BÊN EM THÁNG ĐỔI NĂM DỜI

Edit & Beta: Lemon

Fans đang xem livetream quả thực là sắp bị hai người chọc cho đã chết.1

【 ha ha ha ha ha ha ha đây là tin nóng nha!! Thẩm lão sư chị mau nhìn mặt Tùy Thần kìa! 】

【 cười chết mị rồi, hóa ra Tùy Thần là người như vậy! 】

【đỉnh đỉnh, Tùy Thần thao tác cũng quá tao đi ha ha ha ha ha ha! 】

【xin lỗi vì đã cười, Thẩm lão sư cũng là có chút hư nha, rõ ràng biết nhưng trước kia lại không nói. 】

【 xin hỏi hai vị…… còn nhớ máy quay phim còn đang mở không. 】

【thật muốn phỏng vấn cảm giác Tùy Thần lúc này!!! 】

…………

Sau khi Thẩm Mộ Xuy nói xong, bất tri bất giác nhìn về phía Du Tùy: “Có phải không nên nói như vậy hay không?”

Du Tùy sống không còn gì luyến tiếc: “Không có, em nói đi.”

Anh nhéo nhéo mặt nàng, nghiến răng nghiến lợi mà: “Trứng thối nhỏ.”1

Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Lúc đó rõ ràng là anh……” Cô nhỏ giọng nói thầm: “Còn nói em.”

Du Tùy nhìn cô: “Không nói nữa?”

Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không thể phá hư hình tượng của anh trước mặt fans.”

Du Tùy lại không thèm để ý: “Không sao cả, vốn dĩ anh cũng chỉ là một người bình thường, nào có cái gì phá hư hay không.”

Thẩm Mộ Xuy cười.

Hai người nắm tay tản bộ, lúc đi ngang qua một con ngõ nhỏ còn ngẫu nhiên gặp được bọn Dư Âm.

“Thẩm lão sư, Tùy Thần.”

Thẩm Mộ Xuy phất phất tay chào hỏi: “Chị Dư Âm, mọi người cũng đi tản bộ sao?”

Dư Âm gật đầu: “Hai người ăn cơm chưa?”

“Tụi em ăn rồi ạ.”

“À?” Dư Âm thở dài, đáng thương hỏi: “Hai người ăn gì vậy?”

“Bọn em ăn cá kho, còn thêm một cái rau dưa.”

Dư Âm nghe vậy càng thêm đáng thương: “Tụi chị không biết nấu ăn.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Ăn một bữa cơm chiên trứng cho qua.”

Vừa rồi lúc hai người họ nấu ăn fans đều bị làm cho cười chết, hai người còn lên Baidu tra thực đơn, nhưng có làm mà không có ăn.

Thẩm Mộ Xuy nhịn cười, vỗ vỗ bả vai Dư Âm: “Chị Dư Âm đừng buồn, em cũng không biết nấu ăn.”

Nghe vậy Dư Âm càng thêm khổ sở.

Cô ấy sâu kín liếc nhìn Đinh Ngạn, lại nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Tuy em không biết làm nhưng Tùy Thần biết.”

Thẩm Mộ Xuy: “Anh rể nghe chị Dư Âm nói không!”

Đinh Ngạn bật cười, gật gật đầu: “Trở về tôi sẽ đi học nấu cơm.”

Bốn người song song đi tới, “Chúng ta có cần gọi chị Bối Nguyệt ra không nhỉ?”

“Hay cứ gọi đi.”

Lúc đi ngang qua tòa nhà lớn, Thẩm Mộ Xuy nhìn vào trong xem xét.

Dư Âm nói: “Đây là chỗ bọn chị ở.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Cô nhìn nhìn, trong đầu nghĩ tới căn nhà rách cô cùng Du Tùy ở liền trầm mặc một lát, Thẩm Mộ Xuy buồn bã nói: “Chị Dư Âm, nếu em được ở trong ngôi nhà như vậy cho dù không ăn cơm cũng được.”

Dư Âm: “……”

【 ha ha ha ha ha ha ha cười chết, Thẩm lão sư là thật sự hâm mộ đó! 】

【 Thẩm lão sư quá chân thật!!! 】

【 nói thật, ho dù không được ăn, ở trong căn nhà đẹp như vậy tôi cũng cam lòng! 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn mặt Thẩm lão sư kìa, chị ấy đang tủi thân đó. 】

【 Thẩm lão sư: Hu hu hu, sao tôi lại không được may mắn như vậy! 】

Vài người còn đi vào dạo qua một vòng, đi hết một vòng Thẩm Mộ Xuy càng hâm mộ, kéo tay Du Tùy nói: “Lần sau rút thăm nữa anh đi đi, em chẳng có tí may mắn gì cả.”

Du Tùy mỉm cười: “Được, chỗ chúng ta ở cũng không tệ lắm.”

Thẩm Mộ Xuy thở dài: “Thì cũng tạm được, nhưng có đối lập liền có thương tổn.” Cô đáng thương nhìn về phía cameras bên kia: “Đạo diễn, có thể xin một căn nhà tốt hơn được không?”

Đạo diễn: “……”

Nhân viên quay phim cười: “Không được.”

Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”

Không một hồi, ba cặp khách mời đã tụ hợp đầy đủ, dưới bầu trời càng ngày càng tối chậm rãi đi dạo quanh cổ trấn.

Đi đi một hồi, vài người còn đi tới một quán bar nhỏ, bên trong truyền ra tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng thoải mái.

Hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên, lôi kéo Du Tùy nhỏ giọng thì thầm: “Em muốn về cổ trấn quá đi.”

Du Tùy ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô: “Đã bao lâu rồi em chưa về?”

“Đã rất rất rất lâu rồi.”

Du Tùy bật cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Vậy chừng nào kết thúc ghi hình anh dắt em về thăm.”

“Được ạ.” Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên: “Gọi cả ba mẹ em cùng Thẩm Tinh Châu nữa.”

“Được.”

Hai người thì thầm, fans cũng vừa lúc nghe thấy được.

Mọi người đều vô cùng tò mò, Thẩm Mộ Xuy nói trở về cổ trấn là trở về nơi nào, thảo luận một hồi cũng không có thông tin gì nên mọi người cũng dời lực chú ý.

Bởi vì ——nhóm người đi vào quán bar nhỏ.

*

Trong quán bar không đông khách lắm, thoạt nhìn như là quán nước vậy.

Trên sân khấu có người ca hát, bên dưới không ít người uống rượu ăn uống.

Nhóm người đi vào, mọi người đầu tiên là nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.

Sáu người Thẩm Mộ Xuy tìm vị trí ngồi xuống.

“Mọi người muốn uống gì?” Dư Âm hỏi.

Thẩm Mộ Xuy nhìn Du Tùy: “Anh muốn uống rượu không?”

“Anh sao cũng được.”

Thẩm Mộ Xuy cười mi mắt cong cong: “Tụi em uống gì cũng được ạ.”

Dư Âm nhìn cô: “Tửu lượng Thẩm lão sư tốt không?”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ: “Cũng bình thường thôi chị.”

Du Tùy nhịn cười không vạch trần cô.

“Còn Du Tùy.”

Ứng Hạo ở bên cạnh nói: “Tùy Thần hẳn là tửu lượng rất tốt.”

Thẩm Mộ Xuy ở một bên cười.

Bối Nguyệt tò mò: “Sao Thẩm lão sư……cười vui quá vậy.”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Đợi lát nữa các anh chị chuốc say anh ấy là biết ngay ấy mà.”

Du Tùy: “……”

Những người khác: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Fans:????

Chị thật sự là bạn gái sao!!!

“Tùy Thần tửu lượng không tốt à?”

Du Tùy đau đầu nhéo nhéo giữa mày: “Cũng tạm thôi.”

Cũng không thể nói đúng không tốt, nhưng lúc anh cùng Thẩm Mộ Xuy ở nhà uống rượu…… Là bị chuốc say, chắc hẳn phải vậy, so với Thẩm Mộ Xuy thì chẳng ra gì.,

Bất quá người Thẩm gia di truyền quá độc đáo, Thẩm Mộ Xuy là từ nhỏ mưa dầm thấm đất mà lớn lên, Chu Túy Túy sẽ tự tay ủ rượu, lúc Thẩm Mộ Xuy còn trộm uống qua, thuộc về cái loại uống xong rồi mặt cũng không đỏ, một chút khác lạ cũng không nhìn ra.

Cô ít khi uống, nhưng tửu lượng hiện tại có thể so sánh ngang bằng với Chu Túy Túy.

Lần trước lúc tiết lộ thân phận, một phần thần phận của Chu Túy Túy vẫn chưa nói ra, cũng không có mấy người biết cô là con gái của bà chủ “Say đi theo ta”.1

Tất nhiên cũng không biết tửu lượng Thẩm Mộ Xuy mạnh cỡ nào.

Lúc ấy mọi người đều bị những tập đoàn lớn cùng thân phận Thẩm Nam thu hút sự chú ý, ngược lại Chu Túy Túy không bị đào ra bất cứ liên quan gì, mặc dù là có cũng không quá khiến người khác chú ý.

Mọi người cũng không rối rắm vấn đề tửu lượng nữa, sáu người ngồi cùng một bàn, tổ tiết mục yêu cầu không khí phải sôi nổi nên trực tiếp mời Dư Âm làm MC, bàn bạc một hồi mọi người chọn chơi nói thật lòng hay đại mạo hiểm.

“Nói thật lòng hay đại mạo hiểm?”

Thẩm Mộ Xuy sửng sốt: “Đại mạo hiểm là gì?”

Dư Âm nói: “Tôi nói quy tắc chơi, mọi người có thể chọn nói thật lòng hoặc là đại mạo hiểm, không muốn nói thật lòng cũng không muốn đại mạo hiểm vậy phạt uống ba ly rượu, rượu trái cây cũng được, không thể miễn cưỡng nha, chỉ chơi vui thôi.”

Mọi người gật đầu: “Được được.”

“Vậy ai hỏi trước?”

Dư Âm giơ giơ cằm, “Tổ đạo diễn quyết định.”

Mọi người: “…………”

Nói thật lòng hay đại mạo hiểm này rõ ràng chính là…… Đào hố cho bọn họ nhảy vào mà.

“Vậy để tôi ra đề đi.”

“Được.”

Dư Âm cười thần bí: “Chúng ta chơi nối tiếp thành ngữ, ai tiếp không được thì thua, nhưng mà các cặp đôi đừng ngồi cạnh nhau, lỡ nhắc nhau là không được đâu.”

Không một hồi, trò chơi bắt đầu.

Người thua đầu tiên chính là Bối Nguyệt.

Cô ấy tủi thân thở dài, nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Thẩm lão sư thật quá độc ác.”

Thẩm Mộ Xuy buồn cười: “Em độc ác lúc nào chứ.”

“Từ cuối cùng kia chị chẳng nghỉ ra được câu thành ngữ nào cả.”

Cô ấy cười đi rút thăm, vừa rút ra nhìn….

Thẩm Mộ Xuy cùng Dư Âm không hẹn mà cùng vui vẻ.

“Để tôi đọc.”

Dư Âm cười: “Xin hỏi nụ hôn đầu tiên của cặp đôi Bối Nguyệt tiền bối là lúc nào.” Cô ấy còn bồi thêm một câu: “Hai người phải trả lời một lượt nga, nếu không trả lời đúng vậy phạt hết cả hai.”

Mấy câu hỏi như này Bối Nguyệt cảm thấy chẳng có gì khó khăn.

Hai người lập tức trả lời.

Mấy lần tiếp theo đều thay phiên nhau thua bị phạt, chỉ là Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy vẫn chưa thua lần nào.

Dư Âm tiếp nhận ánh mắt đạo diễn, ho một tiếng nói: “Thôi thôi, không chơi nối thành ngữ nữa, Thẩm lão sư cùng Tùy Thần quá lợi hại, chúng ta chơi đoán số đi.”

Thẩm Mộ Xuy: “……”

Một phút sau, Thẩm Mộ Xuy thảm bại.

Trước ánh mắt xem kịch vui của mọi người đáng thương đi rút thăm.

Đúng là Thẩm Mộ Xuy vận may không tốt, vừa rút ra nhìn liền ngây ra tại chỗ, trên đó hỏi cô cùng Du Tùy một ngày hôn môi nhiều nhất là mấy lần.

Thẩm Mộ Xuy: “???”

Các fan: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha xem kịch vui, ăn đường no luônnnnn!!! 】

“Vấn đề này…… Ai nghĩ ra vậy.”

“Đừng hỏi là ai, Thẩm lão sư mau trả lời đi.”

Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy liếc nhau, hai người trăm miệng một lời nói: “Không biết.”

“Sao lại không biết chứ.”

Thẩm Mộ Xuy: “……hôn quá nhiều ai mà nhớ rõ.”

Mọi người: “!!!”

Fans: 【!!!! viên đường này tôi xin phép không ăn!!! 】

Bóng râm ngạnh hạ, vội vàng nói: “Tuy rằng là không biết nhưng cái này vẫn phải phạt, Thẩm lão sư uống hay là Tùy Thần uống?”

Không chờ Du Tùy nói chuyện, Thẩm Mộ Xuy liền nói: “Em uống!”

Mọi người: “……”

“Tùy Thần không ngăn cản sao?”

Du Tùy cười thần bí: “Không ngăn cản.”

【sao tui lại cảm thấy Tùy Thần đây là đang chờ Thẩm lão sư uống say dễ làm chuyện xấu vậy nhỉ. 】

【nghiêm trọng cảnh cáo lầu trên! Tùy Thần của chúng tôi là loại người đó sao, đúng vậy, Tùy Thần chính là loại người đó đó! 】

【 ha ha ha ha ha ha ha fans quá đáng yêu, quả thực cười chết. 】

【 ô ô ô ô Thẩm lão sư ma ma cho phép con say, sau đó làm nũng với Tùy Thần cho ma ma! 】

【 quá muốn xem Thẩm lão sư uống say, hì hì hì cảm thấy có trò hay để xem! 】

【 cái khác không nói, tui vậy mà còn có chút chờ mong. 】

Sau khi uống xong ba ly, Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía bọn họ: “Chơi tiếp đi.”

Trong nửa tiếng đồng hồ Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy uống không biết bao nhiêu lần rồi, từ lúc chơi đoán số không phải Thẩm Mộ Xuy thua chính là Du Tùy thua.

Đến cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy giả vờ tức giận: “Lần cuối cùng, hết lần này không chơi trò này nữa.”

Mọi người gật đầu phụ họa: “Được được được.”

Kết quả ——thật trùng hợp, Thẩm Mộ Xuy rút trúng câu hỏi lần đầu Bối Nguyệt rút.

Mọi người ồn ào: “Nào nào, lần đầu tiên Thẩm lão sư cùng Tùy Thần hôn môi là lúc nào?”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nhìn về phía Du Tùy.

“Nè nè hai người đừng có lén lút trao đổi đáp án.”

“Đúng đúng đúng.”

Thẩm Mộ Xuy chần chờ, cùng Du Tùy đưa ra một đáp án.

“Ở nhà.”

“Ở nhà.”

Mọi người: “????”

Bối Nguyệt ngạc nhiên đưa ra nghi hoặc: “Hai người lần đầu tiên hôn môi là ở nhà? Tình huống thế nào?”

Thẩm Mộ Xuy thẹn quá thành giận: “Đây là cái câu hỏi khác rồi!”

“Ai chủ động.”

Du Tùy cười: “Tôi.”

Mọi người oa oa kêu lên.

Đến cuối cùng trò chơi này tất nhiên là không chơi nữa, nhưng cũng đã đạt được hiệu quả nhóm đạo diễn muốn.

Sau đó mọi người ngồi trong quán bar. Thẩm Mộ Xuy còn bị ồn ào kêu lên hát một bào, chờ lúc cô đi xuống Du Tùy đã lười biếng ngồi dựa lưng trên ghế, có chút giống bộ dáng năm đó cô tình cờ gặp lại anh, nhưng lúc này ánh mắt anh nhìn cô không còn lạnh nhạt, ngược lại là ôn nhu.1

“Anh say hả?”

Du Tùy ngoan ngoãn “Ừm”: “Hơi say.”

Thẩm Mộ Xuy cười, chống cằm nhìn anh: “Vậy anh muốn uống thêm ly nữa không.”

Du Tùy nâng mi mắt nhìn cô.

Thẩm Mộ Xuy búng tay một cái, nhìn về phía những người khác: “Mọi người muốn uống nữa không?”

“Rượu gì?”

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Em biết pha chế rượu, muốn nếm thử hay không?”

“Oa, Thẩm lão sư còn biết pha chế rượu nữa à?”

“Thẩm lão sư học lúc nào vậy.”

Thẩm Mộ Xuy bật cười: “Trước kia từng học qua, muốn uống một ly trước khi về không?”

“Có có.”

Đoàn người dời bước đến quầy bar, Thẩm Mộ Xuy nói mấy câu với bartender rồi đi vào, người xem livetream cũng ánh mắt sáng quắc nhìn, muốn nhìn xem Thẩm Mộ Xuy rốt cuộc pha chế rượu như thế nào.1

Sau khi hỏi qua khẩu vị của mọi người thì cô bắt đầu nghiên cứu.

Lúc mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ một ly rượu màu sắc xinh đẹp đã ra lò, cô hơi hơi mỉm cười, đưa cho Dư Âm: “Chị Dư Âm, ly này tên là vui vẻ, cảm ơn chị đã luôn mang lại vui vẻ cho mọi người.”

Dư Âm sửng sốt, vô cùng kinh ngạc vui mừng: “Cảm ơn Thẩm lão sư, tên này quá cảm động.”

Thẩm Mộ Xuy cười: “Tuy rằng trước kia em chưa xem qua tiết mục của chị, nhưng em cũng biết chương trình này chị Dư Âm luôn mang lại vui vẻ cho mọi người, cho nên hy vọng chị uống ly rượu này cũng có thể luôn luôn vui vẻ.”

“Cảm ơn em.”

Không một hồi, Thẩm Mộ Xuy cũng pha chế cho Bối Nguyệt một ly, cô đặt tên là hạnh phúc.

Khóe môi cô cong lên nhìn về phía Bối Nguyệt: “Chúc chị Bối Nguyệt luôn luôn hạnh phúc, làm công việc mình thích, em biết chị rất thích đóng phim, được đóng phim đối với chị là một loại hạnh phúc.” Cô dừng một chút: “Chỉ cần bản thân vừa lòng, chỉ cần bản thân cảm thấy hạnh phúc, vậy phải tiếp tục kiên trì nha.”

Trước khi quay chương trình này, Bối Nguyệt cũng không nổi tiếng lắm.

Thật ra cô ấy diễn rất nhiều, nhưng so với những nữ diễn viên khác trong mấy năm thời gian là có thể lấy giải thưởng hoặc là bạo hồng (nổi tiếng).

Hiện tại tuy cô ấy được nhiều người biết nhưng chính là thiết chút may mắn, mỗi khi cô ấy có tác phẩm xuất sắc sẽ luôn có tiền bối có tác phẩm cùng nhau cạnh tranh, mặc dù khả năng không bằng cô ấy nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không đoạt giải.

Lúc ăn tết Bối Nguyệt còn vì chuyện này mà bị fans đưa lên hot search.

Fans cùng với không ít người qua đường đều tỏ vẻ đau lòng, là thật sự đau lòng, đóng phim nhiều năm như vậy, rõ ràng tác phẩm tốt hơn rất nhiều, kỹ thuật diễn cũng đủ, nhưng lại không lấy được giải.

Bối Nguyệt cũng từng phát Weibo cười nói mình kiếp này có thể là không có duyên với cúp rồi.

Không ngờ Thẩm Mộ Xuy lại chú ý tới mấy chuyện này.

Cô biết đống phim đối với Bối Nguyệt là hạnh phúc, nhưng chuyện này cũng có áp lực, cô ấy muốn mau chóng có tác phẩm cùng cúp. Đây là khát vọng của mỗi người, ai cũng không ngoại lệ.

Có đôi khi Bối Nguyệt cũng từng hoài nghi, có phải mình không thích hợp đóng phim hay không, quá mệt mỏi.

Mặc dù cô không nặng vấn đề này, nhưng nhiều lần mất mác cũng làm con người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nghe Thẩm Mộ Xuy nói như vậy, Bối Nguyệt lập tức rơi nước mắt.

“Cảm ơn Thẩm lão sư.”

Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Nghề nghiệp quý ở kiên trì, hạnh phúc là được, có rất nhiều fans thích tác phẩm của chị Bối Nguyệt, có phải cảm thấy rất hạnh phúc không?”

“Ừm.”

“Vậy đủ rồi.”

Theo sát, Thẩm Mộ Xuy còn pha chế cho hai vị tiên sinh.

Đến phiên Du Tùy, mọi người tò mò: “Đây là rượu gì?”

Thoạt nhìn rất bình thường, màu trắng trong suốt.

Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Ly rượu cho bạn trai em.”

Dư Âm: “…… Thẩm lão sư cái này tên là gì?”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ, đối diện ánh mắt Du Tùy: “Thích.”

Mọi người: “Hả?”

Thẩm Mộ Xuy ngước mắt, nhìn về phía Du Tùy: “Chính là thích, ý là em thích Du Tùy.”

Mọi người: “…………”

Chanh: Tránh ra, ta tới đây!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi