BÊN EM THÁNG ĐỔI NĂM DỜI

Nghịch ngợm đủ rồi, Thẩm Mộ Xuy nghiêm túc nói chuyện công việc với Lý Lộ.

Cô vẫn chuẩn bị cho kế hoạch concert của mình, mặc dù bảo bình thường cô hơi lười nhưng với việc cần làm, Thẩm Mộ Xuy vẫn tập trung cao độ.

Cô xem bảng sắp xếp công việc, hỏi nhỏ: “Chị chọn xong rồi à?”

Lý Lộ gật đầu: “Địa điểm xong rồi.” Chị nhìn Thẩm Mộ Xuy, nói: “Em định tổ chức mấy đêm thế? Trừ ở đây ra, em đã nghĩ đến những thành phố nào nữa chưa?”

Những nơi khác vẫn chưa được quyết định, Thẩm Mộ Xuy mới chỉ định tổ chức ở thành phố cô đang ở thôi.

Nhưng những fan trên Weibo…Cơ bản là nơi nào cũng có fan muốn cô tổ chức concert, hơn nữa còn có không ít lượt thích và bình chọn.

Tất nhiên Thẩm Mộ Xuy không thể chiều ý tất cả mọi người được, cô chỉ có thể chọn vài thành phố thôi.

So với concert, trọng tâm nửa cuối năm của cô phải đặt ở chuyến lưu diễn cello với dàn nhạc. Năm ngoái cô đã không đi khiến nhiều người thất vọng rồi, rất nhiều bạn bè nước ngoài và du học sinh đều kêu gào muốn xem cô lưu diễn cùng dàn nhạc.

Đó là hai cảm giác khác hẳn nhau.

Nghĩ đến đấy, Thẩm Mộ Xuy lập tức cảm thấy hơi áp lực.

Nhưng cô thích hết, dù là concert hay lưu diễn cello cô đều rất thích, cô muốn chú tâm vào cả hai nên tất nhiên sẽ tốn nhiều thời gian và sức lực.

“Thành phố S đi.”

Cô ngước lên nhìn Lý Lộ: “Đây là nơi chắc chắn phải tổ chức.”

“Còn chỗ nào nữa?”

Thẩm Mộ Xuy lại nói thêm mấy thành phố nữa, Lý Lộ gật đầu: “Chị sẽ đi thương lượng.”

“Được rồi, thế bài hát định như nào?”

Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Em đang tập rồi.”

Cô nghĩ một chút, nhìn Lý Lộ: “À đúng rồi, chị hỏi Tiếu Lạc thử xem cậu ấy có thời gian không, đêm nhạc đầu tiên mời cậu ấy làm khách mời.”

Lý Lộ: “…”

Chị im lặng, nghi ngờ nhìn Thẩm Mộ Xuy.

Thẩm Mộ Xuy rất khó hiểu: “Chị nhìn em như thế làm gì?”

Lý Lộ: “Em không mời Du Tuỳ làm khách mời, không sợ Du Tuỳ ghen à?”

Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Sợ chứ.”

Cô đắc ý nói: “Nhưng em dỗ được.”

Lý Lộ: “…”

Ồ, chị lo thừa rồi.

Chị không nên lắm miệng.

Thấy biểu cảm của chị Lộ, Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười: “Đây là công việc.”

Cô nhẹ nhàng nói: “Tiếu Lạc là nghệ sĩ công ty mình, giờ rất nổi tiếng, hơn nữa trọng điểm là bây giờ rất nhiều người có thành kiến với những nghệ sĩ bước ra từ chương trình tuyển chọn tài năng, chung quy là thấy họ dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền. Tất nhiên những người như thế vẫn có, nhưng không thể vơ đũa cả nắm được.”

Thẩm Mộ Xuy muốn mời Tiếu Lạc đến làm khách trong đêm nhạc, để mọi người nghe cậu ấy hát live.

Cho dù fans của cậu giờ đông thật, nhưng vẫn chưa đến độ mở được concert. Tổ chức concert tốn thời gian tốn sức lực, nên Thẩm Mộ Xuy nghĩ, cứ bồi dưỡng trước đã, đến lúc ổn rồi có thể nhờ Lý Lộ thu xếp cho Tiếu Lạc.

Sau đó, cô lại nói thêm tên mấy nghệ sĩ trong công ty nữa, Lý Lộ ghi lại từng người một để kiểm tra lịch trình của họ, xem có mời đến được không.

Bàn chuyện công việc xong, Thẩm Mộ Xuy lười biếng nằm xuống.

Thấy cô nằm ngáp trên sofa, Lý Lộ dở khóc dở cười: “Em không đi gặp Du Tuỳ à?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Anh ấy bảo tí nữa đến đón em về nhà.”

Lý Lộ: “…Thế chị đi làm việc đây, có gì em tìm Tiểu Văn nhé.”

“Vâng ạ.”

Lý Lộ đi rồi, Thẩm Mộ Xuy lấy điện thoại ra, cô mở chương trình tổng nghệ của mình, xem say sưa.

Lúc quay cô không xem được, tối qua lại không có thời gian, bây giờ cô mới tìm phòng live của mình và Du Tuỳ, nhấn vào đó.

Giờ cô chỉ xem phát lại thôi nhưng sóng comment vẫn còn rất nhiều.

Vừa nhấn vào, cô đã bật cười vì sự ngơ ngác của mình.

Cả buổi chiều Thẩm Mộ Xuy nằm trên sofa xem, lúc Du Tuỳ đến đón, hai mắt cô đã díp cả lại nhưng lại vẫn cố xem.

Du Tuỳ nhìn rồi giơ tay xoa tóc cô: “Em thấy thế nào?”

Thẩm Mộ Xuy ngẩng lên nhìn anh: “Vui lắm ạ.”

Cô dang tay ra làm nũng với anh: “Em muốn ôm.”

Du Tuỳ mỉm cười, ôm cô vào lòng.

“Hôm nay em không ngủ trưa à?”

“Ừm.” Thẩm Mộ Xuy tắt điện thoại, ngáp một cái rồi dụi dụi vào ngực anh: “Giờ em hơi buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.”

Cô ôm lấy cổ Du Tuỳ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh hết bận chưa?”

“Hết rồi.”

Du Tuỳ cúi đầu nhìn cô: “Em không muốn đi mua sắm hả?”

Thẩm Mộ Xuy nghe vậy thì sững sốt: “Em bảo muốn đi mua sắm hồi nào?”

Du Tuỳ: “…”

Hai người nhìn nhau, cô sững người một lúc, chớp chớp mắt: “Ý anh là…em nói lúc trong chương trình ấy hả?”

“Ừm.”

Thẩm Mộ Xuy bật cười, hôn lên má anh: “Được rồi, thế thì đi dạo một vòng, dù sao lâu rồi cũng không mua đồ.”

Du Tuỳ không bóc mẽ cô.

Đúng là đã lâu Thẩm Mộ Xuy không dạo phố mua đồ, nhưng quần áo của những thương hiệu nổi tiếng mỗi mùa đều sẽ được giao đến nhà cô. Cô không phải đi mua, người ta đưa đến nhà cô chỉ cần chọn là được.

Nhưng bạn trai đã nói vậy rồi, tất nhiên Thẩm Mộ Xuy sẽ không từ chối.

“Vậy thì đi.”

“Được.”

Hai người rời khỏi công ty, đến cửa hàng quen thuộc nhất.

Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ ăn mặc khiêm tốn, hai người cũng không nghĩ lại có ai phát hiện họ đi dạo phố thế này đâu, đi một lát cũng không ai phát hiện.

Bước vào cửa hàng, Thẩm Mộ Xuy kéo vành mũ xuống, nhỏ giọng nói chuyện với Du Tuỳ: “Du Tuỳ, anh có cảm giác gì không?”

“Hả?” Du Tuỳ nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Cảm giác như kiểu tụi mình là mật vụ đang làm nhiệm vụ đặc biệt vậy á.”

Du Tuỳ bật cười.

“Có.”

Anh sờ vành tai đỏ ửng của cô, nói nhỏ: “Nhưng không giống mật vụ.”

Thẩm Mộ Xuy tròn mắt nhìn anh: “Thế giống gì?”

Du Tuỳ liếc nhân viên gần đó vẫn chưa đi, nói thầm với cô: “Yêu đương vụng trộm.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Cô nghẹn lời, vội vàng đẩy Du Tuỳ ra.

“Anh nói cái gì vậy.”

Dù lâu thế rồi nhưng cô Thẩm vẫn không mặt dày bằng Du lão sư được.

Du Tuỳ cười trầm.

Thẩm Mộ Xuy đỏ bừng tai, nhân viên bán hàng bên kia đã đi tới.

“Xin chào.”

Cô ấy đưa váy cho Thẩm Mộ Xuy: “Đây là số đo chị cần ạ.”

Thẩm Mộ Xuy đứng lên, nhân viên bán hàng thấy hai người họ mà trong lòng vô cùng phấn khích, nhưng lại đang trong giờ làm việc nên không thể không giả bộ bình tĩnh.

“Cảm ơn em”

Du Tuỳ nhìn cô: “Em đi thử đi.”

Thẩm Mộ Xuy “Vâng” một tiếng.

Mua xong váy, Thẩm Mộ Xuy thấy thế cũng đủ rồi. Cô không kén quần áo lắm, cô chỉ muốn đi chơi với Du Tuỳ thôi.

Đang định về thì đột nhiên Du Tuỳ sờ sờ vành tai cô, nói nhỏ: “Xong rồi à?”

“Vâng”

Thẩm Mộ Xuy ngước lên nhìn anh: “Sao thế, anh muốn mua đồ à?”

Du Tuỳ ngừng lại, ra hiệu cho cô: “Em còn mấy thứ nữa chưa mua mà”

“Đâu có đâu?”

Thẩm Mộ Xuy không thấy mình thiếu cái gì mà.

Du Tuỳ đảo mắt, hất cằm về hướng một cửa hàng: “Chúng ta đi biển.”

Anh nhắc nhở trắng trợn.

Thẩm Mộ Xuy: “..”

Cô nhìn theo ánh mắt của anh nhìn sang, mặt lập tức đỏ bừng.

“Anh...”

“Anh làm sao?” Du Tuỳ hôn lên vành tai cô, khàn khàn nói: “Ngủ Ngủ.”

“Dạ?”

“Em không mua đồ bơi à?”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Lưu manh thế này, cô đúng là hết cách.

“Mua chứ…Nhưng mà em ngại lắm.”

Du Tuỳ rất bình thản: “ Ngại gì chứ, đừng sợ.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”’

Cô vẫn cố chống cự, nói nhỏ: “Hay thôi để em đi với Cố Thư?”

“Thế không muốn đi với anh nữa à?”

“Đâu có.” Đối diện đôi mắt sâu thẳm của anh, Thẩm Mộ Xuy nhất thời không thốt ra nổi câu từ chối.

Du Tuỳ cúi đầu, hôn cô qua lớp khẩu trang, kề sát lại tai cô.

“Không đi mua với anh cũng được.” Anh dừng một chút, nhắc nhở: “Nhớ mặc cho anh xem nhé?”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Từ lúc bước ra khỏi cửa hàng, cả người Thẩm Mộ Xuy cứ như bị bỏng.

Mặc kệ anh nhìn gì đi nữa, làm sao cô lại xấu hổ vậy chứ.

Về đến nhà, Du Tuỳ giục cô đi mua áo tắm với Cố Thư, Thẩm Mộ Xuy cũng hết cách, im lặng nhắn tin cho Cố Thư.

Thẩm Mộ Xuy:【Cố đại tiểu thư, ra ngoài không?】

Cố Thư:【Đi đâu?】

Thẩm Mộ Xuy: 【…Nô tỳ có lời muốn thưa.】

Cố Thư: 【Bổn cung cho phép ngươi nói.】

Thẩm Mộ Xuy:【Định dạo phố mua ít quần áo.】

Cố Thư: 【Không phải hôm nay cậu đi dạo phố với Du Tuỳ à, hai người còn lên hot search nữa đấy, biết không?】

Thẩm Mộ Xuy: 【Hả?】

Lúc Thẩm Mộ Xuy bò vào Weibo thì ảnh cô và Du Tuỳ ở trung tâm thương mại hôm nay đã bị cư dân mạng nhiệt tình tung lên Weibo rồi.

Hai người tay trong tay, đội mũ đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, nhưng nhìn bóng lưng thì rất quen thuộc.

Lại thêm có một ảnh chụp Thẩm Mộ Xuy đeo khẩu trang mới lên, Du Tuỳ thừa cơ hôn một cái, ảnh này vừa được tung lên, fans lập tức kêu gào lâu rồi không thấy hai người tình cảm vui vẻ.

【Aaaaaaaaaaa cuối cùng lại có đường mới rồi!!!】

【Huhuhu hai anh chị bị làm sao ấy, trong chương trình tình cảm thì cũng thôi đi, hết chương trình rồi vẫn dính nhau như thế, xin hai anh chị cưới mau lên!!】

【Trời ạ, tui cũng tò mò không biết bao giờ cô Thẩm với Tuỳ Thần kết hôn nữa, chúng tui không đợi nổi nữa rồi.】

【Không dám tưởng tượng Tuỳ Thần kết hôn xong sẽ thành thế nào, giờ nhìn xem, chưa gì đã bị vợ quản nghiêm rồi.】

【Huhuhu Tuỳ Thần của em ơi, hai người dạo phố để mua đồ đi biển sao?】

【…Mọi người nhìn kìa, có một ảnh Tuỳ Thần và Thẩm lão sư cùng nhìn về một phía, bên đó là một tiệm bikini đó!!! Chưa kể đến bikini của nhãn hiệu này rất đẹp và vô cùng gợi cảm, Thẩm lão sư mua đồ bơi ấy à, khà khà khà!】

【Lầu trên thật đen tối.】



Thẩm Mộ Xuy nhìn bình luận càng ngày càng nghiêng về vấn đề kia, cô vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng.

Cô nhìn người đàn ông đang nấu cơm trong bếp, hơi bực mình, nhưng xấu hổ càng nhiều hơn.

Vừa lúc Cố Thư lại nhắn tin đến.

Cố Thư:【Hai cậu không vào tiệm bikini nên cậu hẹn tớ đi dạo phố mua bikini phải không?】

Cố Thư:【Không phải cậu ngại đi với Tuỳ Thần đấy chứ? Cũng may hai cậu chưa vào đấy, nếu không thì khu bình luận giờ đã bị cấm rồi, hai cậu cũng công khai ra ngoài đấy nhỉ.】

Thẩm Mộ Xuy: 【Tụi tớ đâu có đâu!】

Thẩm Mộ Xuy: 【Rõ ràng tụi tớ ngụy trang kỹ lắm mà.】

Cố Thư: 【Fan đều là hoả nhãn kim tinh biết chưa, có điều cậu hẹn tớ đi mua áo tắm, tớ cũng thấy hứng thú đấy, khà khà khà. 】

Thẩm Mộ Xuy: 【…】

Không biết tại sao nhưng qua màn hình thôi cô cũng cảm thấy Cố Thư không đứng đắn.

Nhưng cho dù vậy, hôm sau Thẩm Mộ Xuy và Cố Thư vẫn xuất hiện ở cửa hàng áo tắm.

Mặc dù trước kia Thẩm Mộ Xuy cũng có mua, nhưng đại đa số được nhãn hàng đưa đến tận nhà. Nhưng đi mua nghiêm chỉnh thì đây là lần đầu tiên cô vào tiệm mua sắm.

Cố Thư y như một khách quen, vào cửa hàng kéo Thẩm Mộ Xuy ra sau nhiệt tình thảo luận, còn bàn cái này hay cái kia gợi cảm hơn, Thẩm Mộ Xuy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

Cô quay lại nhìn Cố Thư.

“…Tớ biết sao anh Diên Tu muốn nhốt cậu lại rồi.”

Cố Thư: “Im miệng.”

Thẩm Mộ Xuy: “Bình thường cậu cũng vậy  à?”

Cô cười xấu xa, cũng nhây lắm: “Cậu nói tớ nghe đi, có phải cậu đến đây nhiều lần lắm rồi phải không?”

Cố Thư: “Cái này thì không có thật, chỉ đến mấy lần thôi mà.”

Cô ấy ngừng lại một chút, kề sát tai Thẩm Mộ Xuy nói nhỏ: “Chị đây bình thường toàn mua trên mạng.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Thật xin lỗi, là cô không đủ trình.

Cố Thư dương dương tự đắc nhìn cô đỏ mặt, chỉ vào một bộ áo tắm màu đỏ, nói: “Bộ kia gợi cảm cực, cậu mà mặc kiểu gì cũng rất tuyệt.”

Thẩm Mộ Xuy: “…Tớ từ chối, hơn nữa chắc chắn Du Tuỳ không cho tớ mặc đâu.”

Cố Thư cười nhẹ, nói thầm: “Đấy là không cho cậu mặc ra ngoài thôi, ở nhà cậu mặc cho Du Tuỳ xem đúng không?”

Cô ấy quá hiểu mấy cẩu nam nhân này, gằn từng chữ, còn nghiến răng nghiến lợi: “Trong lòng các anh lại đang phát thèm.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

“Tớ nghĩ không đâu.”

Cố Thư nhìn nhân viên phục vụ: “Chị ơi, nhờ chị lấy bộ này theo số đo của cậu ấy, lấy thêm bộ màu đen kia, thêm cả bộ này nữa…”

Cố Thư chỉ chỉ mấy bộ xong, mỉm cười nhìn hai nhân viên phục vụ: “Gói lại hết giúp em.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Cô còn chưa kịp ngăn cảm thì Cố Thư đã nhờ người ta gói lại năm sáu bộ.

“Cố Thư.”

Cố Thư nhíu mày: “Cậu không mua cũng không sao, tớ mua cho cậu là được.”

Cô nháy mắt mờ ám với Thẩm Mộ Xuy: “Để Du Tuỳ đừng cảm ơn tớ quá.”

Thẩm Mộ Xuy: “…”

Mãi đến lúc xách mấy cái túi ra khỏi cửa hàng, cô vẫn không phản ứng kịp.

Sao lại mua mất rồi!

Sao cô lại tin Cố Thư nói linh tinh cơ chứ?

Như thế vẫn chưa đủ, Cố Thư quyết định làm đại gia một phen, mua áo tắm xong còn kéo Thẩm Mộ Xuy đi mua mấy bộ váy ngủ và các loại nội y rồi mới thôi.

Du Tuỳ đến đón cô.

Thấy người yêu mặt đỏ bừng, anh nhướng mày: “Sao mặt em đỏ quá vậy?”

Anh vừa tiến lại gần vừa hỏi nhỏ: “Mua xong rồi à? Mua mấy bộ, cho anh xem…”

Tay còn chưa chạm đến túi đã bị Thẩm Mộ Xuy vỗ cho một cái, thẹn quá hoá giận: “Không cho anh xem.”

Tác giả có lời muốn nói:

Không lâu sau đó, Cố Thư nhận được quà đáp lễ của Tuỳ Thần.

Thẩm Mộ Xuy: Tất cả là tại Cố Thư huhuhu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi