ông ấy cứ thế chìm xuống. Gương mặt râu ria xồm xoàm nhưng luôn tươi cười kia dần biến mất, ta muốn túm lấy ông ấy, tay đã chạm được vào mái tóc Chử Vân nhưng lại bị một sức mạnh khác kéo đi. Là Chử phu nhân, bà ấy kéo ta lên mặt băng sau đó kiệt sức chìm xuống đáy sông Bạch

Nguyệt cùng chồng.”

“Khi đó Chử Ngọc mới đầy tháng. Vừa sinh ra con bé đã theo cha mẹ trải qua một đường xóc nảy và chưa từng được một giấc ngủ ngon. Nhưng cuối cùng ông trời vẫn không thương nó và cứ thế mang cha mẹ nó đi trong một ngày mùa đông rét mướt.”

“Sau này ta mới biết những kẻ mai phục dưới sông băng không phải người của kim thượng mà chỉ là một đám tiểu nhân muốn giết ta tranh công. Nhưng thế thì sao? Ta mất đi thần tử trung thành nhất với phụ hoàng còn Chử Ngọc mất người thân.”

“Từ đây ta và con bé đều lẻ loi hiu quạnh.”

Nói tới đây Lưu Trường Ương bật cười và lại cúi đầu khâu cái áo da ngắn tay,

“Hai con người đáng thương chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Chử Ngọc còn nằm trong tã lót đã mất cha mẹ, cái gì cũng cần người khác chăm sóc. Nhưng đám A Thanh đều là những người thô kệch, thay tã cũng đánh ngã con bé, quần áo may ra thì đường chỉ rộng hoác lọt gió, quả thực thảm không nỡ nhìn. Tình huống ấy cũng không tốt hơn khi chúng ta tới Tây Chiếu bởi vì Cảnh Vương phủ lúc ấy chẳng có lấy một người hầu để sai bảo, chuyện gì chúng ta cũng phải tự làm.”

“Thế nên ta chỉ có thể gánh vác,” hắn nói nói, động tác trong tay lại không ngừng, ánh mắt chăm chú dịu dàng, lông mi không nhúc nhích, “Ban đầu đúng là khó, ngón tay ta bị kim đâm chi chít, đau tới độ không cầm nổi miếng vải.

Đường may cũng so le không đồng đều. Nhưng luyện nhiều một chút cũng luyện được ra dáng ra hình. Thế nên quần áo của Chử Ngọc từ nhỏ đến lúc 5 tuổi đều do ta làm,” hắn ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe chui thẳng vào trái tim

Tống Mê Điệt, “Tống Mê Điệt, ngươi thật may mắn bởi vì ta đã được luyện tập nên cái áo cộc tay này chắc chắn vừa đẹp vừa ấm áp.”

Sau đó giọng hắn chợt đổi, người cũng đứng lên rót thuốc trong nồi ra một cái bát nhỏ và đưa tới trước mặt nàng, “Nên uống thuốc rồi.”

Tống Mê Điệt nhíu mày uống thuốc. Thuốc cực đắng nên dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng nàng vẫn bị vị cay đắng kia sặc cho rùng mình.

“Đắng thế à?” Lưu Trường Ương thấy nàng uống xong thì ngón tay chấm chút cặn thuốc bỏ vào miệng sau đó nhíu mày nói, “Đúng là đắng, sư huynh ngươi muốn độc chết kẻ phiền toái như ngươi chắc?”

Hắn dứt lời và Tống Mê Điệt còn chưa kịp phản bác đã thấy hắn móc từ cái túi tiền đeo bên hông một bọc mứt hoa quả. Sau đó hắn gỡ giấy dầu và nhét vào miệng nàng.

“Sao ngài…… lại mang cả mứt hoa quả bên người thế?” Tống Mê Điệt ngậm mứt nên giọng cũng mơ hồ.

Sắc mặt Lưu Trường Ương hơi đỏ lên, “Ta thích ăn ngọt.” Dứt lời hắn ném cái áo da đã khâu xong lên đùi nàng, “Thử xem, hẳn là vừa người.”

Tống Mê Điệt cầm cái áo và nhìn đường may mịn màng đều tăm tắp thì cảm thán mãi. Nàng nịnh nọt một hồi mới mặc lên người sau đó vuốt ve và dựng ngón tay cái khen, “Ấm quá, bệnh cũng khỏi luôn rồi.”

Lưu Trường Ương nghiêng đầu liếc nàng một cái sau đó quay qua thì thấy không biết Kỳ Tam Lang đã đứng ở cửa từ lúc nào, trong tay là một chén trà bốc khói.

Hắn hắng giọng nói, “Mê Điệt, sư tỷ của muội sợ muội uống thuốc đắng nên bảo ta mang một chén trà sơn tra pha đường tới. Bây giờ hình như…… hình như không cần nữa.”

Lời này nhìn như nói với Tống Mê Điệt nhưng nàng lại không hiểu gì cả. Người có thể hiểu được hàm ý trong đó lại là một người khác trong phòng.

Lưu Trường Ương không hé răng mà đi đến cạnh cửa sau đó không hề xấu hổ nhìn Kỳ Tam Lang một cái mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa. Giống như

chuyện hắn vừa mới làm là việc tốt có thể lưu danh thiên cổ ấy.

“Hạng vô sỉ.” Kỳ Tam Lang nhìn bóng dáng hắn và nhỏ giọng lẩm bẩm sau đó xoay người thì thấy Tống Mê Điệt đang nhìn mình sau đó chỉ chỉ cái áo da cộc tay trên người nàng và cười ngu không chịu được.

Kỳ Tam Lang trầm mặt, “Mê Điệt, đồ đàn ông đưa sao có thể tùy tiện nhận hả?”

Tống Mê Điệt như mới tỉnh mộng nhưng không phải vì nàng cảm thấy bản thân cực kỳ không biết xấu hổ mà vì nàng nhớ tới hai quả kim cang chùy khủng bố trong tay Mạc Hàn Yên. Sư tỷ không cho nàng tiếp xúc nhiều với Lưu Trường

Ương nhưng vừa rồi nàng còn ở chung phòng với hắn, hơn nữa nàng còn dám nhận đồ hắn đưa.

“Sư huynh đừng nói cho sư tỷ nhé.” Tống Mê Điệt đáng thương nhìn Kỳ Tam Lang.

Kỳ Tam Lang buông chén trà trong tay và nhẹ giọng cười nói, “Đơn giản, muội ném cái áo cộc tay này đi thì sư tỷ làm sao biết được đúng không?”

“Nhưng mà……” Tống Mê Điệt sửng sốt một chút sau đó vuốt ve cái áo mềm mại, “Đây là cái áo người ta khó khăn lắm mới khâu xong, nếu ném đi thì bạc tình quá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi