BÊN EM THÁNG ĐỔI NĂM DỜI



Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Cô run rẩy nhấn vào xem.

—— nói cho các bác nghe, Du Tùy đêm nay lúc mở phát sóng trực tiếp, các fan nghe được thanh âm kỳ quái, nghe như là ăn cái gì đó, cuối cùng Tùy Thần giải thích là mèo nhà anh ăn vụng …… Tui muốn hỏi…… nhà Tùy Thần nuôi mèo lúc nào vậy các tỷ muội…… (tui hư quá đi! Nếu không phải mèo, vậy hơn nửa đêm ai ở bên cạnh ăn vụng……)
【?? 】
【??? 】
【???? 】
【 ô ô ô ô ô ô đừng đánh vỡ mộng của tôi, chính là mèo ăn vụng!! Tùy Thần không có bạn gái!! 】
【 đêm hôm khuya khoắt, đừng hỏi vì sao mèo ở bên cạnh ăn vụng, tôi không biết, cũng không dám hỏi! 】
【 tôi cảm thấy……có thể là bạn, cũng không chừng là bạn nữ nha.


【 tiểu tỷ muộ lầu trên, đừng nói bậy bạ đánh tan mộng tưởng của tôi chứ 】
……
Nháy mắt các fans điên cuồng giằng co, có người tin tưởng chắc chắn là mèo, có người cảm thấy là bạn, còn có người cảm thấy —— là bạn gái.

Du Tùy hẳn là —— kim ốc tàng kiều.

Cho dù là loại nào đều làm Thẩm Mộ Xuy lo sợ bất an, cách một cái màn hình cô đều có chút lo lắng các fans giây tiếp theo liền đánh nhau.

Nhưng không một hồi, chờ có account marketing tung tin nóng nói Du Tùy có bạn gái thần bí, các fans lại nhất trí đối ngoại, công kích account marketing.

Thẩm Mộ Xuy nhìn mà sâu kín thở dài.

Fans chính là lợi hại như vậy, sức chiến đấu quả nhiên không giống người bình thường.

Mấy ngày sau chút việc nhỏ này cũng không ai nhớ rõ.

Độ hot cũng chậm rãi hạ xuống.

Nhưng Thẩm Mộ Xuy lại không quá dám tùy tiện sang nhà Du Tùy nữa, vạn nhất lại xuất hiện sai lầm nữa cho dù Du Tùy có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Ngày này Thẩm Mộ Xuy có buổi biểu diễn, là làm nhạc đệm dương cầm cho một người bạn tốt.

Ngụy Tiểu Văn theo cô qua đó, trên đường đi hai người tán gẫu.

“Chị Ngủ Ngủ, đây là bạn của chị ở nước ngoài sao?”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Xem như vậy, đều là người Trung Quốc, bọn chị tương đối quen thuộc.”
“Ồ ồ.”
Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ một lát, khó có khi nhiều giải thích một câu: “Chủ yếu là anh ấy đã từng giúp đỡ chị.”
Lúc này sở dĩ cô đồng ý cũng là vì còn một ân tình.

Dương cầm cùng đàn cello hợp tấu không phải chưa từng có, ngược lại còn rất thường gặp, Thẩm Mộ Xuy lúc trước ở nước ngoài luân diễn cũng cùng nhà dương cầm hợp tác qua rất nhiều lần, có một lần ngoài ý muốn người hợp tác với cô không tới kịp, là Cố Thiên Khung, cũng chính là người hôm nay sẽ diễn tấu cùng cô giúp đỡ, ân tình này Thẩm Mộ Xuy vẫn luôn nhớ rõ.

Nơi biểu diễn cách nhà Thẩm Mộ Xuy khá xa, trên đường còn bị kẹt xe, mất gần hai tiếng mới đến.

Vừa xuống xe Thẩm Mộ Xuy liền thấy được người đàn ông đứng chờ ở bên ngoài.

Không phải một người, mà là hai người.

Ngụy Tiểu Văn theo tầm mắt cô nhìn sang, phát hiện tâm trạng Thẩm Mộ Xuy có chút biến hóa, cô ấy nhỏ giọng gọi: “Chị Ngủ Ngủ, làm sao vậy?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu mỉm cười: “Không có chuyện gì.”
Cô bước xuống xe, Cố Thiên Khung lớn lên lịch sự văn nhã, mỉm cười nhìn cô: “Hoan nghênh nhà diễn tấu đàn cello nổi tiếng của chúng ta.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, liếc nhìn anh: “Đừng tâng bóc em như vậy, em nhận không nổi.”
Cố Thiên Khung cười: “Em mà nhận không nổi vậy trong cái vòng nhỏ hẹp bọn anh phỏng chừng cũng không ai có thể nhận nổi.”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, không cùng tranh cãi chuyện này nữa.

“Sao anh lại ra đây? Không cần ở bên trong tập luyện sao?”
Cố Thiên Khung cười, “Ừ” một tiếng: “Ở đây chờ em rất lâu rồi.”
Anh nhướng mày, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Không chào hỏi sao?”
Người đàn ông bên cạnh lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy.

Hai người liếc nhau, Thẩm Mộ Xuy lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp.”
Mẫn Tử Ngang gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Thẩm Mộ Xuy khụ một tiếng, nhìn về phía Ngụy Tiểu Văn đang lấy đàn, lại thu hồi tầm mắt, như là nói chuyện phiếm với người bình thường: “Anh về lúc nào?”
Mẫn Tử Ngang nói cũng không nhiều lắm, “Ngày hôm qua.”
“……À.”
Thẩm Mộ Xuy không hề hỏi nhiều, thuận tay nhận lấy đàn trong tay Ngụy Tiểu Văn, còn chưa đeo lên vai trước mặt liền có một đôi tay vươn tới —— là Mẫn Tử Ngang.

“Để tôi mang cho.”
“Không cần.” Thẩm Mộ Xuy không một chút do dự cự tuyệt, cô hơi mỉm cười nói: “Tôi có thể tự mang được.”
Nghe vậy Mẫn Tử Ngang cũng không ép buộc.

Cố Thiên Khung cười nhẹ một tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ: “Tiểu Mộ Mộ đúng là khách khí quá.”
Thẩm Mộ Xuy hừ một tiếng, bình tĩnh cười: “Em chủ yếu là vì trước tiên thích ứng.”
Cố Thiên Khung: “……”
Sau khi đến nhà hát, Thẩm Mộ Xuy đi theo Cố Thiên Khung tiến vào hậu trường.

Diễn tấu 7 giờ rưỡi mới bắt đầu, buổi chiều hai người muốn diễn tập vài lần trước.

Thẩm Mộ Xuy diễn trước khúc nhạc muốn hợp tác, thật ra không khó lắm.

Cố Thiên Khung lúc đánh đàn cùng bình thường không quá giống nhau, anh ta chuyên chú hơn rất nhiều, cũng sẽ không nói giỡn với Thẩm Mộ Xuy.

Diễn tập qua hai lần, Cố Thiên Khung nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy, giơ ngón tay cái lên.

“Trước sau vẫn hay như vậy.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, “Cũng thế cũng thế.”
Cố Thiên Khung lắc đầu: “Sao có thể so với em, anh bao lớn em bao lớn.”
“……”
Thẩm Mộ Xuy không phản ứng anh ta, khom lưng thu dọn đàn, Cố Thiên Khung đột nhiên từ phía sau thốt ra một câu: “Không phải không nói trước với em.”
“Cái gì?”
“Tử Ngang…… Anh cũng là giữa trưa mới gặp cậu ấy.”
Sắc mặt Thẩm Mộ Xuy như thường, gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Cố Thiên Khung: “……”
Anh ta hồ nghi nhìn Thẩm Mộ Xuy: “…… Chẳng lẽ không có một chút hy vọng nào sao?”
“Hy vọng gì?”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười nhìn anh ta.

Cố Thiên Khung không còn gì để nói.

Thẩm Mộ Xuy nhìn chằm chằm anh ta một lát, đột nhiên cười ra tiếng.


“Được rồi, mặc kệ là anh tò mò hay là hỏi giúp người khác, bây giờ em nghiêm túc nói cho anh biết, không có hy vọng.”
“————Em chắc chắn như vậy?”
“Chắc chắn.” Thẩm Mộ Xuy cười, khóe mắt cong cong: “Tình cảm của em có cái gì mà không chắc chắn, em thích người khác rồi.”
Cố Thiên Khung há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó Thẩm Mộ Xuy đã tiêu sái xua xua tay rời đi.

“Em đi phòng nghỉ ăn cơm, đợi lát nữa xem anh biểu diễn.”
……
Nhìn bóng người biến mất, Cố Thiên Khung cúi đầu thay bạn tốt mình thở dài.

Vừa ngẩng đầu liền thấy được người đứng cách đó không xa.

Anh ta sửng sốt, an ủi vỗ vỗ bả vai Mẫn Tử Ngang: “Nghe hết rồi sao?”
Mẫn Tử Ngang rũ mắt cười: “Ừ.”
“Vậy cậu……”
“Đó là chuyện của cô ấy.”
Cố Thiên Khung: “……”
Anh ta không có cách nào khác, nhún vai nói: “Đi thôi, không nói chuyện này nữa, đi ăn cơm trước đi, đợi lát nữa xem tôi biểu diễn.”
Mẫn Tử Ngang nhếch môi, bỗng dưng cười: “Được.”
Buổi tối, nhà dương cầm nổi tiếng Cố Thiên Khung diễn tấu ở rạp hát lớn thuận lợi cử hành.

Đến 7 giờ hai mươi trong rạp hát lớn đã ngồi đầy người, không ít người nghe danh Cố Thiên Khung mà tới, lần này anh ta luân diễn toàn thế giới, đã làm hơn hai tháng, lần này vừa đến phiên quốc gia bọn họ, quê nhà bọn họ.

Thẩm Mộ Xuy ngồi ở vị trí đã sắp xếp sẵn, trước khi mở màn cô đã ngồi ở đó.

Làm cô ngoài ý muốn chính là, người bên cạnh là Mẫn Tử Ngang.

Bất quá nghĩ lại lại cảm thấy bình thường.

Di động rung lên, Thẩm Mộ Xuy cúi đầu, là Du Tùy nhắn tin cho cô.

Du Tùy: 【 đang ở đâu thế? Ăn cơm chưa? 】
Lúc này Thẩm Mộ Xuy mới nhớ tới, mấy ngày nay cô trốn tránh Du Tùy, trả lời tin nhắn cũng không tích cực, tự nhiên không đem chuyện tới rạp hát nói cho anh biết.

Cô cắn môi, có chút chột dạ cuối đầu trả lời tin nhắn: 【 em ở nhà hát, hôm nay có học trưởng diễn tấu ở đây, em tới giúp đỡ.

Anh đang ở nhà sao? 】
Du Tùy trả lời rất nhanh: 【nhà hát nào? Trên đường Kính Hồ? Anh đang ở bên ngoài.


Nhìn chằm chằm tin nhắn tới nhận được, Du Tùy nhìn sang người bên cạnh: “Hôm nay bên đường Kính Hồ ai diễn tấu?”
Tưởng Chu liếc nhìn anh: “Sao thế?”
“Hỏi giùm.”
Tưởng Chu “A” một tiếng, rất là khó chịu nói: “Chẳng lẽ là tình địch của cậu?”
Du Tùy: “……”
Nhìn Du Tùy thay đổi sắc mặt, Tưởng Chu huýt sáo thét to: “Không thể nào, là tình địch của cậu thật sao?”
Du Tùy bị hắn ồn ào, nhéo nhéo giữa mày cố nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải!”
“……Ồ, vậy cậu hỏi cái này làm gì?”
Du Tùy không hé răng, lạnh lùng nhìn hắn.


Tưởng Chu bị ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm liền rùng mình, sờ mũi ho một tiếng: “Lập tức hỏi cho cậu.”
Vài phút sau, Tưởng Chu đem tin tức nói cho Du Tùy.

“Là Cố Thiên Khung, quen không?”
Du Tùy nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Là học trưởng của cô ấy.”
“Ai ——” mới vừa hỏi xong, Tưởng Chu liền phản ứng lại.

Hắn cười khẽ một tiếng, vỗ bả vai Du Tùy trêu chọc: “Vậy hẳn là không ảnh hưởng lớn tới cậu, thế nào? Muốn đi xem không?”
Du Tùy cho hắn một ánh mắt.

Tưởng Chu vui vẻ: “Muốn đi thì đi, hiện tại cậu muốn vé tôi cũng có thể lấy được.”
“…………”
Trả lời cho Du Tùy xong Thẩm Mộ Xuy liền chăm chú xem biểu diễn.

Tầm mắt Mẫn Tử Ngang dừng trên mặt cô một lát, lúc nhìn đến đáy mắt cô có ý cười nháy mắt anh ta có chút hoảng hốt, một lát sau không tiếng động dời tầm mắt.

Hai người an tĩnh xem biểu diễn không có bất luận giao lưu gì.

Đến lúc đếm ngược khúc thứ hai, Thẩm Mộ Xuy yên lặng đứng dậy, đi ra sau hậu trường.

Cố Thiên Khung biểu diễn rất nhiều người đều khen không dứt miệng, anh ở giới giải trí cũng coi như có chút danh tiếng.

Đến lúc Thẩm Mộ Xuy cùng anh hợp tấu lên sân khấu, Cố Thiên Khung cười cầm lấy microphone, nhìn về phía người xem dưới sân khấu: “Phần biểu diễn tiếp theo tôi mời một người bạn lên sân khấu, mọi người cùng nhau hoan nghênh nhà diễn tấu đàn cello Thẩm Mộ Xuy.”
Tiếng nói vừa dứt dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ánh đèn trên sân khấu thoáng tối xuống, bọn Du Tùy cùng Tưởng Chu vừa đến liền nhìn thấy một màn này.

Trên sân khấu chỉ chừa hai ánh đèn, một cái dừng trên người Cố Thiên Khung, một cái dừng trên người cô gái đẹp như tiên nữ.

Cô mặc lễ phục màu trắng, ôm đàn cello an tĩnh ngồi đó, ánh đèn tông màu ấm phác hoạ khuôn mặt cô, tinh xảo lại xinh đẹp, cho dù cô chỉ ngồi ở đó cái gì cũng không làm vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Du Tùy hoảng hốt, khán giả dưới sân khấu càng đừng nói nữa, từng người đều phát ngốc.

Thanh âm phím đàn đen trắng vang lên, tùy theo đuổi kịp chính là tiếng đàn cello trầm thấp, đàn cello trầm thấp cùng dương cầm du dương phối hợp nhau vô cùng êm tai dễ nghe.

Hai người diễn tấu khúc《 Hungary vũ khúc 》 số thứ năm, tiết tấu tự do, giai điệu thay đổi thất thường, có tốc độ cũng có tình cảm mãnh liệt…… Làm người nghe như say như dại.

Vô luận là đàn cello hay là dương cầm thực lực đều mạnh, thực lực ngang nhau, hai người đều phô ra bản lĩnh làm khán giả không ai không cảm khái, say mê trong đó.

Du Tùy…… Cũng là một trong số đó.

Anh vẫn luôn biết Thẩm Mộ Xuy đàn cello rất lợi hại, thật lâu trước kia Du Tùy thậm chí theo cô tham gia rất nhiều buổi diễn tấu, mỗi một buổi biểu diễn cô đều có tiến bộ.

Ban đầu cô sẽ có chút khẩn trương, đến bây giờ cô đứng trên sân khấu, đã có thể đem đàn cello của mình vận dụng tự nhiên, thậm chí có thể nói là đang “Chơi” đàn cello.

Nhạc cụ cùng nhạc cụ va chạm, hai người tiếng đàn va chạm đều làm khúc nhạc trở nên càng mỹ diệu tuyệt luân.

Âm nhạc chính là có ma lực thần kỳ như vậy.

Sau khi kết thúc, khán giả thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Sau một lúc lâu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp nhà hát.

Quá xuất sắc!!
Buổi diễn tấu hoàn thành thuận lợi.

Thẩm Mộ Xuy xuống sân khấu, Ngụy Tiểu Văn liền kích động chạy về phía cô: “A a a a a chị Ngủ Ngủ, quá xuất sắc!!”
Một người thất học như cô ấy nói không được mấy lời bình chuyên nghiệp, cũng chỉ biết bày tỏ quá hay.

Thẩm Mộ Xuy khẽ cười một tiếng, nhéo mặt cô ấy: “Thật không?”

“Thật, khúc nhạc này vô cùng vô cùng hay.”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Chủ yếu là học trưởng Cố có năng lực.”
Cố Thiên Khung đi sang, lắc đầu nói: “Vẫn là em, nếu anh tìm người khác tuyệt đối không có tiết tấu nhanh như vậy.”
Thẩm Mộ Xuy cong môi cười.

Cố Thiên Khung nhìn cô: “Cảm ơn em, đợi lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng đi?”
Thẩm Mộ Xuy vừa muốn nói chuyện, di động cô để ở chỗ Ngụy Tiểu Văn reo lên.

Nhìn thấy người gọi tới đôi mắt cô rõ ràng sáng lên.

Cố Thiên Khung nhìn thấy, cùng Mẫn Tử Ngang liếc nhau.

“Alo.” Thẩm Mộ Xuy đè lại tâm tình đang nhảy nhót của mình: “Anh tới rồi sao?”
Trước khi lên sân khấu Thẩm Mộ Xuy nhận được tin nhắn của Du Tùy, nói sẽ đến đón cô.

“Tới rồi, bây giờ em đang ở đâu?” giọng Du Tùy trầm thấp trước sau như một.

“Em ở phía sau sân khấu.” Nói xong Thẩm Mộ Xuy nhìn sang Cố Thiên Khung: “Em có thể mời bạn em tới đây được không?”
Cố Thiên Khung: “…… Có thể.”
Thẩm Mộ Xuy cười, gật đầu rồi quay sang nói với Du Tùy: “Anh tới hậu trường chờ em đi, đi ở phía sau ấy, phía trước hẳn là có phóng viên canh ở đó.”
Du Tùy mỉm cười: “Được.

Chờ anh.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Cố Thiên Khung nhướng mày nhìn cô: “Ai vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhún vai: “Du Tùy.”
Cố Thiên Khung: “……” Anh ta trầm mặc một lát, nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Em rất thân với cậu ta?”
Thẩm Mộ Xuy đang tháo hoa tai xuống, nghe vậy sửng sốt, gật gật đầu chần chờ nói: “Có thể nói là vậy đi.”
Cố Thiên Khung: “……”
Mẫn Tử Ngang: “……”
Mẫn Tử Ngang giương mắt nhìn về phía cô, dừng một chút hỏi: “Còn đi ăn cơm không?”
Thẩm Mộ Xuy tự hỏi vài giây, lắc đầu cự tuyệt: “Không đi được.” Cô hơi mỉm cười nói: “Các anh đi đi, chúc mừng Cố học trưởng buổi biểu diễn thành công.”
Cố Thiên Khung không thể nề hà nhìn cô: “Cảm ơn.”
Nói xong Thẩm Mộ Xuy đi thay quần áo, lúc cô đi ra Cố Thiên Khung cùng Mẫn Tử Ngang vẫn còn ở bên ngoài.

“Tiểu Mộ Mộ……” Cố Thiên Khung nhìn cô.

“Sao vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhanh chóng thu dọn đồ đạt của mình, nhìn Cố Thiên Khung lo lắng suông.

Anh ho một tiếng, nhịn không được nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, Du Tùy tới đưa em về sao?”
“Ừm.” Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn anh, mê mang hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“???”
Cố Thiên Khung nghẹn họng, kinh ngạc nhìn cô: “Em không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
Cố Thiên Khung ai một tiếng, tính cách mẹ già đột nhiên phát tác: “Anh phải phổ cập chút kiến thức cho em, hơn nửa đêm, trai đơn gái chiếc em một chút cũng không có cảm giác nguy cơ, vạn nhất Du Tùy là người xấu thì sao? Còn có, em nửa đêm để Du Tùy tới đón em cũng không lo lắng bạn gái người ta tức giận sao? Cậu ta có tiện không?”
Nói thật, Cố Thiên Khung cũng không có ý gì xấu, chỉ đơn thuần là…… muốn tranh thủ cho bạn tốt của mình một cơ hội.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô vừa định trả lời, cách đó không xa truyền đến giọng nói quen thuộc: “Ngại quá, làm phiền một chút.”
Du Tùy một tay cắm túi, thân hình cao gầy đứng ở cửa, khẽ nâng mắt nhìn sang bên này, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ: “Vị tiên sinh này, có thể là anh hiểu lầm rồi, thứ nhất, tôi không có bạn gái.

Thứ hai, tôi đón cô ấy cùng nhau về nhà không có cái gì không tiện cả.”
Cố Thiên Khung chớp chớp mắt, run rẩy bắt được trọng điểm: “…… Cùng về nhà?”
Du Tùy đi sang bên cạnh Thẩm Mộ Xuy, thuận tay cầm lấy đàn trong tay cô, bình tĩnh nói: “Cô ấy không nói cho anh biết sao?”
“Nói gì?”
“Chúng tôi ở cùng nhau.”
Cố Thiên Khung: “???”
Thẩm Mộ Xuy: “…………”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi